Chương 104: Dễ như trở bàn tay (1)

Tựa hồ như biết đã bị phát hiện, ba đạo độn quang phía sau cũng không cần phải che giấu nữa, trắng trợn theo ở phía sau.

Lưu Ngọc nhìn về phía sau, dẫn đầu chính là Bùi Tam Cửu.

Lúc này đã là hoàng hôn, trên bầu trời hơi có vẻ ảm đạm thỉnh thoảng cũng có một hai tu sĩ điều khiển độn quang, từ đối diện bay tới, nhưng bọn họ vừa quét đến cái ký hiệu trên y phục của ba người phía sau, lập tức kiêng dè, tránh đi thật xa.

Nhìn một màn này, Lưu Ngọc như có điều suy nghĩ, xem ra danh tiếng cùng sức ảnh hưởng của Đồng Tu hội ở khu vực này còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng.

Nếu như là Tán tu bình thường cũng chỉ có thể mặc cho bị gây khó dễ, chỉ tiếc là gặp phải Lưu mỗ, dựa vào thực lực hiện tại của hắn hôm nay mấy người này nhất định phải ngã nhào một vố thật đau.

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra một nụ cười lạnh lùng, điều chỉnh tốc độ của độn quang lại tăng lên một đoạn nhỏ hướng chỗ hẻo lánh bay đến.

Bùi Tam Cửu phía sau thấy vậy còn tưởng rằng vị luyện đan sư này đã sợ, bắt đầu hoảng không chọn được đường chạy trốn, gã đoán rằng vị luyện đan sư này hẳn là gần đây mới đến khu vực này, nếu không sao lại chưa nghe qua uy danh của "Đồng Tu hội"?

Nghĩ đến đây, Bùi Tam Cửu lộ ra biểu cảm nắm chắc phần thắng, tựa như cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay gã, thúc giục hai tên thuộc hạ tăng tốc đuổi theo, theo sát lấy không tha.

Lúc này mặt trời hơn phân nửa đã lặn xuống đường chân trời, trên bầu trời hoàng hôn bốn đạo độn quang một trước ba sau đang vạch qua đường chân trời.

Lưu Ngọc thi triển thiên nhãn thuật, hai tròng mắt bên ngoài có một tầng hào quang màu nhũ bạch bao quanh, nhìn về phía sau, ba người của Đồng Tu hội không có bí thuật che giấu tu vi, tu vi của ba người liếc mắt một cái liền thấy rõ.

Chỉ có Bùi Tam Cửu dẫn đầu là tu vi Luyện Khí tầng tám, còn lại hai người kia tu vi chỉ ở Luyện Khí trung kỳ, không tạo lên bao nhiêu uy hiếp.

Thực ra đây cũng là do Bùi Tam Cửu quá khinh địch, gã cho rằng năng lực đấu pháp của luyện đan sư không mạnh, nhưng quan hệ giao thiệp bình thường đều rất rộng, tu sĩ qua lại thân thiết rất nhiều, thật vất vả gặp phải một cái "công cụ người" lạc đàn liền không thể bỏ qua, trong lúc vội vàng ở phường thị Hoàng Sơn lại chỉ có hai người trong hội, vì vậy gã liền mang theo hai người đuổi theo, nhưng mà nghĩ đến chỉ đối phó với một luyện đan sư không giỏi đấu pháp chắc là không có vấn đề gì.

Thu hết tu vi của ba người trong Đồng Tu hội vào mắt, Lưu Ngọc cười lạnh một cái, trong mắt lóe lên sát ý, trong lòng đã động sát ý.

Bốn đạo độn quang một trước một sau bay khoảng hai khắc, đã cách phường thị Hoàng Sơn mấy chục dặm.

Mắt thấy khoảng cách với phường thị Hoàng Sơn đã đủ xa, trong một khoảng thời gian không gặp phải tu sĩ nữa, Lưu Ngọc đảo qua bốn phía, độn quang hạ xuống ở cạnh một con sông nhỏ.

Đứng đó ung dung đợi ba người kia đến.

Sau khi Lưu Ngọc hạ độn quang xuống thời gian không quá mấy hơi thở, ba người của Đồng Tu hội cũng đáp xuống cách đó không xa.

Bùi Tam Cửu nhìn vị luyện đan sư lẳng lặng đứng chờ bên kia, hoàn toàn không có sự hốt hoảng như trong tưởng tượng, trong lòng mơ hồ có chút bất an, đây là trực giác có được của một tán tu từ cấp thấp nhất trải qua mấy chục lần bên bờ vực sinh tử sống chết có được.

Không phải là mọi chuyện đã đi đến bước này, tên đã lắp vào cung không thể không bắn, cũng không thể vì vậy mà thối lui, nói không chừng người này chỉ là đang phô trương thanh thế?

"Hồng đạo hữu, thật khéo, lại gặp mặt rồi, vẫn là câu nói kia, tại hạ không có ác ý, chỉ là muốn mời các hạ đến Đồng Tu hội của chúng tôi làm luyện đan sư chuyên trách."

"Chỉ cần đạo hữu trở thành luyện đan sư của Đồng Tu hội, Bùi mỗ bảo đảm người bình yên vô sự, ăn ngon uống đã các loại mỹ nhân hưởng thụ vô tận, tuyệt đối sẽ không bạc đãi đạo hữu."

Lúc này Bùi Tam Cửu đã bỏ nón lá xuống, một tay vuốt râu quai nón lớn tiếng nói, vừa dứt lời hai tên thủ hạ Luyện khí trung kỳ đồng loạt tiến lên một bước, đồng phục màu đen thống nhất, trong lúc nhất thời cũng có mấy phần khí thế.

Lưu Ngọc trên người mặc trường sam màu xanh, trên đầu đội nón lá màn sa đen, chỉ có một đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm là lộ ra bên ngoài. Hắn hai tay ôm ngực, Cự Mộc kiếm trôi lơ lửng ở bên phải, khuôn mặt trắng nhợt dưới màn sa nở một nụ cười lạnh lùng.

Hắn kết luận cái đoàn thể Tán tu Đồng Tu hội này là tạo ra đường ngang ngõ tắt, nhất định không có lòng tốt, tám phần là muốn "mời" hắn về làm "công cụ người".

"Nơi này non xanh nước biếc, mấy vị thấy phong cảnh có được không? Dùng làm nơi táng thân chắc hẳn không tồi!"