Chương 31: Kinh Động

Thiên Tân Đại lục, một luồng sáng kinh thiên xuyên thấu trời xanh khiến con mắt của rất nhiều người nhìn đến, họ ngay lập tức hướng bên này mà đến.

Bên ngoài hang động, thú rừng xung quanh chết sạch không còn một con, ba người gần nơi này nhất đã dần áp sát hang động.

- Lão nhị, lão tam, các ngươi canh chừng, ta vào xem sao.

Một vị trung niên râu quai nón có tu vi luyện khí tầng 12 nói với hai tên đồng bọn rồi trực tiếp tiến vào, hắn phải nhân cơ hội các thế lực lớn còn chưa đến mà chiếm lấy bảo vật trốn đi.

Hắn vừa vặn đứng gần hang động, chỉ kém một bước là đi vào

“Rẹt, rầm”

Một tia sét trên trời rơi lên người hắn, khiến hắn chết ngay tại chỗ. Đan nhập vào không khí nhờ vào Hư Vô thể mà từ từ trôi ra ngoài hang động nhìn tình cảnh này cũng chẳng phản ứng gì, bởi đây là điều tất nhiên. Nghi thức đoạt tạo hóa của hắn đã được thành lập, thiên địa tất phải phụng thị, những hành vi có ý vi phạm nghi thức, tức chống lại thiên địa, phải bị thiên địa diệt. (tại sao lại có chuyện này, về sau sẽ rõ, mọi thứ đều sẽ có lý do, từ từ sẽ hé lộ, Tác lo lắng ae ko hiểu thành ra nhiều lời chút, ae thông cảm, cái này về sau Tác sẽ không nói nữa, ae cố gắng chú ý) - Đại ca.

Hai tên đồng bọn thấy đại ca biến thành một đám bụi liền đau thương cùng khiếp sợ.

- Xem ra chúng ta không đụng được rồi, tam đệ chúng ta mau đi thôi.

Bỏ qua đau thương, một người nói với một người, sau đó một người đi trước một người, một người đi sau một người mà rời đi.

Họ vừa đi liền cũng có lục đục một số thân ảnh xuất hiện nhưng tu vi đều không cao, cũng chỉ là giới hạn trong luyện khí.

Mọi người gặp nhau đều nhanh chóng “vui vẻ trò chuyện” bằng quyền cước, bất chợt thấy một tên lẻn vào rồi bị sét đánh chết bọn hắn cũng ngừng tay, chưa ăn được cái gì mà tự nhiên mất mạng, ngu sao mà đánh tiếp. Sau đó cũng có người rời đi, cũng có người lưu lại Lại qua nửa ngày sau, người đến đã rất đông, chừng vài trăm người, có vài người đã là Nhập linh cảnh, nhưng mà họ cũng chỉ chờ đợi bên ngoài thôi, tại có mấy thằng ngu chết trước mặt nên như vậy. Đan mờ ảo ngồi trên một cái cây cao mà cố gắng hồi phục cơ thể vì bị thiếu máu, hắn ngồi đấy mà cũng chẳng ai biết hay cảm nhận được, thức tỉnh được Hư Vô Aỏ Thể đúng là hắn đã bất con mẹ nó tử. Hơn một ngày trôi qua, luồng ánh sáng vẫn đang tồn tại, người bên ngoài bây giờ vẫn là vài trăm người, có điều thay vào đó là các thế lực lớn từ Vân Diệu Huyện gần nhất, trong đây Nhập linh cảnh cũng đã không hề ít. - Ha hả, không ngờ gia chủ Vân gia cũng đích thân tới.

Một vị tướng mạo ngũ tuần dẫn đầu một nhóm hơn 10 người đi về hướng một nhóm 8 người đang tụ tập cười rộ nói.

- Không phải Đại trưởng lão của Vi gia cũng đến đây đó sao

Gia chủ Vân gia chừng 40 tuổi cũng mỉm cười đáp lại. Sâu trong ánh mắt hắn, có lẽ quan hệ hai nhà này không được tốt đẹp cho lắm.

Vị Đại trưởng lão Vi gia này nghe vậy cũng chỉ hì hì nói to lên

- Thôi kệ, bỏ qua, bỏ qua đi. Vân gia chủ, ngươi có hay chăng biết bên trong là thứ gì.

- Hừ, ngươi đã biết trước ta thì vì sao phải hỏi ngược lại.

Nhìn một vài ánh mắt khác thường chuyển lên người bản thân, gia chủ Vân gia chợt hừ lạnh nói, mẹ nó tên già lão này muốn xỏ hắn, “Không ngờ người Dược Các cũng đến, nghe nói 10 năm trước vài tên lính cùi bắp của Dược Các cũng chết tại trong rừng này” Vân gia chủ nghĩ trong đầu. - Aì, ta làm sao mà biết được. Thôi thì cứ chờ rồi sẽ biết.

“Tên gia chủ này cũng thực thông minh”, Đại trưởng lão Vi gia lập tức dắt đồng bọn qua một bên. Gia chủ Vân gia cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng theo dõi kì biến. Hai giờ trôi qua, lại một số thế lực lớn ở Vân Diệu huyện lần lượt xuất hiện, Nguyệt gia, Mộng gia, Trương gia, Nương gia và một số gia tộc nhỏ khác. Bọn họ đến đây rồi cũng chỉ nhìn mà thôi.

Hai ngày sau, tất cả các thế lực tồn tại trong Vân Diệu huyện cũng đã đến đầy đủ nhưng mà luồng sáng vẫn còn, chưa có biến mất, chẳng ma nào vào được. Đan nhẹ nhàng nằm trên ngọn cây mà nhìn bầu trời than thở “Sao lâu vậy, còn chưa ai đến sao, không đến là mất một thiên tài a”.

Lại hai ngày nữa đã qua, luồng ánh sáng vẫn còn nhưng mà đã không có thế lực nào tới thêm cõ lẽ cũng bởi vì sự giới hạn vì tầm nhìn, những nơi xa hơn Vân Diệu Huyện không thể nhìn tới được luồng sáng.

Đến ngày thứ bảy, từ trên bầu trời xa xôi nơi cao, một con đại bàng to lớn cực kì đáp xuống nơi đây, trên lưng nó là một nhóm mười người mặc quần áo đồng nhất lam sắc nhàn nhã mà đứng. - Biến đi, nơi này đã được Vân Hải Tông chúng ta tiếp quản.

Thanh niên dẫn đầu nhóm người này nhàn nhạt mở miệng nói như vốn nên là như vậy, không hề kiêng kị bất kì thế lực nào.

- Vân Hải Tông?

- Vân Hải Tông là cái chó má gì, có biết cha ta là…

Một thanh niên coi trời bằng vung, thiếu hiểu biết, chỉ biết tất cả đều thua kém gia tộc hắn liền tru mỏ nói, hắn còn chưa nói hết câu thì

- Láo xược.

Thanh niên lam sắc nổi giận, hừ lạnh.

- Chết. Băng Phong.

Hắn đưa tay chỉ vào tên kia cách hắn gần cả 100m, hét lên một tiếng. Ngay lập tức một tầng băng lam sắc đóng băng tên kia lại, sinh cơ của hắn hoàn toàn biến mất.

Thu tay lại, thanh niên lam sắc liền quay đầu về một tên trung niên phía sau lạnh lùng nói

- Tra xuất thân tên này, giết xá gia tộc hắn, phạm Vân Hải Tông ta chỉ có một con đường chết.

Âm thanh hắn phóng to lên cao để những người còn lại cũng nghe, cũng biết.

- Người này thật lợi hại.

- Nhìn hắn tu vi cũng chỉ là Nhập linh cảnh nhưng mà sao có thể mạnh vô lý như vậy.

- Vân Hải Tông là gì vậy? Là thế lực lớn trên Thành?

- Con chim đó là gì vậy, yêu thú trong truyền thuyết?

Chứng kiến thủ đoạn của nam thanh niên, mọi người đều âm thầm kinh hãi, khiếp sợ, đồng thời nhìn nhau mà hỏi, bọn họ tò mò rất nhiều.

Các nhà Vân gia, Vi gia, Nguyệt gia, Mộng gia, Trương gia, Nương gia đều nháy mắt “đưa tình” với nhau, bọn họ cũng chẳng biết đây là tình hình gì, một nhóm người này đến từ nơi nào, Vân Hải Tông là cái gì, tuy nhiên họ trong lòng đều cực kì đề phòng, nam thanh niên này thực lực quá kinh hãi, giết người vô hình với khoảng cách cả 100m chứ chẳng chơi, cao tầng của gia tộc bọn hắn tuy cũng có thể làm được nhưng không có nhàn nhã như vậy, vả lại bọn này còn rất trẻ, có thể là đến từ một thế lực lớn nào đó mà bọn họ không biết, bọn họ phải thận trọng, nếu không có thể họ sẽ là tội nhân thiên cổ khiến gia tộc bị diệt lúc nào không hay. - Đậu xanh, bọn nào đây, mấy thằng cùi bắp này đến đây làm chi.

Đan hư ảo nằm trên một ngọn cây bỗng ngồi dậy nhìn tình cảnh mà nói nhỏ. Hắn không mong chờ những người thực lực yếu như thế này đến đây.

- Các hạ, ý như vậy là như thế nào?

Đại trưởng lão Vi gia đầu tiên ra hỏi.

- Ý đã rất rõ, các ngươi mau biến, cái lỗ tai trâu nghe có hiểu?

Nam thanh niên không nhìn mặt hắn, lơ đảng nói.

- Ngươi…

Đại trưởng lão Vi gia bị khi nhục mà tức hộc máu, hắn giơ lên ngón trỏ chỉ nam thanh niên mà không ngừng nói duy nhất một từ.

Nhìn hành động này của Đại trưởng lão Vi gia, nam thanh niên khóe mắt khó chịu, hắn không ngờ tên khỉ núi này dám chỉ trỏ vào mặt hắn. Hắn quay qua bên cạnh một tên cũng là thanh niên giống hắn nói - A sư đệ, chém cái lão già này cho ta.

- Vâng, sư huynh.

Nam thanh niên gật đầu, hắn bước ra khỏi hàng đi về hướng Đại trưởng lão Vi gia.

- Hỗn láo.

Một trung niên đứng phía sau Đại trưởng lão Vi gia nghe được hội thoại của hai người, người khác còn chưa phản ứng, hắn liền nhanh chân lao ra đánh về phía tên thanh niên đang đi lại, nhắm chừng chính là vì thể hiện bản thân trước vị Đại trưởng lão này. - Phế vật

Thanh niên kia tiện tay chỉ một phát vào ngực tên này, tên này liền ngã xuống đất, không còn khí tức. Ở cái cây phía xa đằng sau lưng tên vừa xông lên nằm đó một trái tim đang bị một nhánh cây đâm xuyên qua.