Chương 38: Thú Vị

Có suy nghĩ này, Đan liền bỏ qua tình huống thanh niên, gia đình thanh niên có vẻ sẽ ổn. Đợi khi thanh niên khuất sâu vào trong Huyện, hắn cũng dần tiến đến chuẩn bị vào huyện. - Thấy mẹ.

Đan vô tình nhìn thấy một viên thủy tinh đang không ngừng lập lòe nằm ngay dưới chân một tên luyện khí canh cửa liền biến đổi sắc, nhanh chóng lui trở về. - Cảm ứng châu.

Buồn bực nghĩ trong lòng, Đan nhanh chóng tìm biện pháp.

Cảm ứng châu tức là một viên châu có thể nhận diện được tu luyện giả, nói đúng hơn là nó có thể cảm ứng được linh lực, khí lực chảy trong cơ thể một người. Đan tuy có Hư Vô thể khiến tu vi không hiện, không gì cảm ứng được nhưng mà cái khó là bộ quần áo hắn đang mặc được linh lực hắn duy trì, giờ này mà hắn đi đến chắc chắn sẽ khiến Cảm ứng châu phát sáng dẫn đến phiền phức kéo dài cho hắn, cho nên hắn phải lùi lại tính kế.

Đan nhìn một tên thanh niên luyện khí tầng 5 từ phương xa đi đến, dự cũng sẽ xếp hàng chuẩn bị vào Huyện, Đan nhanh chóng chớp thời cơ chặn đầu tên này.

- Vị đại ca này, ta có…

- Cút khuất mắt ta, nếu không làm thịt ngươi.

Đan chưa nói hết câu, thanh niên này liền phẫn nộ mà gầm gừ với Đan, tên thường dân chết tiệt này dám chặn đường hắn.

Đan khóe miệng giựt giựt liên hồi. Chút xíu sau hắn cố nén lại một tát đánh nổ đầu tên này, không hiểu sao từ dạo 3 ngày trước đến giờ, hắn như bị dị ứng với hai từ “làm thịt”, hễ cứ nghe ai nói với hắn từ này thì liền vô cùng khó chịu, muốn đập một phát cho chết hết. Đan âm thầm tính toán, có lẽ hắn nên luyện tập lại chút cho quen với hai từ đó, nếu không thì thật là khó nói. - Đại ca, ngươi sao vậy trúng nắng hả?

Đan đột ngột nói với tên luyện khí như vậy khiến hắn khó hiểu vô cùng mà chuẩn bị đấm cho Đan một phát thì bất chợt bụng hắn truyền đến một cơn đau, sau đó hắn mất ý thức, lúc lâu thức dậy thì một mảnh vải che thân cũng chẳng có… - Nào nào để đệ dìu vào đây ngồi nghỉ chút.

Đan ôm thân thể to con của tên này dần dần khuất dạng trong một bụi cây gần đó để thực hiện hành vi đê tiện vừa nghĩ ra. Tình huống của Đan và tên luyện khí cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người xung quanh nhưng họ cũng chỉ là liếc nhìn thôi, ai rãnh đâu mà xen vào, kệ tụi nó “thông nhau” ở trong bụi rậm đi.

Sau khi Đan làm chuyện đồi bại hắn liền nhanh chóng nhập vào không khí, tàng hình chạy đi chỗ khác mặc đồ vào. Lát sau hắn quay trở về cửa huyện, ngon lành tiến vào bên trong. Lúc hắn vừa đi vào cũng là lúc hai vị nữ tử xinh đẹp quấn trên mình một bộ lụa hồng cưỡi ngựa mà xông vào, những gác cổng thấy họ cũng phải lui đường, tránh sang một bên. - Nguyệt tỷ, có thật là người kia sẽ đến Vân Diệu Huyện.

Một thiếu nữ bên cạnh nói với thiếu nữ bên cạnh

- Có lẽ.

Nàng này không chắc chắn lắm, nhưng nếu dựa vào lộ tuyến thì người kia chỉ có thể đến Vân Diệu Huyện của bọn họ.

“Thình thịch, thình thịch”

Cứ nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, tim hai người không khỏi đập rộn ràng, mặt cũng đỏ lên trông cực kì diễm lệ.

Đứng trong Huyện, hai người đảo mắt nhìn quanh một vòng có thể thấy nhưng vẫn không phát hiện được hình bóng quái dị kia, liền rời đi.

Đứng bên ngoài nhìn qua cánh cửa thông bên trong thì cũng chỉ thấy không to lắm, bình thường như cái Vũ Dương trấn thôi, vào thẳng bên trong rồi thì nó cũng chả có gì đặc biệt, không gian rộng rãi chừng to gấp 10 lần Vũ Dương trấn chứ nhiêu, quá bình thường. Nhân số bên trong thì khỏi nói, chỉ riêng người đi ngoài đường cũng đã như đi xem hội chứ đừng nói đến người trong nhà, trong tiệm, trong gia tộc.

Đan trong trang phục lam sắc như những tu luyện giả bình thường đứng nơi đông người qua lại giữa đường mà trầm tư tính toán kế hoạch sống nơi này, đợi tu vi cao hơn chút hoặc có cơ hội liền rời đi. Bởi vậy điều hắn cần làm đầu tiên là kiếm tiền xài trước, cái khác tính sau , hắn lúc này đang phân vân xem hắn nên chọn phương thức nào để kiếm tiền, điêu khắc, ủ rượu, chế biến món ăn, may vá, đánh đàn, xiếc khỉ, múa rìu, làm thơ, vẽ tranh (tranh hen tai, bậy bạ, tranh xuân,…), dạy chữ (WTH, Tác bó tay), bói toán, ảo thuật,…hay là tiếp tục bán xuân dược như hồi Vũ Dương trấn. - Khó thật, thôi thì chơi hên xui, đằng trước có cái ngã rẻ, đến đó thấy cái gì đầu tiên liền làm cái đó.

Đan nhanh chóng quyết định di chuyển, đến ngã rẽ hắn lập tức thấy được việc cần làm. Từ đây một câu chuyện về một người vô danh được truyền kì trong Vân Diệu huyện. …..

Tại rất rất xa nơi Đan đang ở, một chiếc thuyền to lớn có thể chứa được cả trăm người đang không ngừng di động trên không trung.

Bên ngoài thuyền lúc này thấp thoảng xác người nằm la liệt, bọn người này chết mà không hề có thương tích.

Bên trong một căn phòng tại trung tâm thuyền

- Nàng bây giờ sẽ chỉ là riêng của ta.

Một thanh niên vốn đã từ lâu luôn âm trầm trong nhóm 12 người của Lâm mỗ nhìn thân ảnh bé nhỏ đang ngủ ngon trên giường mà cười đầy vui vẻ cùng ấm áp, hắn đã trúng độc tình của nàng ta ngay từ lần đầu nhìn thấy, nhưng hắn cũng chưa biểu hiện ra ngoài mà là tìm cách, tính toán chiếm đoạt nàng từ Lâm mỗ, rốt cuộc hôm nay hắn đã thành công.

Phía sau hắn, Lâm mỗ đang nằm sấp, cơ thể không ngừng co giật, hắn đưa ngón tay run run lên chỉ về phía thanh niên này, môi mấp mấy không ngừng những từ ngữ của kẻ sắp chết - Ngươi….ngươi…tại sao…ta…

Tay hắn đột ngột buông lỏng xuống, cơ thể không còn một tia khí tức, chết rồi. Thanh niên không chút ý hắn mà tiến lại gần chiếc giường, hắn hơi cuối người xuống đặt nhẹ tay lên mái tóc mềm mại của thân ảnh nhỏ bé mà không ngừng âu yếm vuốt, hắn đúng thật rất rất thích nàng, nhưng hắn sẽ không làm những hành động đê tiện, hắn muốn chờ nàng lớn hơn rồi sẽ dùng tự thân thực lực chứng minh cho nàng biết, hắn là một người như thế nào. - Tiểu tử, chiêu hạ độc vừa rồi như thế nào?

Một giọng nói lại vang lên trong đầu hắn, đồng thời một chiếc nhẫn có vẻ cổ xưa đang đeo trên ngón giữa của hắn không ngừng lập lòe.

- Tiền bối, cảm tạ ngươi giúp ta.

Thanh niên lộ ra thần sắc kì lạ, tuy vậy vẫn mang theo một tia cảm kích.

- Ta nói rồi, ngươi mang trong mình Hỏa, Ám hai loại thuộc tính cực kì đặc thù và rất thích hợp làm đệ tử của ta. Chỉ cần ngươi bái ta làm sư, giúp ta có lại được một khối thân thể, ta sẽ giúp ngươi trở thành chúa tể nơi này, không có bất kì ai có thể cản được ngươi, tiểu nữ kia sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi vĩnh viễn. Giọng nói như lại lần nữa dụ hoặc thanh niên, cực kì khiến người ta phải động tâm, hai từ “chúa tể” ngươi có thể nghĩ.

Cảm nhận được nam thanh niên vẫn còn do dự, đắn đo, giọng nói lại tiếp tục

- Ngươi nghĩ ta sẽ chiếm đoạt thứ gì của ngươi mà ở đó còn suy nghĩ, chỉ là một tiểu thế giới nhỏ bé, chỉ là một Nhập linh tiểu tử, ngươi nghĩ ta sẽ vừa mắt. Hừ, ta chỉ cho ngươi cơ hội lần cuối, nếu không tranh thủ thì chào tạm biệt, hai ngày nữa ta sẽ đi kiếm người khác.

Ý tứ trong lời giọng nói là như thế nhưng mà ai biết được lòng hắn như thế nào.

- Sư phụ, đệ tử xin bái kiến.

Nam thanh niên chốc lát liền không đắn đo nữa mà quỳ xuống khấu đầu với chiếc nhẫn trên tay, hắn cũng không biết lời tên này có giả dối hay không nhưng nếu hắn bỏ lỡ cơ hội này thì cuộc đời hắn chắc chắn sẽ bình thường cả đời, nữ nhân bé nhỏ này hắn sẽ không giữ được với thực lực nhỏ bé như thế, hắn đúng cần thực lực, vì vậy hắn chấp nhận mạo hiểm, dù sao cái chuyện chiếm dụng thân thể ở kho sách trong Tông môn không thiếu. - Ha ha ha, ngươi rất được, ta sẽ cho ngươi thấy tình cảnh ngày ngươi đạp mọi người dưới chân sẽ không xa.

Giọng nói cười ha ha không ngừng mà nói ……..

- Thú vị.

Đan đang ngồi dưới một gốc cây gần cây cầu bắc qua hồ trong huyện mà đếm tiền cướp được từ tên kia, không khỏi nở một nụ cười vì tin tức từ phần hồn tách ra của hắn truyền lại. ……..