Chương 167: Năm năm (4)

Lúc này chiến tranh do mỏ quặng Linh Thạch khơi gợi đến nay vẫn còn chưa có chấm dứt. Về thị phần của mỏ quặng Linh Thạch cỡ trung ai cũng không muốn nhượng bộ nửa phần, vô số các tán tu, gia tộc, tông môn nhỏ bị liên lụy vào, đã có mấy ngàn tu sĩ ngã xuống.

Lưu Ngọc căn cứ vào manh mối mà suy đoán quặng mỏ Linh Thạch chỉ là một phần nguyên nhân, mâu thuẫn thực sự chính là nguồn tài nguyên tu tiên của Sở quốc có hạn, mà số lượng người tu tiên lại không hề giảm bớt, thay vào đó là ngày càng nhiều.

Năm môn phái lớn lấy chiến tranh làm cái cớ, triệu tập tán tu, gia tộc, tu sĩ của tông môn nhỏ ở nội cảnh, làm tiêu hao số lượng tu sĩ, lấy khống chế duy trì cân bằng Tu Tiên Giới.

Trước mắt, Tu Tiên Giới Sở quốc chia làm ba phe cánh, Nguyên Dương Tông và Tàn Nguyệt Cốc là một bên phe cánh, Thanh Hư Phái và Hợp Hoan Môn là một phe cánh, Phiêu Tuyết Lâu là một phe cánh.

Ba phe cánh đánh nhau túi bụi, người này cũng không thể làm gì được người kia, duy trì sự cân bằng tinh tế.

Mấy năm qua cường độ chiến đấu không có tiến thêm một bước tiến mở rộng khác, chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ tham dự, tu sĩ Kim Đan kỳ hiếm khi ra tay.

Mấy năm nay Lưu Ngọc vẫn không quên tìm hiểu tin tức, gia tộc có qua lại thân thiết với hắn cử tu sĩ Thượng Xuyên Giang, cứ mỗi nửa năm sẽ đến truyền tin tức một lần.

Dựa theo tình tình trước mắt biết được, đệ tử Luyện Khí kỳ trong môn đã chết tám trăm người, ngay cả sư thúc Trúc Cơ kỳ cũng đã ngã xuống khoảng hai mươi ba mươi người, thương vong có thể nói là nhìn thấy mà giật mình.

Lưu Ngọc nhíu mày, lấy thế cục trước mắt mà xem, đệ tử không có người đứng sau như hắn, quay trở lại môn chỉ sợ vẫn phải đi đến tiền tuyến một lần.

Mặc dù với thực lực của hắn bây giờ ở Luyện Khí kỳ khó gặp được địch thủ, nhưng trên chiến trường nguy hiểm đáng sợ khó lường, có khi chẳng hề chỉ nhìn thực lực.

Nếu như gặp phải mười tên tu sĩ bao vây tấn công thì vẫn có thể chạy trối chết, nhưng nếu gặp phải hai mươi người bao vây tấn công thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nếu không may gặp phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy hắn cũng chỉ là một con kiến hôi hơi lớn chút xíu mà thôi.

Lưu Ngọc ngồi im trong ngôi đình nhỏ ở giữa hồ thật lâu, suy nghĩ cách để tránh thoát chiến tranh.

"Bế quan đột phá! Biện pháp này hình như khả thi."

Đột nhiên, linh quang trong đầu Lưu Ngọc chợt lóe, hắn nghĩ ra một biện pháp tài tình.

Nếu đệ tử Nguyên Dương Tông có ba ngàn điểm cống hiến cho tông môn là có thể xin đổi Trúc Cơ đan, mà đệ tử trong môn có chút ưu ái, chỉ cần hai ngàn năm trăm điểm cống hiến mà thôi.

Điểm cống hiến có thể mua bán, có thể đổi lấy Linh Thạch, nhưng Linh Thạch lại không thể đổi lấy điểm cống hiến.

Năm năm trước, chuyện của đệ tử Hợp Hoan Môn về sau tông môn đã thưởng cho hắn tám trăm điểm cống hiến, hơn nữa mấy năm nay làm nhiệm vụ tích góp được, thì tổng cộng Lưu Ngọc đã có một ngàn ba trăm điểm cống hiến.

Như thế, có lẽ sau khi trở về tông môn hắn chỉ cần dùng chút thủ đoạn là đã có thể gom đủ điểm cống hiến này, đổi một viên Trúc Cơ đan.

Trúc Cơ đan đến tay sẽ xin bế quan ngay lập tức, như thế có thể tránh được sự sắp xếp nhiệm vụ của tông môn một cách hợp lý.

Tử Dương thảo gia tăng sức mạnh cho cơ thể, Trúc Cơ đan đẩy mạnh pháp lực hóa lỏng, bảo vệ kinh mạch.

Nhị bảo thuộc Trúc Cơ tam bảo đã ở trong tay, lại có ưu thế thần thức mạnh mẽ, Lưu Ngọc đã nắm chắc tám phần, thông qua ba cửa Trúc Cơ, Trúc Cơ thành công trong một lần.

Đến lúc đó lấy danh nghĩa củng cố tu vi, lại có thể kéo dài thêm vài năm, cho dù ra chiến trường thì năng lực bảo vệ tính mạng của Trúc Cơ kỳ cũng mạnh hơn.

Cho dù thất bại, cũng có thể kéo dài một khoảng thời gian, nói không chừng chiến tranh cũng đã kết thúc rồi?

Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, rồi lại gạt bỏ từng cái một, cuối cùng chỉ còn lại suy nghĩ này trong đầu, suy đoán có mấy phần khả thi.

Trong lòng đã có quyết định, thì phải lập tức bắt tay vào chuẩn bị, muốn giao dịch điểm cống hiến từ chỗ đồng môn, thì không thể thiếu Linh Thạch được.

Phải chuẩn bị một số lượng lớn Linh Thạch, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc không hề do dự. Sau khi trở lại gác xép, hắn ngồi xếp bằng trên đệm cối, lấy Linh Thạch từ túi đựng đồ ra rồi chuẩn bị tiến vào Tiên Phủ.

Hành trình tiêu diệt đệ tử Hợp Hoan Môn năm năm trước, quả thật Lưu Ngọc là người thắng lớn nhất, chẳng những lấy được vài món pháp khí tinh phẩm, mà Linh Thạch trong túi trữ vật cũng tăng thêm đến một ngàn năm trăm khối chỉ trong một lần.

Nhưng chi phí dùng đan dược mỗi ngày cũng không nhỏ, mặc dù nói có Tiên Phủ trong tay thì chi phí thấp hơn so với tu sĩ khác rất nhiều, nhưng hàng năm cũng phải cần tiêu hao khoảng cỡ năm trăm khối Linh Thạch, có thể nói là một cái động không đáy, cần phải đầu tư Linh Thạch không ngừng.