Chương 17: Giết!!!

Trên tầng 2 tửu lâu, lúc này đã không còn đông người như những ngày trước, bởi hôm nay đã được người bao.

- Linh Lan huynh thật là tuổi trẻ tài cao.

Tại một bàn gần lan can tầng 2, có hai thanh niên ăn mặc nhìn là biết con cháu thế gia, thân phận cao quý. Một người trong đó có tướng mạo tuấn tú, trên tay cầm một chiếc quạt có vẻ sông núi cười cười nhìn thanh niên ngồi đối diện nói. - Hài, có tài như thế nào cũng không bằng nổi Thái Vô huynh.

Thanh niên này có gương mặt cũng bình thường, mặc bộ đồ trắng tinh, hắn thở dài tiếc nuối. Lúc nãy hai người luận bài, chỉ đánh nhau 3 lần, hắn đã bị Thái Vô đá một cước vào tay khiến binh khí của hắn bay ra ngoài lan can mất. - Nào có, ta thắng Linh huynh cũng chỉ là do tu vi cao hơn huynh một chút thôi.

Thái Vô khiêm tốn nói, thấy Linh Lân không nói gì, hắn lại tiếp tục nói

- Nào nào, chúng ta lại uống.

Thái Vô nói cũng có lý, hắn và Linh Lan đều là luyện khí tầng 8, hắn có khí lực là 1722 cân, còn Linh Lan là 1680 cân, nhưng thực tế trong trận đó hắn cũng không dùng hết sức, nếu không hắn nào dám xứng với danh hiệu tứ đại thiên tài của Vũ Dương trấn.

Trong lúc đó, Đan đã đứng ở lầu một tửu quán định đi qua cầu thang lên tầng 2.

- Tiểu tử đứng lại.

Một tên trong 6 tên ăn mặc như người hầu chia làm 3 3 canh gác hai bên cầu thang quát

Đan cũng như không nghe thấy, tiếp tục tiến đến.

- Ngươi điếc à, ta nói không nghe.

Tên này nổi giận, duỗi tay ra tóm Đan lại. 5 tên còn lại cũng lộ vẻ mặt khó chịu. Bàn tay vừa đi đến đỉnh đầu của Đan, Đan liền động. Bàn tay nhỏ bé của hắn nhanh chóng nắm chặc cổ tay của đối phương kéo đối phương cực nhanh hướng xuống người hắn. “Đùng” một quyền vào đầu tên này, khiến đầu hắn nổ ra thành trăm mảnh, óc tương văng tung tóe như trái dưa hấu, người của Đan cũng dính đầy máu, mặt nạ giấy nhuộm đỏ. Tiếp đó hắn dùng hai tay nắm chặc cái tay vừa bắt được của người không đầu mà mạnh mẽ nâng lên tạt thật mạnh vào ba người bên phải cầu thang đang ngẩn người. “Đùng” sự va chạm mạnh mẽ khiến khối thân thể không đầu mà Đan tạt ra rời khỏi hắn, hắn chỉ còn giữ lại một cánh tay đang rỉ máu.

“Ọc, ọc, ọc” 3 tên kia ngay lập tức ói ra một ngụm máu lớn bao gồm cả những mảnh nội tạng, con ngươi cũng như lồi ra.

“Rầm” 3 người cùng với khối thân thể không đầu lúm sâu vào vách tường gần đó tắc thở, thân thể mềm xèo như cháo.

Trong lúc khối thân thể va chạm với 3 tên kia, Đan ngay lập tức nhảy lên hướng về hai tên bên trái cũng đang ngẩn người vì việc tên đầu tiên bị đánh nổ mất đầu mà tung ra một cước quét ngang. “Bành, bành” thân thể hai người dự tính bay ra ngoài nhưng mà vừa nghiêng người thì đầu đã nổ tung thành ra ngã nghiêng xuống đất, máu tươi phun phún ra.

Giải quyết 6 tên này nhanh, gọn, lẹ, Đan nay lập tức bước lên cầu thang mà đi.

- Á AA A.

- Chạy mau.

Lúc này mọi người đang uống rượu, ăn uống mới kịp phản ứng người, thay nhanh mà chạy ra ngoài, kể cả chủ quán. Đơn nhiên cũng có kẻ chạy đi báo chuyện, có kẻ muốn ăn quịt (thanh niên cứng).

Khi ba tên cùng một khối thân thể va vào tường khiến lầu hai run rẩy lên một chút. Linh Lan liền kì quái nói.

- Thái Vô huynh hình như bên dưới có chuyện.

Thái Vô thần sắc phức tạp, hắn cũng nghĩ vậy. Bất chợt tiếng la hét bên dưới truyền đến, hắn liền nhanh chóng đứng dậy. Hai người cùng vội đi xuống nhìn xem sao.

Vừa đi được 3 bước, Đan mang theo cả người đầy máu đi lên lầu hai. Hai người nhìn nhìn thấy hắn liền dừng bước, trong lòng kinh nghi. Bất chợt giọng Đan vang lên. - Thanh kiếm kia là của bọn ngươi?

- Hừ, tiểu tử nhà ai mà dám láo.

Linh Lan liền quát, tên tiểu tử này thật vô lễ, hắn cũng không xét đến hình tượng của Đan mà chỉ nghe câu hỏi cũng đã bực tức.

Đan cũng chẳng biết nói gì, hắn tự trách bản thân, mẹ kiếp hỏi làm gì, trên đây có 2 người, không phải của bọn nó chứ của ai, giết hết là xong, sau đó tới gia tộc tụi nó nhổ luôn, à ha mà gia tộc tụi nó tên gì nhỉ. - Thằng nhóc láo xược, ngươi giám giết người của ta, tất hôm nay phải chết.

Không để ý câu hỏi của Đan, Thái Vô giận dữ quát. Đan mang theo người máu, Thái Vô liền suy đoán là Đan đã giết chết 6 tên người hầu của hắn, hắn tuy bề ngoài nói thằng nhóc nhưng cũng không mấy tin tưởng, bọn người hầu của hắn đều có tu vi luyện khí tầng 3, tầng 4, hắn không tin một thằng tiểu tử có thể làm được, huống chi trên đời này người trưởng thành có hình dáng nhỏ bé cũng không ít.

Thái Vô ngay lập tức tấn công, tuy hắn không cảm nhận được tu vi của đối phương nhưng cũng không dám khinh thường, hắn phải cẩn thận và toàn lực. Tay cầm quạt của hắn nhanh chóng bấm vào nút gì đó trên quạt, ngay lập tức những mũi dao nhọn hoắc dài 10 cm hiện lên trên từng nan quạt. Hắn lao đến, Đan cũng từng bước đi lại.

Đến gần nhau, Thái Vô với tốc độ thật nhanh dùng quạt chém dọc xuống dưới nhưng vẫn không dùng hết lực để hắn còn có mưu đồ khác. Đan liếc mắt liền nhìn thấy tức cả đường đi nước bước của Thái Vô, hắn nghiên người theo hướng vuông góc sang bên phải né suýt xoa đường quạt chém. Thái Vô cười gian, ngay lúc này quạt giấy đang hướng xuống bỗng ngừng lại hẳn ngang với ngực của Đan, tay hắn uyển chuyển, uống éo khiến quạt giấy xoay người vuông góc thằng dạng ngang chém về phía Đan, chân hắn đang âm thầm tích tụ lực, chờ thời cơ.

Quạt đến, Đan lập tức đưa tay lên cản mà hướng về phía cổ tay của Thái Vô vồ tới. Thái Vô thần sắc độc ác, lập tức cố dùng lực nâng bàn tay hướng lên trên để Đan không bắt được, một cước của hắn cũng tiến đến đầu Đan. - Hừ.

Đan nhìn cước đến hừ mạnh, hắn trực dùng bàn tay đang hướng đến cổ tay của Thái Vô mà vận lực đúng mạnh vào cái chân định tiến đến đầu hắn.

“Đùng” chân của Thái Vô vở nát, nổ tung, hắn kêu lên một tiếng đau đớn ngã ra phía sau, máu phún ra như mưa.

Đan và Thái Vô tiến đến va chạm cũng chỉ mất 3 giây cho tất cả hành động kia mà thôi, Linh Lan làm sao phản ứng kịp, thấy Thái Vô kêu gào ngã xuống hắn mới xác định được thực lực của Đan mạnh, mạnh lắm, một quyền vừa rồi ít nhất của phải là luyện khí tầng 12 mới làm được. Hắn cũng chẳng dám tiến tới đối đầu trực diện với Đan, nghĩ cách trốn.

Đan từng bước, từng bước như tiếng chuông tử thần không ngừng tiến đến Thái Vô đang kêu gào.

- Ngươi không nên giết ta, không nên. Ta là người Dược Các, Dược Các ở Vân Diệu huyện là thế lực lớn, trong đó có rất nhiều Linh hải cảnh. Tha ta, tha ta.

Thái Vô hoảng sợ cực kì bèn lấy gia cảnh đưa ra hù dọa Đan nhằm kiếm con đường sống.

- Vô ích, Dược Các ở trên Huyện của ngươi sớm muộn ta cũng tìm đến.

Đan nhìn Thái Vô với thần sắc không hiện, chỉ là lạnh lùng nói.

Linh Lan bên kia thấy Đan quay lưng lại bản thân, liền ngay lập tức nhân cơ hội khiêng lên cái bàn đang chứa rượu cùng vài món thức ăn ném hết sức thật mạnh về phía Đan, riêng hắn nhanh chóng phá lan can nhảy xuống đường, chạy trốn. “Vèo” Bàn bay đến

“Oành” Đan không liếc nhìn mà một quyền phá nổ chiếc bàn, phía sau cái bàn bị đánh nát là hình ảnh Linh Lan đang nhảy xuống đường.

Không do dự giết chết Thái Vô, Đan liền cướp lấy túi tiền của cái xác, con cháu nhà giàu nhiều tiền hắn không bỏ được, khi cần lại dùng, sau đó lập tức nhảy xuống đường chạy theo hướng hình bóng Linh Lan đang chạy về phía xa mà đuổi.

Bên dưới tửu lâu bây giờ người xung quanh vây lại rất nhiều, bàn tán xôn xao. Thấy hai thân ảnh lần lượt nhảy xuống, họ phải vội tránh đường nếu không là chịu thiệt. Hai thân ảnh một trước một sau rời đi xa, bọn họ lại bàn tán. - Tránh ra, mau tránh ra. Chó chết các ngươi tránh mau.

Linh Lan chạy như điên, hắn như thú hoang vừa la hét, vừa tông người khiến nhiều người thực lực yếu thì chết ngay tại chỗ, người mạnh hơn chút thì thương nặng, thương nhẹ, khắp đường người qua lại quá đông làm hắn rất khó di chuyển, hắn thập phần buồn bực, quay lại nhìn Đan càng lúc càng gần, hắn cũng rất sợ hãi. Trong khi đó, tình huống của Đan lại trái ngược, thân hình của hắn vốn nhỏ bé chỉ cao đến eo người trưởng thành, lại am hiểu né tránh, linh hoạt và còn có Linh Lan dọn đường dùm nên rất ung dung, càng ngày càng gần với Linh Lan, khoảng cách ước chừng đã không quá 300 m, đương nhiên là do Đan không tận lực đuổi thôi, hắn chờ đang chờ Linh Lan về tận ổ để diệt.