Chương 1: Gặp Mặt

- Phế vật, ta thật sự là phế vật sao?

Ngô Lâm nhìn dòng suối chảy êm ả trong khu rừng yên tĩnh, thầm than bản thân. Hắn nay cũng đã bước vào tuổi 15 nhưng tu vi vẫn dừng tại luyện khí tầng 1 đỉnh, không thể đột phá vào tầng 2. Trong gia tộc hắn luôn bị người khác chê cười, bắt nạt, cha hắn vì hắn mà rất mất mặt, đường đường là trưởng lão quyền cao chức trọng trong gia tộc mà lại có người con phế vật, cảm giác thật không thể tốt đẹp. Cuối năm nay lại một lần tộc hội sắp đến, nếu hắn không thể đạt luyện khí tầng 3 với số tuổi 15 thì thật sẽ bị giáng xuống làm việc kiếm tiền cho gia tộc theo kiểu tay chân, không còn bồi dưỡng thành lực lượng trung tâm của gia tộc, dù cho cha hắn có là trưởng lão. Ngô Lâm hiện tại hắn rất nản chí, hắn đã từng rất cố gắng tu luyện ngày đêm, ăn không biết bao nhiêu tài dược mà cha hắn kiếm cho nhưng tu vi vẫn không tăng tiến, hắn thật rất xấu hổ với cha hắn, hiện tại hắn tâm muốn chết cũng đã có.

Nhìn dòng suối róc rách trôi qua, lại nhìn hình ảnh bản thân phản chíu trong đó, hắn rất thất vọng bản thân, mỗi lần nhớ đến tràn cảnh tượng bản thân bị khi nhục, ức hiếp khiến hắn không thể từ bỏ cuộc sống được, hắn vẫn mong chờ, hi vọng một điều gì đó có thể giúp hắn, dẫu biết là vô vọng. “Sột soạt, sột soạt”

Sau lưng hắn từ bụi cây đột ngột một tiểu tử chừng 5 tuổi, da dẻ trắng trẻo hồng hào, ánh mắt to tròn lấp lánh với gương mặt dễ thương khoát trên mình một bộ quần áo làm bằng lá cây rất lạ như người rừng tiến về phía hắn. Mãi suy nghĩ lung tung, chằm chằm nhìn hình ảnh trong nước, có lẽ Ngô Lâm cũng không nghe ra được điều gì. - Vị tiểu ca này, dường như có tâm sự? Tiểu tử bước lại ngồi bên cạnh hắn, tỏ vẻ hỏi.

Ngô Lâm giật mình, quay sang nhìn tiểu tử, bắt gặp gương mặt đáng yêu, đôi mắt to sáng đang nhìn hắn, hắn cũng không biết nên đáp như thế nào, chỉ thở dài buồn bã nhìn vào dòng nước. Tâm hắn rất nặng nề. - Ngươi sống trong rừng hoang này sao?

Ngô Lâm lên tiếng hỏi, hắn cũng có chút cảm giác kì quái khi thấy cách ăn mặc của tiểu tử, không biết tiểu tử gia cảnh thế nào.

- Không, ta chỉ bị lạc trong rừng này, đang định mò đường ra.

Lụm một cục đá nhỏ ném xuống nước, tiểu tử bình tĩnh nói tạo cho Ngô Lâm cảm giác quái lạ, thường thì một đứa tiểu tử vừa 5, 6 tuổi vừa lạc khỏi vòng tay cha mẹ là đã kêu gào, khóc lóc, nước mắt nước mũi tùm lum chứ đừng nói là bị lạc trong rừng, vậy mà tiểu tử này không hề tỏ ra sợ hãi, hoang mang chút nào, trông rất bình tĩnh. Mà thôi, hắn cũng chẳng chú ý nhiều, nếu tiểu tử có ý muốn đến trấn của hắn, hắn cũng tiện mang đi thoát khu rừng này. - Ra vậy.

Thờ thẫn một câu, Ngô Lâm cũng chẳng quá sâu quan tâm tiểu tử, thân hắn còn chưa xong, lo ai, con đường tu chân vốn dĩ đầy vô tình, tất cả mọi thứ đều đến từ thực lực, bơi vậy hắn vẫn cứ tiếp tục âm trầm nhìn dòng nước. - Nếu ngươi muốn ra ngoài, có hay không đến trấn ta. Mặc dù không biết ngươi đến từ đâu, nhưng theo ta biết thì xung quanh đây cũng chỉ có cái trấn của ta.

Ngô Lâm hờ hững hỏi tiểu tử.

- Được được, chỗ nào ta cũng đi.

Tiểu tử khuôn mặt không có quá biến hóa, nhìn nhìn Ngô Lâm hắn vẫn không quên theo kế hoạch đã lên sẵn.

- Mà vị đại ca này, ta nhìn ngươi tâm trạng nặng nề, có hay chăng lòng mang chuyện. Tuy ta không phải thân nhân của ngươi nhưng biết đâu có thể giúp ngươi giải tỏa chút phiền ưu.

Tiểu tử ra vẻ quan tâm nói. Ngô Lâm quay sang nhìn tiểu tử đáng yêu, lòng hắn như hơi có ấm lên, người Ngô gia trước nay chưa ai từng quan tâm hỏi hắn như thế, không ngờ bên ngoài gặp một tiểu tử lạ hoắc lại quân tâm, đúng là nhân sinh khó lường, hắn hơi cười nói - Cũng chẳng là gì, ta thế này cũng chỉ vì hai chữ phế vật.

“Ồ” tiểu tử có vẻ kinh ngạc bật thốt, chẳng qua vài giây sau hắn tựa cười khá ngọt, vỗ vỗ vai Ngô Lâm, bình tĩnh nói một câu khiến Ngô Lâm người hơi cứng lại. - Là vì tu vi yếu nhược. Hì hì, có lẽ ta có thể giúp được cho tiểu ca đây.

Ngô Lâm cứng người chốc lát, tiểu tử này quái lại, hắn nói muốn giúp ta tăng tu vi, chuyện cười thật, bản thân ta chẳng biết bản thân sao, nó vốn là phế vật rồi, có làm cách làm cũng khó tăng được. - Tiểu tử, đừng giỡn, ta lẽ nào không biết chính mình., căn bản là phế vật, tu vi khó tăng được.

Ngô Lâm nhíu mày nhìn tiểu tử nói. Bỗng chốc hắn thấy tiểu tử này tư thái hoàn toàn thay đổi, không còn là non nớt, đáng yêu nữa mà thay vào đó là sự bình tĩnh, coi thường thiên hạ, hắn như đứng người, một tiểu tử làm sao có thể gây cho ta cảm giác như thế này, quái dị thật. - Vậy sao?

Tiểu tử khẽ cười. Hắn cúi người xuống nhặt lấy ba viên đá nhỏ hình thù khác nhau, ném lần lượt ra phía xa bên trên dòng suối. Viên đá đầu tiên hắn ném lên cao nhất, đợi trong tích tắc viên thứ hai hắn ném ra xa về phía giữa dòng suối, liền tại khi viên thứ hai gần bay ra giữa, viên thứ nhất cũng đang hạ xuống hắn liền ném vụt viên thứ ba một cách mạnh nhất, nhanh nhất. Viên thứ ba này bay thẳng đến viên thứ nhất, vạ chạm “cóc” một tiếng liền rơi xuống, viên thứ nhất nhận sự va chạm khiến nó bay ngang với tốc độ nhanh liền bay thẳng đến va chạm viên thứ hai đang hết đà chuẩn bị rơi xuống. “Cóc” viên đá thứ hai lại bay ra xa hơn một chút rồi rơi xuống nước chỉ sau tíc tắc viên thứ nhất hạ cánh. “Bõm, bõm, bõm”

Liên tiếp ba tiếng kêu khiến Ngô Lam ngây người, hết hồn “chuyện gì vậy, làm sao có khả năng lại chuẩn xác như thế, ta đang mơ?”. Ngô Lâm rung động thật sâu trong lòng, nhất là ba vị trí mà ba viên đá rơi xuống đều là lần lượt rên đỉnh dầu của ba con cá nhỏ đang bơi lội bên dưới, hắn thật sự lúc này không nói nên lời. Tiểu tử trước mặt này tu vi so với hắn còn yếu, thậm chí là không có tu vi, vậy mà sao lợi hại vậy, sự tinh tế, chuẩn xác, tính toán có một không hai, nhất là sự khống chế lực mạnh yếu khi ném, nó là hoàn toàn hoàn mỹ. Hắn tự hỏi người mạnh nhất trong Ngô gia có làm được điều này. Đọc trong nhiều điển tịch hắn biết trong tu chân giả có một số người tu vi yếu nhược hơn đối phương rất nhiều nhưng bằng sự tính toán, khéo léo, vận dụng thuần thục sức mạnh có thể phát huy ra sức chiến đấu kinh người, có thể vươt cấp giết người, những người này về sau khi đến một cấp bậc nhất định đều được tôn xưng là Tông sư. Tông sư, hai chữ khiến cho tu chân giả điên cuồng, người người hướng đến nhưng muốn thành rất khó, cực khó. - Tiểu ca, ta không nói đến giúp ngươi tăng tu vi đơn thuần mà là giúp ngươi tăng toàn diện thực lực, giúp ngươi vượt cấp trảm tướng như thường. Đang rung động vì màn trước mắt khó thể phai mờ, chợt hắn giọng nói kế bên truyền đến khiến tâm linh hắn dũng mãnh động, chập chờn không yên, “vượt cấp trảm tướng?” máu hắn sôi trào. Ngô Lâm quay sang nhìn tiểu tử đang chấp tay sau lưng thản nhiên, bình tĩnh nhìn dòng suối trước mặt tựa như một Tông sư chứ không phải thằng nhóc 5 tuổi, đôi mắt không ngừng đảo suy nghĩ gì đó, lát sau hắn đột ngột quỳ xuống nhìn tiểu tử.