Chương 149: Điên cuồng(1)

Chương 152: Điên cuồng(1)

Y Vĩnh Ân thấy một màn như này thì cắn răng, hắn ta mở to đôi mắt đào hoa nhìn Lưu Ngọc chằm chằm, nhưng lại không có cách nào.

Không để cho hắn ta có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này đợt tấn công của bốn món pháp khí đã tới, lần lượt tấn công vào màn sáng u tối với uy năng đã bị tổn hại.

Uy năng của màn sáng u tối đã bị tổn hại lớn, cho nên lực phòng ngự chỉ tương đương với pháp khí trung phẩm bình thường. Lúc này bị ba móng pháp khí trung phẩm và một món pháp khí hạ phẩm liên tục tấn công, nhất thời khiến cho màn sáng rung động không thôi, xuất hiện dấu hiệu không ổn định.

"Đừng cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, tiếp tục ra tay!"

"Lưu mỗ sẽ ban thưởng cho người nào lấy được mạng của thủ lĩnh bên địch!"

Lưu Ngọc thấy người đàn ông mang nét đẹp nữ tính này sau khi lấy ra viên châu màu đen kia, thì không còn sử dụng thêm thủ đoạn nào khác, chắc có lẽ hắn ta đã kiềm lư kỹ cùng* rồi.

*kiềm lư kỹ cùng: dùng để miêu tả sức mạnh kém cỏi của nhân vật phản diện, không thể thoát khỏi khó khăn

Hắn lập tức thúc giục đám người Ngũ Xương tăng tốc độ tấn công, hơn nữa còn hứa sẽ ban thưởng.

Đồng thời hắn điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao và Kim Long kiếm tiếp tục dây dưa với Con dấu màu hồng và Loan đao màu đỏ, không cho cơ hội trở về phòng ngự.

Hắn không hề cho Y Vĩnh Ân có cơ hội kéo mình xuống nước, dù sao đi nữa, mặc kệ hắn ta chết trong tay ai, thì đến cuối cùng túi trữ vật vẫn do hắn xử lý, cần gì phải mạo hiểm chứ?

Hầu gia, Công Tôn gia và Phong gia tranh giành tài nguyên ở các vùng lân cận Hàn Nguyệt Thành sớm đã kết thù hận, không gây cản trở lẫn nhau đã coi như không tệ, đôi bên đều cảnh giác đối phương, cho nên không có khả năng sẽ liên hợp. Về phần sư đệ đồng môn xem như là "người một nhà", mấy người cộng lại cũng không đủ trở hình thành uy hiếp đối với Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc giữ vững bình tĩnh, thảnh thơi trong tình huống căng thẳng, chờ xem vị "dũng sĩ" nào sẽ lấy được mạng của người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, lập được đại công thì sẽ thưởng ngay cho người nọ chút lợi ích!

Ba người Ngũ Xương, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc nghe vậy thì lập tức vận chuyển pháp lực, sau khoảng thời gian ngắn lắng động thì pháp khí của mỗi người đều bộc phát ra linh quang càng thêm mạnh mẽ hơn, tấn công màn sáng chắn trước người Y Vĩnh Ân, càng ngày càng ra sức tấn công.

Bọn họ biết Lưu sư huynh rất hào phóng, nếu hắn đã nói có phần thưởng vậy thì chắc chắn không phải là giả. Với thái độ làm người thì ít nhất cũng là hai trăm Linh Thạch, đối với những đệ tử ngoại môn như bọn họ mà nói, như vậy đã tương đương với bốn năm năm tích lũy.

Cho nên có mạo hiểm một chút cũng đáng giá. Thế nhưng mấy người bọn họ cũng không bị mê muội, luôn luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia, đề phòng đối phương sẽ đột nhiên sử dụng đòn sát thủ gì đó.

Đến nỗi một tên tu sĩ khác của Hầu gia càng thêm điên cuồng, dứt khoát sử dụng hai thanh pháp khí, cả hai đều là pháp khí tấn công hạ phẩm, hoàn toàn không đến việc tự đề phòng cho bản thân.

Gã biết thực lực của Lưu Ngọc, mỗi lần pháp khí cực phẩm của hắn với người đàn ông mang nét đẹp nữ tính kia đối đầu đều làm cho gã rung động không thôi.

Thấy đại sứ đóng quân của Nguyên Dương Tông hứa hẹn như vậy, chỉ cần đoạt lấy đầu người này, đến lúc đó nguồn tài nguyên vơ vét được ở chỗ Phong gia trừ bừa ra một chút, cũng đã đủ để tiết kiệm được mười năm tích lũy của bản thân.

Đưa ra hứa hẹn ở trước mặt sư đệ đồng môn, và trước mắt biết bao người, đương nhiên không phải là nói đùa, loại phần thưởng này đủ để cho hắn ta mạo hiểm tính mạng một phen!

Trong lúc nhất thời, sức mạnh tấn công của bốn người lại thêm mãnh liệt ba phần, màn sáng u tối run rẩy càng lúc càng kịch liệt.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, màn sáng xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau đó nhanh chóng lan rộng ra, cuối cùng lan ra khắp toàn bộ màn sáng.

Màn ánh sáng hóa thành hư vô trong một tiếng nổ vang.

Năm món pháp khí sau khi đột phá được vật cản thì tranh nhau giết người đàn ông mang nét đẹp nữ tính, đều muốn đoạt lấy cái đầu của người này, cùng với Linh Thạch và nguồn tài nguyên.

Y Vĩnh Ân thấy năm món pháp khí đang tràn đầy khí thế xông tới giết gã, nhất thời trên mặt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Thế nhưng con kiến nhỏ bé còn mong muốn được sống. Đến lúc này y vẫn không muốn từ bỏ, lại lấy ra mấy tấm phù lục từ trong túi trữ vật ra hóa thành Phong đao, Băng châm, phóng ra đối đầu với mấy món pháp khí kia.

Uy năng của phù lục tạm thời đã đánh lui được năm món pháp khí. Thế nhưng uy năng của mấy tấm phù lục này còn xa mới sánh được với Kim Châm phù, phẩm cấp cao nhất chẳng qua chỉ là trung phẩm nhất giai, không thể nào gây ra tổn hại cho pháp khí trung phẩm.

Rất nhanh uy năng của phù lục đã tiêu hao hết,

Mấy món pháp khí lại quay trở lại.

Lần này, Y Vĩnh Ân hoàn toàn luống cuống tay chân, hình như có thể ngửi được hơi thở tử vong!

Trong lúc bối rối gã lập tức liều lĩnh thu hồi Loan đao màu đỏ, liên tục phun ba ngụm máu vào thân đao, nhuộm Loan đao này thành màu máu. Khí thế của Loan đao màu máu đã tăng thêm một lượng lớn sức mạnh, một uy thế đã đạt tới trình độ pháp khí cực phẩm, thậm chí còn theo sát Tử Mẫu Truy Hồn đao.

"Ha ha ha ha ha"