Chương 141: Giờ Dần năm khắc(2)
Lưu Ngọc khách sáo cười nói với Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương vài câu, sau đó hắn ra hiệu cho Ngũ Xương lấy túi trữ vật trong tay hai người.
Ngũ Xương rất thuận lợi lấy túi trữ vật, sau đó quay trở về.
Lưu Ngọc cũng không vội vàng phân chia chiến lợi phẩm, mà ngược lại hắn hỏi thăm tình hình thương vong của hai gia tộc.
Dưới sự phản kích trong tuyệt vọng của Phong gia thì Hầu gia và Công Tôn gia đều có một tu sĩ bị kéo xuống làm đệm lựng, tương ứng cũng có một người bị trọng thương, không thể tham gia hành động tiếp theo.
Còn có một vài tu sĩ bị thương nhẹ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì, có thể tiếp tục chiến đấu.
Lưu Ngọc nghe xong thì hơi do dự, hắn nói cho bọn họ tin tức và vị trí ẩn nấp của tu sĩ Hợp Hoan Môn, sau đó nói: “Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta hãy chờ đến giờ Dần năm khắc sẽ xuất phát đến Dương Giác sơn, nhất định phải dùng hết sức để tấn công!”
Đoàn người tới sườn núi là vào khoảng canh ba giờ Tý, liên tục chiến đấu nhìn qua thì dài dằng dặc, nhưng thật ra chỉ có vẻn vẹn hơn một khắc, từ đây đến lúc năm khắc vẫn còn rất nhiều thời gian.
Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương biết, chỉ khi tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn thì bọn họ mới có thể danh chính ngôn thuận nắm tài nguyên của Phong gia vào tay.
Bằng không Lưu Ngọc báo lên Nguyên Dương Tông, đến lúc đó Nguyên Dương Tông tùy ý phái ra mấy đệ tử đến thu tài nguyên thì bọn họ có thể sẽ bận rộn thêm một hồi.
“Hai canh giờ đã đủ để mọi người điều trị thương thế, khôi phục pháp lực rồi, vậy nên giờ Dần năm khắc chúng ta sẽ xuất phát!”
Lưu Ngọc gật đầu, sau đó hắn cùng hai người bàn bạc phương án cụ thể đối phó với tu sĩ Hợp Hoan Môn.
Cuối cùng bọn họ quyết định tên tu sĩ mắt hoa đào kia sẽ giao cho Lưu Ngọc đối phó, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương sẽ giữ chân hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ còn lại, hai tên Luyện Khí trung kỳ thì sẽ giao cho những người khác vây công, trước tiên tiêu diệt hai tên này, sau đó sẽ cùng nhau vây công ba tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
“Một khi đã như vậy thì đến lúc đó cứ dựa theo kế hoạch mà hành động.”
Lưu Ngọc trầm tư một lúc, chậm rãi nói.
Sau đó hắn nói với bọn họ phái ra một người đổi cho Chu Quý Ba để hắn ta quay lại, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương hiểu rõ, biết mấy người Nguyên Dương Tông đây là muốn “chia của”.
Về phần “tàn dư Phong gia” đang ẩn nấp trên Tiểu Mi sơn thì hai gia tộc đã sớm bố trí tu sĩ đi “thanh trừ”, căn bản không cần nhiều lời.
Sau khi bàn bạc xong hai người lập tức rời đi, hai người đi sắp xếp người trong gia tộc không phục pháp lực, điều trị thương thế, thanh trừ tàn dư.
Sau khi hai người rời đi, mấy người Lưu Ngọc tụ tập lại một chỗ bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm.
“Mở ra xem một chút.”
Mấy người đã sớm không thể chờ được, Tôn Cúc lên tiếng thúc giục Ngũ Xương, lúc này nữ nhân này lại là người tích cực nhất.
Ngũ Xương lấy ra một miếng vải đỏ rồi trải lên mặt đất, lại lấy ra mười hai cái túi trữ vật đặt trên tấm vải đỏ, hắn ta bắt đầu mở từng cái túi trữ vật, đổ hết đồ bên trong ra.
Lưu Ngọc cũng lấy ra túi trữ vật của tỷ đệ Phong Quảng và Quảng U ném lên vải đỏ, cùng tính vào chiến lợi phẩm để phân chia, còn về túi trữ vật của Phong Thiên Vĩ, hắn căn bản là không có ý định lấy ra chia sẻ.
Người có thực lực cường đại có thể chiếm giữ càng nhiều tài nguyên, đây là chuyện bình thường.
Thiếu hắn, mấy người này căn bản sẽ không có cơ hội có được một khoản của cải này.
Thân phận và thực lực của Lưu Ngọc vượt xa mấy người này, hắn lấy nhiều hơn một chút cũng là đương nhiên, trong lòng hắn không có nửa phần hổ thẹn nào.
Mấy người này cũng làm như không nhìn thấy túi trữ vật treo bên hông của Lưu Ngọc kia, bọn họ vẫn hào hứng bừng bừng phân chia chiến lợi phẩm như trước.
Mười bốn túi trữ vật đổ ra các vật phẩm từ cao đến thấp, phần lớn đều là pháp khí, đan dược, linh dược, nguyên liệu luyện khí, ngoài ra còn có phù lục công pháp linh tinh các loại.
Một lát sau Chu Quý Ba chạy đến từ đống tàn tích của từ đường, tham gia vào đội phân chia chiến lợi phẩm.
Mấy thứ này cuối cùng được chia làm năm phần, giá trị của mỗi phần đều ở trên dưới năm trăm khối Linh Thạch, chuyện này khiến cho mấy người này hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng lên.
Thanh danh và vũ khí là không thể mượn tay người khác để làm, Lưu Ngọc đương nhiên không thể để người khác làm cái chuyện phân chia quyền lợi này được, vậy nên hắn đã đích thân phân chia miếng bánh ngọt này.
Chuyện này tất nhiên là không có khả năng sẽ tuyệt đối công bằng, đương nhiên một phần giá trị cao nhất là của hắn.
Sau đó là Ngũ Xương, người thân cận với hắn, có vài dấu hiệu trở thành tay sai, nên hắn ta cũng được phân chia nhiều hơn một chút, xem như là cho hắn ta nếm được một ít vị ngon ngọt.
Cuối cùng là ba người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc, phần của ba người đều không khác nhau lắm.
Chẳng qua là nhìn bề ngoài thì năm phần chiến lợi phẩm này đều chênh lệch không lớn, Lưu Ngọc cũng sẽ không nói rõ ràng ra, nhưng mà ngoài mặt thì hắn vẫn ra vẻ một chút.
Lưu Ngọc lấy phần của mình vào tay, còn trên mặt mấy người Ngũ Xương thì không kiềm chế được lộ ra sự vui mừng, khuôn mặt đỏ bừng lên cùng với một nụ cười tươi rói.
Đối với bọn họ mà nói thì đây là một khoảng “tiền lớn”, gần năm trăm khối Linh Thạch, nếu mà bọn họ không mua đan dược để tăng tu vi mà cắn răng tiết kiệm thì có thể có được trong tay một kiện pháp khí thượng phẩm.
Đến lúc đó thực lực của bọn họ có thể lập tức được nâng cao lên một mức độ nhỏ, đủ để náo động cái giới tu tiên Sở quốc này, năng lực bảo vệ tính mạng của bọn họ chắc chắn cũng được tăng cường hơn nữa.
Bốn người đã thật sự lấy được chỗ tốt, cho nên bọn họ càng thêm tin phục Lưu Ngọc, bọn họ cảm thấy vị Lưu sư huynh này bất kể là thực lực hay tài thao lược thì đều đủ để dẫn dắt bọn họ.
Đặc biệt là ba người Chu Quý Ba vẫn có hơi không thể tin được, một khoản tài nguyên lớn thế này mà cứ vậy đến tay?
Tâm tư ban đầu của ba người bọn họ triệt để bị chôn dưới đáy lòng, trong lòng bọn họ chân chính sinh ra vài phần tâm phục khẩu phục.