Chương 110: Hoặc việt vu uyên(1)

Rút dây động rừng, không làm được là phải bỏ mình diệt tộc, chỉ có thể nói rằng Phong gia này có chút "điên cuồng".

Lưu Ngọc lắc lắc đầu, không quan tâm nguyên nhân là gì, sự thật đặt ở trước mắt, nguyên nhân là gì không còn quan trọng nữa.

Mặc dù Phong gia có cấu kết với Hợp Hoan Môn, nhưng theo Lưu Ngọc quan sát, Hầu gia, Công Tôn gia không có vấn đề gì, dù sao không quan tâm có thành hay không, hơn mười ngàn tộc nhân người phàm không có chỗ trốn, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, không có sự chuẩn bị vẹn toàn, không có gia tộc tu tiên nào lại làm ra hành động điên cuồng như vậy.

Không có tộc nhân bình thường giúp đỡ cơ sở, chạy thoát được mười mấy tu sĩ, còn được gọi là gia tộc tu tiên ư? So với Tán tu có gì khác nhau?

"Phải lôi kéo lực lượng có thể lôi kéo, cố hết sức gia tăng tiền đặt cược trong tay, như vậy khả năng thành công càng lớn"

Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ.

Đầu tiên là bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng, Tôn Cúc, bốn người này cùng hắn đều là đệ tử Nguyên Dương tông, bẩm sinh đều đứng cùng lập trường.

Lưu Ngọc là người chủ đạo của nhiệm vụ lần này, chỉ cần dựa vào đạo nghĩa của tông môn mà khuyên, phù hợp lợi ích thực tế, tin rằng khả năng thuyết phục được bốn người này rất lớn, tính là tương đối dễ dàng.

Đến Hầu gia, Công Tôn gia, hai nhà này là gia tộc tu tiên đời đời truyền thừa, hết sức coi trọng địa bàn tồn tại, điều này liên quan đến số lượng phàm nhân và tài nguyên tu tiên, phàm nhân càng nhiều, sinh ra số lượng tu sĩ càng nhiều, số lượng tu sĩ càng nhiều gia tộc sẽ càng ngày càng hưng thịnh.

Đến lúc đó hứa cho họ một nửa địa bàn Phong gia, sức dụ dỗ chắc hẳn không nhỏ.

Sau đó lấy danh nghĩa Nguyên Dương tông, ra lệnh cho hai gia tộc này tiêu diệt tu sĩ Phong gia và Hợp Hoan Môn, toàn bộ Thanh Châu là địa bàn thế lực của Nguyên Dương tông, trừ phi hai gia tộc này không muốn có chỗ đứng ở Thanh Châu nữa, bằng không thì không thể không nghe theo sự điều khiển của Lưu Ngọc.

Đáng nhắc tới chính là, bản thân là đại diện trú đóng ở Hàn Nguyệt thành, khi kẻ địch xuất hiện trong phạm vi, Lưu Ngọc có quyền lực có thể làm như vậy.

Vừa đấm vừa xoa như thế, Hầu gia, Công Tôn gia chỉ còn một con đường để đi.

"Liên hiệp đồng môn, áp đảo hai nhà, tiêu diệt Mi sơn, lại diệt Hợp Hoan Môn"

"Cuối cùng là lấy được Tử Dương thảo."

Bước đầu trong lòng Lưu Ngọc quyết định kế hoạch.

Có điều chuẩn bị tốt trước có thể đẩy nhanh tiến độ, hiện tại mục tiêu của phe địch không phải là hắn, vẫn còn thời gian, tu vi của bản thân mới là trọng yếu, việc cần kíp trước mắt là luyện chế ra một hai bình Bích Linh đan, không thể để cho tu vi hạ xuống.

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc rời khỏi tiểu đình giữa hồ, trở lại phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế Bích Linh đan.

Hai ngày sau, Lưu Ngọc nhìn một bình Bích Linh đan trong tay, khóe miệng lộ một nụ cười châm biếm.

Trong hai ngày này, hắn ngoài tu luyện ra thì chính là luyện chế đan dược, mỗi ngày luyện chế năm lò Bích Linh đan, đến hôm nay cuối cùng cũng có một lò thành công, mười lò mới thành công một lò, tỉ lệ thành công khó khăn lắm mới đạt được một thành.

Tiểu Mi sơn, Phong gia.

Lúc này Phong Quảng U đã về đến gia tộc, ở từ đường tìm thấy tộc trưởng Phong Thiên Vĩ đang dâng hương lên tổ tông, cúi người cung kính phục mệnh nói:

"Khởi bẩm tộc trưởng, Quảng U lần này đến Hàn Nguyệt thành đã gặp qua người của Nguyên Dương tông, hắn đã nhận quà của gia tộc ta, không có chút nghi ngờ nào."

Phong Quảng U cực kỳ kính trọng tộc trưởng, Tiểu Mi sơn Phong gia vốn là một khu vực có ba gia tộc cùng tồn tại, chính là dưới sự dẫn dắt của vị tộc trưởng dốc hết sức vì gia tộc này, mới từng bước đi đến ngày hôm nay, thực lực mơ hồ vượt qua hai gia tộc còn lại một bậc.

Thân thể của người tu tiên vì được Linh khí gột rửa qua, già yếu tương đối chậm, Phong Thiên Vĩ nhìn qua là một người trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, nhưng thực tế đã gần sáu mươi tuổi.

Hắn đứng trầm tư trước bài vị tổ tông qua các triều đại, quay lưng về phía Phong Quảng U, qua một lúc mới khoan thai nói:

"Quảng U ngươi làm việc rất tốt, chỉ tiếc là tư chất Linh căn quá kém, hy vọng đến Trúc Cơ rất mong manh, nếu như Quảng Lâm có thể có được một nửa sự lão luyện như ngươi, tương lai ta cũng có thể an tâm mà giao gia tộc lại cho hắn rồi!"

Phong Quảng U từ nhỏ đã lớn lên ở gia tộc, vẫn có ràng buộc tình cảm sâu đậm đối với gia tộc, nghe thấy lời này tình cảm chân thành nói:

"Quảng Lâm hiện tại vẫn còn nhỏ, với tư chất song Linh căn của hắn, gia tộc chỉ cần dạy dỗ thật tốt, nhất định có thể trưởng thành."

"Tương lai cơ hội đạt đến Trúc Cơ là không ít, vạn nhất thành công, Phong gia chúng ta có thể trở thành Trúc Cơ gia tộc rồi!"

Phong Thiên Vĩ nghe vậy, nhớ lại tính cách và đôi mắt thiên chân của Phong Quảng Lâm, thở dài khe khẽ nói:

"Hy vọng là như vậy!"

Sau đó hắn thu lại ưu tư, nghiêm mặt nói:

"Tình hình dời đi của tộc nhân dòng chính không có Linh căn thế nào rồi?"

Nếu đã chuẩn bị phản bội Thanh Châu, Phong gia đương nhiên phải sớm chuẩn bị, Phong Thiên Vĩ đã an bài một nhóm tộc nhân mấy đời gần nhất từng xuất hiện người tu tiên di dời đến Kính Châu, kiểu phàm nhân mấy đời gần nhất từng xuất hiện người tu tiên, có tỉ lệ lại xuất hiện trẻ nhỏ có Linh căn tương đối lớn.