Nàng còn suy tư trầm trọng, giọng Đan lại truyền đến
- Không cần nghĩ ta điên, điều này khi ngươi theo ta thì tất cả sẽ được chứng minh, còn nếu theo ta sẽ có lợi ích gì thì ta không thể nói, đây cũng có thể nói là một ván bài cho ngươi. Lật, tức cùng ta đi, lợi ích chưa rõ nhưng chắc chắn có, không lật, ta cũng không trách, đường ai nấy đi, người do ta giết cứ về mà báo, nói thẳng ra đó chính là một ván bài cho cuộc đời ngươi.
Đan, hắn khi chọn người tất sẽ không bao giờ nói lợi ích trước là gì, bởi vì…., hắn chỉ có họ lựa chọn, bởi vì…, nhưng cũng có vài trường hợp hắn sẽ nói trước lợi ích, và những người trong trường hợp này tất cả đều…, thời gian sẽ cho ta thấy vì sao Đan làm vậy.
Đúng lời trên “đường ai nấy đi” là hắn nói, có điều, đối với hắn sẽ không có chuyện đó, nếu khồng bằng cách này, hắn sẽ dùng cách khác, chỉ cần đối với hắn người này có thật lầ cần thiết hay không mà thôi. - Nếu ngươi nói vậy, ta sẽ chọn không lật, còn nếu ngươi muốn giết ta sau đó, thì cứ việc làm.
Nhờ lời này cùng với tính toán ban đầu, tuy vẫn còn thấp thỏm sợ hãi cái chết, Ngọc Nhược cố lấy hết sự mạnh mẽ mà đứng trước mặt hắn nói rõ, nàng thật không muốn đi theo tên điên ảo tưởng sức mạnh này, cho dù có là chết. Đan nhìn nàng hồi lâu như xuyên thấm mọi tâm tư, mọi chi tiết trên cơ thể nàng - Được, cầm lấy.
Hắn đưa bức tranh đã cuộn tròn lại cho nàng mà nói, sau đó hắn ngay lập tức đi đến khối băng mà làm biến mất cả hai, chỉ để lại Ngọc Nhược cô đơn, ngơ ngác, khiếp sợ nơi đây cùng với một lời nhắn như ma âm vang vọng bên tai nàng - Rồi sẽ có lúc ngươi cần ta, khi đó chỉ cần ngươi đứng dưới gốc liễu này mà nhớ đến ta, ta sẽ xuất hiện, cơ hội lật bài ta vẫn sẽ để lại cho ngươi.
Đan hắn phải đi để làm bước tiếp theo của kế hoạch, cái xác hắn mang theo là vì tên này có vẻ nhà giàu, hắn lại đang cần tiền nên phải mang theo để lục lọi cơ thể, còn Ngọc Nhược hắn có dự định khác.
Đợi thêm hồi lâu, Ngọc Nhược rốt cuộc leo lên ngựa về nhà, đêm nay đối với nàng mà nói chỉ là khởi đầu cho một hành trình sắp sửa bắt đầu. ….
Vân gia,
- A AAA, con ta đâu, con ta đâu?
Trong một cuộc họp bất bình thường ở phòng nghị sự Vân gia do Nhị trưởng lão khởi xướng, lúc này hắn đang không ngừng la hét trong phòng, trông bi thương vô cùng, bởi con hắn đã mất tích đêm qua đến nay chưa có về.
Bảy vị trưởng lão khác ngồi xung quanh cùng với gia chủ ngồi phía trên đều lâm vào trầm mạc, tất nhiên sự trầm mạc của gia chủ khác hẳn bọn người trưởng lão. Đại khái nơi này đã tụ họp hết tất cả Nhập linh cao cấp của Vân gia, họ đều là trụ cột sống còn của Vân gia. - Lão Nhị, ngươi đừng quá lo lắng, Vân Diệu huyện chúng ta rất to lớn, tuy sáng nay có tìm kiếm mọi nơi nhưng vẫn chưa hết được, có khi Vũ nhi còn chơi ở nơi nào đó bên ngoài không chừng. - Đúng vậy lão Nhị, ta còn nhớ có lần hắn ra ngoài cả tháng còn gì, nào việc gì. Thấy Nhị trưởng lão như vậy, một vài vị trưởng lão khác đều nói giúp - Không thể nào, trước đây Vũ nhi có đi đây đều báo trước ta một tiếng, lần này hắn tự dưng biến mất, ta không lo sao được.
Nhị trưởng lão lập tức kêu lên, hắn trong đầu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, có điều vẫn đang cố tìm kiếm lý do mà không tin ý nghĩ này.
- Theo ta, có thể Vũ nhi đã gặp chuyện không may, nhưng cũng chỉ là có thể, ta không chắc chắn lắm.
Gia lúc ngay lúc này thốt lên, hắn đâu dám nói là do con hắn giết, còn hắn thì phi tang thi thể.
Cả phòng đều quay sang nhìn hắn, rất yên tĩnh, hắn đã nói lên lời trong đầu bọn họ, chẳng qua thấy Nhị trưởng lão như vậy cũng không ai dám nói
- Chỉ vừa tìm một ngày mà thôi, vẫn chưa nói lên điều gì, có thể đợi thêm vài hôm nữa hẳn kết luận.
Gia chủ Vân gia lại lên tiếng, hắn diễn cũng rất sâu khiến không ai có thể nhận ra được điều gì khác lạ
Nhị trưởng lão lâm vào trầm mạc, hắn áp chế đi nỗi buồn cùng sự lo lắng mà suy nghĩ điều gì đó, lòng hắn thề thốt, con hắn mà xảy ra chuyện bất chắc, hắn sẽ thật lục tung cái Huyện này lên tìm ra hung thủ mà diệt cả nhà. - Ài, hi vọng Vũ nhi không có chuyện, cả tộc cũng chỉ có hắn là địa cấp linh căn mà có thể bước chân vào hàng tứ công tử Vân Diệu huyện, tuy không bằng vài đứa con cháu của gia tộc khác nhưng tu vi lại tăng nhanh hơn họ nhiều, mới 18 tuổi đã là Luyện khí tầng 11 đỉnh, hắn là tương lai của tộc ta, hắn mà có chuyện thì, ây da.
Một vị trưởng lão bỗng than lên
- Đúng vậy, tộc hội còn vài ngày nữa sẽ đến thì không nói, nhưng mà 3 tháng đầu mỗi năm mới phủ huyện chủ đều tổ chức một cuộc luận võ cho thanh thiếu niên thiên tài của Huyện, nếu không có Vũ nhi thì Vân gia…, chưa kể còn mất đi một cơ hội được lên Thành.
Vị khác cũng tiếp bước, quả thật cả Vân gia trước khi Vân Phong lộ thực lực thì cũng chỉ có Vân Vũ là khiến bọn họ nở mày nở mặt với thiên hạ, giờ Vân Vũ mà có chyện, không biết khi nào Vân gia lại có thêm một thiên tài khác, nói không chừng cho đến khi Vân gia xuống dốc vẫn không có.
Vân Vũ mất tích cũng không chỉ có Nhị trưởng lão buồn, trong đó chắc chắn là không có vị gia chủ Vân gia, trong đầu vị Vân gia chủ này còn có ý cười “đợi vài ngày nữa sẽ khiến các ngươi ngạc nhiên”. - Chuyện đó để sau đi, bây giờ ta nên bàn bạc về tìm kiếm Vũ nhi, điều tra tường tận xem lúc trước khi hắn mất tích, đã làm gì, ở đâu.
Vân giả chủ thở dài buồn một hơi, hắn nên cần làm những gì mà một gia chủ đúng lẽ phải làm khi ở trường hợp này, tất nhiên hắn cũng rất tự tin về việc hủy họa chứng cứ, kể cả người lẫn vật của hắn.
Tiếp sau đó…. ….
Nói đến một nơi khác, tại phủ Huyện chủ cách Vân gia rất xa, bây giờ là lúc trời đã gần 5 giờ sáng, gà đã gáy, người làm đã thức, đa số con cháu siêng năng cũng đã thức để tu luyện, tất nhiên một điều là những người già đều thức rất sớm, cao tầng Phủ huyện chủ đều thức, trong đó có một trung niên đầu đã bạc lốm đốm gần 60 đang ngồi trong phòng mà vui vẻ mỉm cười húp một ngụm trà, tự nhẫm - Con ta thật giỏi, mới đó đã đem con gái người ta làm thịt, đến giờ còn chưa về, ách hẳn rất vui sướng đi.
Kể ra con hắn rất may mắn, vừa đến chi nhánh nhỏ này liền vớt được một mỹ nhân, bản thân hắn cũng rất mừng khi đứa con yếu kém trên Thành của hắn lại có thể cưới được con dâu xinh đẹp cho hắn, đơn nhiên là cũng có hắn “tác thành” Tâm trạng hắn hiện giờ phải nói rất vui, cực vui, tràn đầy sức sống nhưng chỉ ít lâu sau…
“Rắc rắc”
- Tát cả ngươi nói đều là thật.
Đôi mắt lão đỏ rực lên mà bóp nát ly trà trong tay thành bột phấn nhìn hai cha con còn có thể nói một là thông gia và một là con dâu tương lai Phủ huyện chủ đang quỳ dưới đất kể lể, cuối đầu không dám nhìn chính diện hắn. - Vâng, ta…ta không dám nói dối một chút nào, hắn thật là đã bị một người bịt mặt đem đi không rõ tung tích.
Ngọc Nhược lộ vẻ khiếp sợ, sợ hãi cực kì xuất săc báo cáo với lão trung niên này. Bên cạnh nàng, một lão trung niên khác bằng tuổi với lão ngồi trên ghế cũng xệ mặt lộ lo âu, lo lắng, tất nhiên là không phải sợ con hắn diễn xuất bại lộ, hắn giả bộ lo nghĩ cho tên thanh niên đã chết ki thôi.
Khi Ngọc Nhược về nhà liền đến gặp cha nàng mà kể hết mọi chi tiết chuyện đêm qua không sót một chữ, khiến cha nàng khiếp sợ không thôi, đặc biệt là tình huống đóng băng người chỉ bằng một ánh mắt cùng với tan biến vào không khí, trong lòng hắn nghĩ “đây là cảnh giới nào mới làm được, chắc tránh là Nhập linh cảnh không thể”.
Sau khi hai cha con sàn lọc, bàn bạc với nhau liền ngay lập tức đến đây báo lại tình huống, Ngọc Nhược tại đây không có khai thật vì trước đó cha nàng đã dặn, “hai người cùng đi mà một người chết, một người còn sống thì chịu này rất khó tin, có khi lão còn nghi ngờ con là đồng lõa không chừng” là lý do thuyết phục nàng nói dối. “Rầm” cái bàn nơi lão ngồi trực tiếp bị bàn tay hắn biến thành nhiều mảnh nhỏ gần như cát bụi
- Tìm người, tận lực đưa hết lực lượng ra tìm ngay cho ta.
Lão trung niên lốm đốm bạc đầu nhanh đứng dậy quát lớn, đôi mắt hắn đỏ lên đầy lo lắng.
“Có khi nào là hắn”lão nghỉ trong đầu. Ở Vụ Thành hắn có kết thù với vài người, đặc biệt là cừu hận sâu đậm với một tên Âu gia, hai người đã từng chiến rất nhiều lần nhưng đều hòa nhau, hôm nay con hắn bị bắt mất nói không chừng là do tên này làm, bởi mối thù kết trái là do hắn cưỡng bức vợ tên kia.
Bề ngoài phần lớn hắn nghi là vậy, nhưng hắn vẫn chừa một phần nhỏ cho sự nghi ngờ câu chuyện hai cha con Ngọc Nhược kể.