Trong bản đồ, đường bút vẽ rắc rối cực kì, bỏ qua những điểm nhỏ li ti thì bản đồ khá rõ khi nói đến những dấu lớn, trong Vân Diệu Huyện những dấu lớn chỉ có 9 dấu lớn, 6 vuông, 1 tròn, 1 tam giác và 1 ngôi sao. Sáu vuông ý chỉ vị chí Mộng gia, Vân gia, Nguyệt gia, Vi gia, Nương gia, Trương gia, sáu đại gia tộc trong huyện, một tròn ý chỉ Dược Các, một vuông ý chí Đấu giá hội, còn ngôi sao tức chỉ phủ Huyện chủ, là người quản lý cái Huyện này, nghe nói trong phủ Nhập linh cảnh có rất nhiều gần như là gấp đôi một đại gia tộc, mười mấy ngày trước phủ huyện chủ xuất động hơn 5 tên Nhập linh cảnh tiến về khu rừng phía Nam, nơi có cột sáng phá lên trời, nhưng không hiểu sao ai nấy đều xám xịt mà về, đã vậy còn là nhóm người đi về đầu tiên, sau đó những gia tộc khác mới lật đật chạy về, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vân Phong dùng ngón tay mò theo một đường vẽ mà soát thẳng đến dấu tròn lớn Dược Các, sau đó ngẩng đầu nhìn phía trước đường xá âm thầm tính toán, bước chân bắt đầu di chuyển.
Một giờ đồng hồ sau, hắn dừng lại nghỉ chân
- Phải kiếm một con ngựa mới được, đi nãy giờ cũng chỉ dừng ở cái ngã rẽ này.
Hắn cầm bản đồ mà chỉ ở một nơi có những nét vẻ giao nhau, bất ngờ là chỗ này chỉ cách điểm Vân Phong lúc xuất phát hay nói chính xác hơn là Vân gia 1 cm trên bản đồ, còn dấu tròn lớn Dược Các còn cách nơi hiện tại hắn nghĩ chân nếu vẽ theo đường thẳng không nói đến ngã rẽ thì phải là 10 cm, công nhận cái Huyện này rất rộng lớn.
Khó khắn mở to cặp mắt nhìn bản đồ, hắn nhanh chóng đi về một hướng gần đó mua một con ngựa bằng ít bạc vụn vẫn để dành hàng tháng mà cưỡi đi lao về hướng đã định sẵn.
Tuy đã có ngựa nhưng hắn vẫn phải mất hơn một giờ đồng mới đến được Dược Các vì đường rất nhiều người đi bộ mà hắn lại không có ác như những thanh niên lúc nãy phóng ngựa không để ý một ai nên cứ rề rề vượt qua đoạn “ùm tắc giao thông”, bởi vậy hắn đã mất gần hai giờ đồng hồ. - Chỉ là một tòa kiến trúc hai tầng to hơn bình thường chút thôi, vậy mà lại có thể chiếm được một dấu tròn to lớn trên bản đồ, xem bộ thế lực Dược Các không phải nhỏ.
Đứng trước Dược Các đầy vẻ uy thế, đồ sộ với mười tên to con đầy lực lưỡng chia ra hai bên 5 5 canh cửa, Vân Phong không khỏi cảm thán, hắn bước vào.
Không gian bên trong Dược Các rất rộng với đầy những tủ thuốc, thảo dược. Lúc này tại đây có hơn 10 người, 2 người trong đó đều là nữ tử khá xinh chừng 19, 20 tuổi đang trực quầy, có lẽ họ đảm nhiệm chức vị buôn bán, những người còn lại xem bộ đều là khách nhân, họ không ngừng đọc sách tư liệu thảo dược có trong quán hoặc là hỏi chuyện với hai vị nữ tử. - Xin chào quý khách.
Một vị nử tử bên phải vừa tiếp xong một khách hàng liền mỉm cười nói với Vân Phong, nụ cười này rất đẹp, rất tự nhiên.
- Qúy khách cần gì?
Nàng hỏi
- Ta muốn mua Linh Tu thảo, không biết giá cả như thế nào?
Vân Phong trước khi bán thì cần phải biết giá, chứ nếu hắn vừa mở miệng liền muốn bán thì chắc chắn sẽ bị ép giá.
- Linh Tu thảo một loại thảo dược được tính là một nửa Linh dược, giá một cây là 1 vạn 5 ngàn lượng bạc, nếu quý khách mua 3 cây trở lên sẽ được giảm 5% giá cả, mua 5 cây trở lên sẽ được giảm 10% giá cả cho tổng tiền.
Nữ tử rất thành thạo trình bày không chút dư thừa.
- Ồ, vậy nếu ta muốn bán Linh Tu thảo thì nơi đây có mua không, nếu có thì giá cả thế nào?
Vân Phong chai mặt hỏi trực tiếp, hắn đã biết được giá mà người ta bán nên không cần giấu mục đích nữa.
Nữ tử hơi cứng người chút, sau đó lại vẫn nở nụ cười nhìn hắn, trong mắt nàng ta có một tia khen ngợi không che giấu “thiếu niên này cũng thật lưu manh, giả bộ hỏi giá cả, khiến ta tưởng lầm là khách mới mà nói ra giá cả, kết quả hắn lại muốn bán khi biết được giá, khiến ta nếu mua cũng không thể mua với cái giá quá thấp so với cái giá mà ta bán, rất thông minh” - Dược Các tất nhiêu sẽ mua nếu quý khách có, giá mỗi gốc là 1 vạn 2 ngàn lượng bạc, nếu quý khách bán từ 10 cây trở lên sẽ được nhận thêm 5% tổng tiền. Nàng nói - Được, ta bán.
Vân Phong rất nhanh lẹ, giá này quả là OK rồi, bọn Dược Các này cũng chỉ có lời 3000 lượng bạc mà thôi, 3000 lượng bạc cũng không có lớn lắm, nó chỉ bằng gần 2 năm tiền tiêu vặt của hắn góp lại khi còn mang danh hiệu phế vật.(vậy mà không lớn, WTH?) Vân Phong đặt chiếc hộp cầm trên tay nãy giờ nhưng luôn để khuất dưới cái quầy lên trên bàn rồi mở chiếc hộp.
- Trong này đúng vừa tròn 10 cây Linh Tu thảo, ngươi coi thử
Vân Phong đẩy trước hộp lại trước mặt nử tử.
Nữ tử kiểm tra chút xíu liền xong, sau đó nàng cầm lên một cái bàn tính mà toán lên xuống cạch cạch.
- Đầy đủ 10 gốc, vậy số tiền của ngươi là 12 vạn lượng bạc cộng với 6000 lượng do thưởng thêm 5%, tổng là 12 vạn 6 ngàn lượng bạc. Ngươi muốn thanh toán bằng hình thức nào?
Vài giây quá đi, nàng nói
- Thanh toán bằng hình thức?
Vân Phong khó hiểu hỏi ngược lại, chẳng lẽ nơi này cũng xài thẻ ATM, thẻ tín dụng đồ nhưng mà hình như công nghệ thế giới này chỉ giống như thời chiến quốc, vậy thì làm méo gì có được những thứ kia. - Có hai hình thức thanh toán, một là nhận tiền mặt, bạc trắng, hai là nhận ngân phiếu của Dược Các, có ngân phiếu này ngươi có thể đến Dược Các bất cứ lúc nào để rút tiền ra mà xài, ba là nửa nạc nửa mỡ, tức là ngươi kết hợp cả hai hình thức lại.
Nàng ta giải đáp tận tình.
- Ồ, vậy lấy trước cho ta 1000 lượng bạc đi, còn 12 vạn 5 ngàn lượng bạc thì chuyển thành ngân phiếu, khi nào ta cần lại đến đổi.
Vân Phong hiểu ra nói, hắn không ngờ lại quên mất mấy thành ngân phiếu.
- Được, ngươi đợi chút.
Sau khi đưa một quyển sách tài liệu về dược thảo ở Dược Các cho Vân Phong, nàng liền kéo ngăn tủ quầy soạn soạn gì đó.
Vân Phong mở liếc qua nhìn vài cái danh mục hắn liền cũng không chú ý đến, đại khái dược thảo nơi này cũng chia thành vài mục giống với ở Dược đường Vân gia, khác biệt duy nhất là nó có nhiều chủng loại hơn mà thôi.
Vài phút sau, Vân Phong bước ra khỏi Dược Các với 13 tờ giấy 12 lớn, 1 nhỏ cùng với hai túi bạc nằm ở trong ngực, một túi bạc khác hắn đeo ở trên eo, thuận tiện chi tiêu. - Ủa, ủa, ủa….
Hắn đột ngột sững ngừng lại, đôi mắt mở to vô cùng ngạc nhiên không thể tin mà nhìn một gốc cột gần đó.
- Con ngựa ta đâu?
Hắn tự hỏi, sau đó liền mắng
- Khốn nạn thật
Hắn tự biết là đã bị bọn trộm cuốn đi mất.
Buồn phiền chút, hắn liền nhanh chóng lấy lại tin thần để bước đi dạo phố, lỡ rồi cũng không sao, chỉ là một con ngựa, sẵn tiện hôm nay dạo chơi nhắm cảnh. Lúc này đã là giữa trưa, Vân Phong cũng cần có cái gì đó nhét bụng, dù sao hắn cũng không phải Linh Sư cảnh tự thân nuôi mình bằng linh khí, hắn chỉ là một Luyện khí cảnh, hắn cần phải ăn mới có sức.
Một giờ đống hồ sau khi no bụng, hắn bắt đầu hành trình vòng quanh Huyện, dự tính một, hai ngày sau mới về nhà, sau đó luyện thương chuẩn bị cho tộc hội sắp đến, lúc đó những con cháu Vân gia lịch lãm bên ngoài cũng sẽ về, thanh thiếu niên mãnh mẽ sẽ không thiếu, nhưng rồi sau đó hắn gặp được một người…..
Lại nói về Đan,
Đan hôm nay hắn “dựng trại” bên dưới một cây liễu to lớn rũ xuống bờ kênh ven cạnh, trước mặt hắn là một chiếc bàn gỗ đơn sơ đựng một hộp mực, vài thứ nước pha màu, vài tờ giấy trắng tinh cùng với một cái kệ chuyên dụng để họa sĩ đem giấy đặt trên đó mà vẽ tranh. Bên cạnh hắn, một tờ giấy dài được treo trên một nhánh cây liễu rũ xuống, bên trên viết một hàng chữ cực kì nhẹ nhàng, đẹp đẽ nhưng đọc hết câu sẽ khiến người khác á khẩu, mắng to tên điên. “Thanh niên cứng, chuyên vẽ chân dung mỹ nữ, anh hùng, một bức một vạn lượng bạc, bảo đảm có một không hai, chỉ duy nhất hôm nay, bỏ qua đừng tiếc” Không nói đến những từ khác, chỉ riêng câu “1 bức 1 vạn lượng bạc” đã đủ khiến mọi người đi ngang qua phỉ nhổ chứ đừng nói đi vào “chỉ một bức tranh mà đòi một vạn lượng” đúng khùng, nếu vậy chẳng thà ráng tích góp thêm 5 ngàn lượng nữa là đủ mua một cây Linh Tu thảo tăng tu vi lên cho rồi, có ngu ngốc mới đi vào mà họa một bức tranh”.