Chương 56: Lại Gặp

- Ngươi cứ về cái nhà rách của ngươi, nhìn vẻ mặt đau khổ của mẹ ngươi cùng em gái 11 tuổi của ngươi mà sống.

Hắn khinh thường thái độ tên này.

Tên kia như bị đụng đúng chỗ đau

- Hừ, làm thì làm, tưởng ta sợ.

Hắn gào lên, tên trung niên còn lại nghe những cuộc đối thoại, lòng cũng đã cân nhắc. …… - Vị huynh đài, ta có thể hỏi ngươi chút được không?

Vân Phong lúc này chợt quay sang hỏi một hán tử (chắc là người to con) ngồi bàn bên cạnh.

- Có chuyện gì sao?

Hán tử ngạc nhiên hỏi

- À, cái chuyện người Vân gia động tĩnh, huynh có biết rõ là như thế nào không?

- Chuyện này đâu có gì to tát, nghe nói là Vân Vũ công tử mất tích, cả Vân gia đang điên lên đi tìm.

Hán tử kì lạ nhìn Vân Phong, tên này đến bây giờ còn chưa biết, không phải có giấy dán khắp nơi, người bàn tán khắp chốn sao. Hán tử này có hơi lầm chút, hắn ở một nơi gần Vân gia hơn Vân Phong ở hiện tại, còn Vân Phong lại vừa trên con đường đi dạo quanh Huyện vừa tiến về Vân gia, nên tin tức này hắn không có nhận được từ hôm qua, sáng nay cũng chưa có ra ngoài do ngất vì “mệt” thành ra hắn cũng không biết gì. - Mà nói cũng kì lạ, Vân Vũ công tử dột ngột biến mất cứ như đọc truyện ma vậy, kinh vãi ra. Nhớ lại ngày nào Vân Vũ một thiên tài lừng danh….

Hán tử như nhập đúng tâm tình cứ liên tục nói mặc cho Vân Phong vốn đã không còn chú ý hắn nữa

“Thì ra là tìm hắn, xem ra cha ta vẫn chưa bỏ ta, vậy mà nãy giờ cứ nghĩ lung tung, xanh hết cả mặt, nản ghê” vân Phong nội tâm vui vẻ, không để ý đến hán tử vẫn con luyên thuyên, hắn tính tiền rồi tiếp tục kế hoạch vừa dạo vừa về. …. - Đường xa thật náo nhiệt..

- Cái cây nào nở hoa đẹp thât…

- Con kênh này còn có cá à…

- Mấy toà kiến trúc này khá đồ sộ…

- Cái này hình như là lầu xanh trong truyền thuyết…

- Đây là….

Đứng trước một toàn kiến trúc lộng lẫy ba tầng cao, đầy vẻ sang trọng, hắn ngay lập tức hứng thú dừng lại.

- Thiên Tài Lâu.

Một lâu các chỉ dành cho thiên tài, nó là nơi để vinh danh thiên tài, cũng là nơi mọi người thiên tài trao đổi với nhau về nhiều thứ, tựa như so tài chẳng hạn, trong lâu có một sân tỉ thí đàng hoàng, rộng rãi. - Nên vào xem sao.

Hắn cười cười, chuẩn bị tiến vào liền ngay lúc nàỳ một hình bóng cùng giọng nói vô cảm truyền đến. - Đệ đệ, chúng ta lại gặp mặt

- Là ngươi, cái tên biến thái này

Vân Phong lập tức kinh hãi vội vã lui ra sau vài bước

- Ai là đệ đệ của ngươi?

Mí mắt hắn giật lên, mặt khó coi xệ xuống kêu lên với nam tử 27, 28 tuổi trước mặt

- Không bàn chuyện này, hôm nay gặp ngươi cần nói vài chuyện. Nào, cùng vào thôi.

Nam tử vô cùng bình thường vô cảm này lập tức quay đầu đi vào Thiên Tài Lâu bên cạnh, lời nói của hắn cũng không có ý tứ ra lệnh gì, nó chỉ bình thường thôi nhưng không hiểu sao Vân Phong hắn không thể phản bác lại lời nói này, chỉ có kì lạ đi theo. “Để xem tên này muốn nói gì” hắn thầm nghĩ, trong tâm hắn vẫn luôn có một tia cảm thấy thân thiết với nam tử này.

- Đứng lại, nơi này không phải muốn vào là vào.

Hai tên to con đứng trước cửa lâu to lớn nhanh chóng chặn hai người Vân Phong lại.

- Là vậy?

- Vậy cần điều kiện gì?

Nam tử thờ ơ hỏi, nếu lúc này là ban đêm và không có ai thì hai tên này sẽ có chuyến đi thú vị để gặp Diêm Vương uống trà, tiếc là lúc này trời đã gần chiều, người xung quanh đông đúc không giảm, nam tử không muốn có rắc rối. Vân Phong phía sau chỉ im lặng, tùy nam tử xử lý. - Điều kiện cũng không nhiều.

Tên to con bên trái nói

- Thứ nhất, tuổi dưới 20.

- Thứ hai, phải là Luyện khí tầng 10 trở lên.

- Thứ ba, khai báo là con cháu thế gia nào.

Tên to con bên phải nghiêm chinh nói tiếp tên bên trái, đây là chức trách của hắn.

- Bởi vậy, dù không biết thực lực của ngươi, nhưng ngươi không thể vào. Tên to con bên trái nói với nam tử 27, 28 tuổi với gương mặt rất bình thường đầy vô cảm trước mặt.

Vân Phong phia sau gật gù “ thì ra có quy tắc” hắn nhìn bóng lưng nam tử “xem người giải quyết làm sao, hay là chuyển chỗ”.

Nam tử cũng hiểu ý bọn hắn nói đến là cái gì, hắn nói

- Đôi mắt cái ngươi hình như không được tốt, nên nhìn kĩ ta lại một chút.

“Cái gì, tên này điên à, cái mặt ngươi lớn tuổi rành rành ra đó, ai mà không thấy, còn phải xem kĩ?” Vân Phong há hốc mồm thầm hô trong đầu.

- Cái gì?

Hai tên này sắc mặt không tốt lên, dám nói bọn hắn mắt không được tốt, nhưng mà chỉ chưa đến 0,5 giây, bọn hắn liền không khỏi dụi dụi con mắt liên tục, miệng mở to không ngừng - Chuyện gì vậy?

- Làm sao có khả nằng?

Hai tên cùng thốt, tại sao lúc này đứng trước bọn họ là một thiếu niên binh thường vô cảm chừng 16, 17 tuổi, không phải chỉ vừa mới chớp mắt đây thôi rõ ràng còn là một nam tử to đầu lớn xác, chuyện này thật khó tin.

Bọn hắn lại tiếp tục nhìn tới nhìn lui, nhìn từ xa nhìn lại gầy, có khi còn lượn vòng xem thiếu niên trước mặt.

“Quái gì đây, hai tên này đang làm gì” Vân Phong kinh ngạc không thôi, hắn cũng khẽ tiến lên nhìn ngó bóng lưng trước mặt

- Thật…thật là hư cấu.

Vân Phong như trừng to mắt lên, đứng hình.

- Nhìn kĩ chưa, bây giờ ta có thể vào được chứ?

Đan đạm mạc nói, hai tên to con cũng giật mình bình tĩnh lại, “không lẽ là mắt bị mờ thật” hai tên cùng có một ý nghĩ. Sau đó lại nhìn Đan một lần nữa, cuối cùng mở miệng. - Chưa, thực lực ngươi chưa ra, tên tuổi chưa báo, không thể vào

- Không biết các ngươi muốn kiểm tra thực lực thế nào?

- Dễ thôi, đây, có Khí lực châu, đặt tay lên, bọn ta sẽ biết, nếu thành công thì chỉ báo tên, gia thế để chúng ta ghi nhận nữa là được.

Bỏ qua khúc mắt khó hiểu, hai tên tiếp tục hoàn thành niệm vụ, lấy sau lưng một quả cầu thủy tinh tinh xảo đưa ra trước mặt Đan, dự là khi về nhà mua thêm vài cân thuốc làm bổ mắt. - Tiểu Phong, ngươi qua thử trước.

Đan không là người đầu tiến, hắn nhìn một cơ thể với thần sắc cứng ngắt suy tư kế bên mà kêu lên, trông tự nhiên vô cùng.

- Ngươi có bệnh sao?

Thấy Vân Phong không vẫn chưa thoát khỏi tình trạng, Đan nhíu mày hạ, đưa tay đặt lên vai hắn.

Vân Phong lập tức rùng mình, tỉnh ra

- Chuyện gì?

Theo bản năng, hắn lập tức nhìn ngó xung quanh mà kêu lên. Quay mặt qua thấy Đan đang nhìn, liền không khỏi chột dạ, “kệ thôi, tên này ngay từ đầu vốn đã quái dị, quan tâm chi” hắn nghĩ. - Ngươi lên thử

Đan chỉ viên Khí lực châu đang nằm trên tay tên to con mà nhìn Vân Phong. Vân Phong tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng tiến lại

- Là như thế nào?

Hắn hỏi tên to con

- Đặt tay lên, chỉ vậy

Tên to con có chút kì lạ “tên này nãy giờ bị điếc sao giờ con hỏi lại” đáp. Vân Phong cũng không nói gì nữa, hắn ngay lập tức đặt tay lên, vẻ mặt hiếu kì là có, viên châu này làm gì. - Lại có hai người kiểm nghiệm thiên tài tiến vào Thiên Tài lâu kìa.

- Sao hai tên này lạ mặt quá vậy, không biết người nhà nào, có qua được không.

- Tuổi nhìn chỉ chừng 16, 17, qua được bằng niềm tin.

- Ngươi nói quá, một ít con cháu sáu đại gia tộc có được tu vi Luyện khí tầng 10 ở tuổi này âu cũng là bình thường.

- Ngươi nói thì dễ, nhưng mà điểm lại thì có mấy người, bằng 10 đầu ngón tay ngươi không, tưởng dễ ăn lắm.

- …

Xung quanh người bu lại xem dần nhiều lên, cái Thiên Tài Lâu này là tâm điểm chú ý của cả Huyện, cần phải biết tin tức.

Tay Vân Phong chạm lên, vài giây sau quả cầu đột ngột lấp lánh ánh sáng lên, trông khá là chóa mắt.

- Ngươi buông tay ra được rồi. Tên to con bên trái kêu lên, Vân Phong ngay lập tức lấy tay ra, quan sát diễn biến bên trong quả cầu.

Qủa cầu lấp lánh thêm vài giây, sau đó đột ngột xuất hiện vài con số bên trong.

- Không thể nào, làm sao có thể xảy ra.

Tên to con cầm quả cầu nhìn thấy con số bên trong liền lộ vẻ khiếp sợ, biến sắc nhìn Vân Phong. - 789 cân!

Tên to con khác nhìn chữ số liền hoảng hốt kêu lớn lên, hắn không dám tin tưởng con số trước mắt, “tên mặt trắng này dám cá chỉ chừng cao lắm là 16 tuổi thôi, hắn làm sao có thể là Luyện khí tầng 11 đỉnh được, ta năm nay 35 rồi cũng chỉ là luyện khí tầng 12, không thể tin được, nhưng mà Khí lực châu làm sao có thể báo sai được” - Thiên tài, không lại là một vị công tử xuất hiện.

Tên to con bật thốt lên, điều này không thể sai được, trở thành “Công tử” cần dưới 19 cùng với tu vi Luyện khí tầng 11, tên mặt trắng trước mặt đều đáp ứng dử hai điều kiện, hắn chắc chắn là vị công tử thứ năm của Huyện.