Chương 151: Ngọn đèn bằng đồng thau(1)

Chương 154: Ngọn đèn bằng đồng thau(1)

Sau khi hắn ta chết, hai người lập tức nhận rõ thế cuộc trước mắt, dự định dùng tin tức trong đầu xem có thể đổi lấy được một mạng hay không.

Về phần quyền lợi của sư môn, so với cái mạng nhỏ này của bản thân thì đã không còn quan trọng như vậy nữa.

"Phụt"

Bận bịu tới lui cả nửa tháng, bây giờ cũng đã đạt được mục tiêu quan trọng nhất, cho nên tâm trạng của Lưu Ngọc rất tốt.

Hắn thấy dáng vẻ của hai tên đệ tử Hợp Hoan Môn này, không khỏi cười khẽ.

Nỗi khủng khiếp giữa lúc sống chết, sẽ có mấy ai có thể nhìn thấu được đây?

Đặt bản thân vào vị trí đó mà nghĩ, nói không chừng bản thân hắn còn chịu không nổi so với hai người bọn họ.

Pháp khí của mấy người Ngũ Xương bị hư hại, thực lực chắc chắn sẽ tuột dốc, tham gia vào trận chiến muốn bắt được hai người còn phải mất thêm một khoảng thời gian.

Thời gian cách Phong gia bị tiêu diệt đã trôi qua lâu như vậy, sợ là Đồng Tu Hội đã nhận được tin tức, mọi người vẫn luôn trong trạng thái chiến đấu suốt thời gian dài, không khỏi có chút mệt mỏi. Mặc dù không sợ, nhưng lúc này quả thật không nên rước thêm phiền phức.

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc không nhanh không chậm đi tới chỗ hai người bọn họ, đợi sau khi đến gần còn khoảng ba mươi trượng, thần thức vừa động, Tử Mẫu Truy Hồn đao đã lập tức hóa thành một đường bóng đen, chém về phía tên đệ tử dùng phi đao màu xanh của Hợp Hoan Môn.

Uy năng của pháp khí cực phẩm vượt xa pháp khí dưới cực phẩm, uy năng chênh lệch vô cùng lớn.

Một đòn của Tử Mẫu Truy Hồn đao thôi mà đã đánh cho phi đao màu xanh bay xa hơn mười trượng, trên thân đao cũng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.

Vẻ mặt Lưu Ngọc không vui cũng không buồn, sau một đòn đánh bay phi đao màu xanh thì tiếp tục khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao chém thẳng trực diện vào tên tu sĩ kia, chém một món pháp khí phòng ngự trung phẩm ra thành hai đoạn, rồi sau đó lấy mạng của tên tu sĩ kia.

Mục tiêu cho chuyến đi lần này của hắn chỉ là Tử Dương thảo mà thôi, về phần bố trí của Hợp Hoan Môn, lẽ nào hai đệ tử Luyện Khí hậu kỳ cũng có thể biết sao? Cho dù có biết đi chăng nữa, thì sau khi tiểu đội này bị mất liên lạc cũng sẽ thay đổi mà thôi.

Đừng bao giờ đánh giá thấp trí thông minh của người khác!

Loại hình tài nguyên nhỏ như Hàn Nguyệt Thành này còn không đáng để tu sĩ Trúc Cơ kỳ xuất thủ, huống chi năm tông môn lớn của Sở quốc đã có ký kết ngầm, tu sĩ cấp cao không thể nào ra tay với tu sĩ cấp thấp một cách tùy tiện được.

Bằng không, hôm nay ngươi cử tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến tàn sát tu sĩ Luyện Khí kỳ bên này của ta, thì ngày mai ta sẽ cử tu sĩ Kim Đan kỳ đến tàn sát tu sĩ Trúc Cơ kỳ của ngươi, như vậy đối với các tông môn đều không có lợi, hại người hại mình.

Dù sao thì năm môn phái tu tiên lớn của Sở quốc cũng không phải là ma đạo, không có khả năng dám ngang nhiên làm ra loại chuyện này, cho dù có làm, cũng sẽ xử lý xong xuôi cả rồi không thừa nhận.

Thấy đối thủ đánh nhau không phân cao thấp với mình, mà cứ như vậy bị Lưu Ngọc giải quyết một cách dễ dàng, trong lòng Hầu Diên Trạch run lên, sâu trong đáy mắt hiện lên tia sợ hãi.

"Tên còn lại giao cho Hầu đạo hữu các ngươi cùng nhau giải quyết đi, gọn lẹ chút!"

Lưu Ngọc điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao mang túi trữ vật trở về, đồng thời cũng thu hồi thanh phi đao màu xanh kia, không hề quay đầu lại mà thản nhiên nói.

Kết hợp với chiến tích giết hai người liên tiếp, trong lời nói lại có một loại uy thế nhàn nhạt, khiến cho Hầu Diên Trạch bất giác nghe theo.

"Lưu đạo hữu yên tâm, người cuối cùng này cứ giao cho chúng ta!"

Hầu Duyên Trạch lộ ra tươi cười đảm bảo nói, thái độ hình như cũng khiêm tốn hơn. Nói xong lão nháy mắt với một tên tu sĩ Hầu gia ở bên cạnh, tham gia vào cuộc vây đánh người cuối cùng này.

Lưu Ngọc lặng lẽ nhìn bốn người Hầu Duyên Trạch, Công Tôn Thương vây đánh tên đệ tử cuối cùng của Hợp Hoan Môn, cầm hai viên Linh Thạch hạ phẩm trong tay, hấp thu Linh Thạch trong đó khôi phục pháp lực.

Hắn liên tục điều khiển mấy món pháp khí, nhất là Tử Mẫu Truy Hồn đao. Mặc dù thời gian điều khiển cũng không quá dài, nhưng lúc này pháp lực trong đan điền đã chỉ còn lại khoảng phân nửa.

Đây là một giới hạn nguy hiểm, đối với một trận đấu pháp mà nói đã là không đủ.

Lúc này mấy người Ngũ Xương đi tới, hắn ta và Tôn Cúc mỗi người đưa một cái túi trữ vật cho Lưu Ngọc, đây là túi trữ vật của hai đệ tử Luyện Khí trung kỳ Hợp Hoan Môn kia.

"Cái này vẫn nên mời đích thân Lưu sư huynh quản lý!"

Ngũ Xương và Tôn Cúc đồng thanh nói, vô cùng tự giác.

Lưu Ngọc gật đầu, bình tĩnh nói:

"Nói chuyện ở đây dễ bị người ta để ý, việc phân chia vẫn nên chờ trở lại Hàn Nguyệt thành rồi nói sau, ý kiến của mấy vị sư đệ thế nào?"

Ba người Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc không hẹn mà cùng nói:

"Toàn bộ đều do Lưu sư huynh làm chủ!"

Sau khi mấy người chứng kiến thực lực của Lưu Ngọc, không còn ý nghĩ "kỳ quái" nữa, dáng vẻ chỉ nghe theo mệnh lệnh mà Lưu sư huynh đưa ra.

Lưu Ngọc khẽ gật đầu.

Mấy người này không bị lợi ích che mắt, đây là một chuyện tốt. Bởi vì người bị lợi ích che mắt thường sẽ cách cái chết không xa.

Sau đó, Lưu Ngọc không nói gì nữa, hắn quay đầu quan sát bốn người Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thương đang vây đánh tên đệ tử của Hợp Hoan Môn kia.