Chuyện trên thôi thì cứ để ngày mai tính, hiện tại lại nói Đan đang nghiên cứu tấm bản đồ vừa mua được.
Theo như trên tấm bản đồ ghi lại thì Vũ Dương trấn xung quanh được bao bọc bởi cây cối, chính xác hơn rừng bốn phía, trong bốn phía này, ở phía Bắc có vẽ một đường thẳng nhưng bị ngắt vì hết giấy hoặc cũng có thể nói là người vẽ chỉ có kiến thức đến đây, tại trên đường thẳng này có ghi một dòng chữ nhỏ “đường đi lên Huyện, nguy hiểm trùng trùng, mã tặc luôn ẩn núp”.
Đó là bên ngoài trấn, bên trong trấn đường nét được vẽ lên khá nhiều cùng với các kí hiệu hình tượng, đa số là những hình vuông lớn nhỏ khác nhau cùng với các điểm tròn rải rác khắp nơi tựa như chỉ nhà dân hoặc các thế lực nhỏ lẻ. Hình tam giác lớn hơn hình vuông và chỉ có 3 cái tựa cho các thế lực lớn Ngô gia, Thu gia, Linh gia. Ngoài ra nằm tại trung tâm trấn là một hình tròn to hơn một chút so với hình tam giác, trên đó có đề hai chữ đậm “Dược Các” và có dòng giải thích “chi nhánh một thế lực lớn tại Huyện”. - Huyện à? Có thời gian cũng nên rời khỏi trấn nhỏ này.
Đan âm thầm suy nghĩ, hắn cũng biết thế gian rất to lớn và vô tận, tựa như với thực lực ngày xưa của hắn cũng có vài chỗ cũng chưa đặt chân đến, Huyện cũng chỉ là một điểm không nhắc đến ở cái thế gian này thôi.
Cuộn tấm bản đồ lại, hắn tắt đi ngọn nến đang le lói mà trèo lên giường như tu luyện, theo tính toán của hắn, đêm nay hắn sẽ là luyện khí tầng 5. Sở dĩ nói hắn “như tu luyện” bởi hắn vốn không phải tu luyện mà hắn đang tìm hiểu một thứ gì đó huyền ảo, mông lung mà không có một ai có thể nghiên cứu được, điều này kể luôn cả “9 nhân vật kia”, nhưng trừ hắn vì hắn là người đoạt được nó.
Sáng hôm sau, hắn vẫn như cũ dạo vòng quay trấn, à quên là lần đầu dạo quanh trấn. Hôm nay hắn ẩn ẩn khi đi ra ngoài chắc sẽ gặp may mắn gì đó (sau này sẽ rõ). Đi một đoạn đã khá là lâu, trời cũng lên cao, hắn lúc này đang ở một chỗ mà hai bên đường là những người dân thường hoặc tu chân giả tu vi thấp kém không có thế lực bày bán linh tinh các loại đồ vật, có bán đồ cũ, đồ cổ, cũng có đồ nhái lừa bịp.
Nhìn hai bên đường không ngừng kêu rao, ồn ào trả giá hắn bình tâm nhắm mắt lại mà cảm nhận. Mở mắt ra hắn ngay lập tức hướng đến một quầy hàng cách đó không xa mà bước nhanh.
Chủ quầy hàng là một trung niên nhân rất hiền hòa, tuổi chừng 40, ăn mặc một bộ xám trắng có vẻ khá bình thường. Trên quầy hàng của trung niên đồ vật cũng phi thường ít chỉ có 3 kiện, một bình ngọc nhỏ hơi tinh xảo, 3 chiếc lá có rễ, cuối cùng là một khối hắc thiết dài chừng 40 cm. Nhưng đây chỉ là đứng dưới góc độ một người bình thường hoặc tu chân giả cấp thấp.
Trước mắt Đan là một thanh niên có tu vi Linh sư cảnh tuổi chừng 22 đang mỉm cười ôn hòa nhìn hắn, trong mắt có chút hi vọng nhưng giây lát liền biến mất, lộ ra vẻ khó coi. Trên quầy có 3 kiện vật phẩm, một bình ngọc chứa một thứ gì đó mà thứ đó đang tỏa ra một luồng hơi thở khiến cơ thể từng trận thoải mái, 3 cây linh dược tỏa ra khí tức mộc thuộc tính cùng với một linh thiết dài 40 cm chuyên luyện chế vũ khí cho Linh sư cảnh. - Vì sao ngươi đến đây?
Người trung niên thở dài một hơi nói, bên ngoài vẫn duy trì vẻ hiền hòa.
- Chỉ là cảm giác mà thôi.
Đan bình tĩnh nói, hắn đã đoán ra được rằng bản thân chuẩn bị thiếu nợ. Tuy vậy, hắn vẫn hỏi.
- Còn đại thúc vì sao lại bày hàng nơi này?
- Ta cũng chỉ là cảm giác được.
Người trung niên cười khổ nói, hắn vốn vì tìm tung tích một thứ gì đó mà phải đến nơi đây, sau vài ngày thì nhận được tin báo rằng bản thân bị lừa liền muốn trở về nhưng lúc này hắn lại có được một tia liên hệ tự nhiên khiến hắn phải đến nơi này bày hàng bán ra những thứ đối với hắn đã không còn cần thiết. Hắn cũng biết điều này là đại biểu ý nghĩa gì. Cứ tưởng người kia chí ít cũng là thiên tài đi, nào ngờ lạ là một tiểu tử ngay cả một móng tu vi cũng chẳng có, cho dù là chuyển sinh sống lại thì chẳng thể nào mà không có tu vi, hắn đương nhiên phải buồn, coi bộ lần này hắn mất trắng. - Những thứ này ngươi cầm đi. Ta cũng nên trở về rồi.
Trung niên nhân nói.
- Được, ta nhận. Đại thúc có thể cho ta biết tên cùng gia cảnh hay không?
Gom hết ba kiện đồ vật ném vào trong áo, Đan bình tĩnh nói, lần này hắn lỗ lớn. Nhìn Đan chút, trung niên cũng chỉ cười, sau đó quay người rời đi. Thấy vậy Đan cũng rời đi, lúc này một giọng nói truyền đến tai hắn “Dương Tiêu, Dương gia, Hắc Thạch thành”.
Rời đi một đoạn, cũng không có cảm giác bị người theo dõi, hắn liền lấy một gốc linh dược mộc thuộc tính nuốt vào bụng, cơ thể hắn liền lập tức tự lo liệu không cần hắn quan tâm mà hấp thụ dược lực tăng tu vi.
Trưa đến, mặt trời nơi đỉnh, Đan liền dừng chân tại một quán ăn bình thường nghỉ ngơi chút, sau đó hắn dự sẽ dựa theo bản đồ tìm tiệm rèn để “học việc” rèn khối linh thiết, còn cái lọ hắn sẽ làm quà cho Ngô Lâm.
Ngồi vào một chỗ gần cửa sổ thoáng mát, hắn kêu lên vài món bình dân mà hưởng thụ.
- Ngươi nghe tin gì chưa?
- Tin gì, ta nào biết?
Hai người thanh niên ngồi bàn kế bên thảo luận, âm thanh khá là to giường như muốn để người khác cùng nghe.
- Mộng lâu có chuyện.
Thanh niên bên trái rất là hứng khởi nói, nhìn hắn là biết dạng bà tám chuyên buôn chuyện.
- Mộng lâu? Là cái lầu xanh duy nhất đó hả? Chuyện gì mau kể ta nghe với.
Thanh niên bên phải nghe thế liền tò mò, không những hắn mà 2 ,3 người nam nhân khác trong quán đều tò mò.
- Mộng Yến tiên tử chết rồi.
Thanh niên này giả bộ có chút tiếc nuối nói.
- Cái gì? Chết…chết rồi.
Thanh niên bên cạnh chưa kịp phản ứng thì một gã thanh niên khác thần sắc cứng đờ nói. Một thanh niên khác cũng bất chợt nổi hứng xông lại nắm cổ áo tên thanh niên bà tám giận dữ nói. - Ngươi nói láo, hôm qua ta còn cùng tiên tử đánh đàn mà, làm sao có chuyện đó.
Thật ra là nghe tiên tử đánh đàn, thanh niên này coi bộ hay bị ảo tưởng.
- Ngươi làm cái gì vậy. Nàng ta rõ ràng chết rồi, sáng nay vừa phát hiện tự tử trong phòng.
Thanh niên bà tám nổi giận quát, khốn nạn sao tự nhiên dám hành sử kì cục như thế, có biết người ta tâm linh yếu đuối.
- Hừ, tin tức cũng sẽ nhanh chóng truyền khắp trấn.
Thấy thanh niên kia bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn với vẻ mặt sửng sờ cực độ, hắn liền nói tiếp.
- Mọi người ơi, tin lớn tin lớn. Mộng Yến tiên tử chết rồi, vừa chết sáng nay. Lúc này một thanh niên chạy từ bên ngoài vào la lớn, tiếp sau đó là vài người khác cũng vào quán xác định chuyện này. Sau đó bọn hắn liền xúm lại bàn tán, tiết lộ từng chi tiết.
Không biết bọn hắn nói thế nào, nhiều hay ít về câu chuyện nhưng toàn bộ câu chuyện vốn là như thế này.
Thu Vũ sau khi mua xuân dược của Đan liền vào thanh lâu nghe tiên tử trong lòng đàn. Kết thúc biểu diễn, tiên tử về phòng nghỉ ngơi, hắn liền vội chạy đến bái phóng nhưng phải xếp hàng, hắn biết người giống hắn nhiều lắm và việc xếp hàng cũng là quy định của tiên tử. Đến gần nửa đêm vẫn chưa đến lượt hắn, hắn rất sốt ruột, không chừng tiên tử chuẩn bị đuổi khách. Đúng như hắn nghĩ, Mông Yến tiên tử ngay lúc này bắt đầu trục khách.
Lại nói hắn sinh ra vốn dâm tặc, lúc trước gặp nàng cũng đã muốn làm bậy rồi nhưng mà hai người canh chừng của Mông Các đứng ở bên ngoài thực lực là luyện khí tầng 7, cao hơn hắn nhiều lắm, hắn không muốn giống tình thế 3 năm trước, hắn đành nhịn. Sau một lần trò chuyện, hắn thăm dò được là nàng chỉ thích người hòa nhã, không làm chuyện xấu thành ra hắn từ bỏ hình tượng cuồng dâm lúc trước để thử vận may trước mặt nàng.
Nhưng hiện tại hắn có xuân dược không màu, không mùi, chỉ cần ngửi là dính, máu dâm lại lên cao, đầu hắn đã thiết kế kế hoạch cho công tác làm bậy, bây giờ chỉ cần gặp được đối tượng nữa là được. Hắn phải bất chấp.
Đầu hắn loạn chuyển, cuối cùng hắn quỳ xuống đất cầu xin được gặp. Qùy hơn nữa tiếng cuối cùng tiên tử cũng đáp ứng gặp, nàng không ngờ có người lại hành động như thế vì nàng. Vào trong phòng, Thu Vũ lén lút dùng lộ xuân dược của Đan đổ vội lên quần áo rồi giả bộ lại gần nàng nói chuyện kiểu hâm mộ. 3 giây sau quả thật nàng nóng người lên hứng tình, thân thể trở nên yếu đuối, rã rời, trong mắt nàng lộ vẻ giãy giụa, nàng khó khăn mở miệng muốn kêu cứu nhưng bị Thu Vũ nhanh chóng bịt miệng, vì cho chắc hắn đổ luôn một mớ xuân dược vào miệng nàng khiến nàng như Hỏa Diệm Sơn cháy ngừng không nghĩ. Nhưng cơ hội này hắn làm thịt làm nàng, vừa làm bịt miệng nàng để nàng không la hét, kêu cứu hoặc phát ra âm thanh ướt át, vừa giả bộ trò chuyện với không khí để hai người bên ngoài không nghi ngờ, lại thư sướng làm thịt. Đúng là đỉnh cao của nghệ thuật.