Chương 155: Hoàng Sa Môn

Dịch giả: Xương Rồng - TruyệnYY

Thấy đối phương không nói lời thứ hai, xuất thủ chính là hung chiêu, Thương Hạo ánh mắt ngưng đọng, lửa giận dâng lên trong lòng.

Triển khai Thương Khung bộ, bay trên không, đã đến trước mặt lão đầu.

- Càn Nguyên quyết!

Một ngón tay Thương Hạo liền điểm ra.

Từ khi Thương Hạo lần thứ hai lên cấp sau đó, chân khí trong cơ thể khổng lồ vô cùng, một ngón tay này hoàn toàn chính là ngưng tụ tu vi cường đại của Thương Hạo.

- PHỐC...

Một ngón tay liền trực tiếp xuyên thủng cánh tay lão nhân này, tạo một cái lỗ thủng to trên cánh tay hắn.

- A!

Lão đầu đau nhức, hét thảm một tiếng.

Thương Hạo cũng là đắc thế không thôi, thân hình càng nhanh hơn, một quyền tay trái đã đánh vào trên đầu của lão đầu này.

Một quyền lực đánh cho lão đầu ; đâu đâu cũng thấy pháo hoa, cả người đang lắc lư.

Lại là một ngón tay đánh ra thì, Thương Hạo đã khống chế lão đầu.

Cấm chế thân của Môn phái tu chân vô cùng cường đại, dưới một ngón tay này, lão đầu đã ngã trên mặt đất.

Hướng về lão nhân này nhìn một chút, Thương Hạo cũng không có giải trừ cấm chế cho hắn, mà là một tay xốc lão đầu lên, triển khai thân hình hướng lấy chỗ trận pháp kia bao phủ đi vào.

Người nào cũng thật không ngờ trận pháp này bên trong dĩ nhiên là một thế giới khác, bên ngoài cát vàng khắp bầu trời, thế nhưng, tiến vào bên trong trận pháp này thì, liếc nhìn lại cũng là trước mắt cảnh tượng xanh biếc, nước chảy róc rách, trong này tràn đầy khí mùa xuân.

Ngoại trừ linh khí không được, nơi này thật là không tệ!

Nhìn xem tình huống nơi này, Thương Hạo cũng là thầm khen không dứt.

Thế nhưng, khi thần thức Thương Hạo hướng về chung quanh đảo qua thì, sắc mặt chính là biến đổi.

Triển khai thân hình, Thương Hạo đi tới một chỗ sân hoàn toàn bằng gỗ thì, cũng là nhìn thấy người bên trong này dĩ nhiên mỗi một người đều là không có mặc quần áo, đang làm cái việc để cho người ta đỏ mặt.

- Song tu pháp!

Vừa nhìn tình hình những người này, Thương Hạo trong lòng hiểu rõ, nơi này có thể là một môn phái bí ẩn.

Đem lão nhân này vứt, Thương Hạo hướng về bên trong phòng này đi vào thì, cũng là liếc nhìn không gian rất lớn bên trong này. Mấy nữ hài tử đang bị treo ở trên giá, toàn thân cũng không mặc quần áo, có vài người đang đối với các nàng thi triển thủ đoạn thôi tình.

Một bước tiến lên, Thương Hạo điểm ngón tay. Đã đem mấy nữ nhân xinh đẹp ngã xuống đất.

Nhìn xem tình huống nơi này, Thương Hạo hoài nghi cái thế lực này cũng không phải người tốt lành gì.

Đi ra ngoài đem lão nhân kia vào, Thương Hạo mở ra huyệt câm của hắn, trầm giọng hỏi:

Các ngươi là ai?"

- Cứu mạng!

Mới vừa hỏi một câu thì, một nữ hài tử bị treo đã hữu khí vô lực hô cứu mạng.

Thương Hạo đi tới đem nơi treo bốn cô gái này bỏ xuống.

Mới vừa để xuống. bốn nữ đều co quắp ngã trên mặt đất.

Thấy tình huống bọn họ như vậy, Thương Hạo nhìn thoáng qua chung quanh, liền thấy bên cạnh một đống quần áo, lấy tới ném tới bên người các nàng.

Bốn nữ lúc này đã mặc quần áo vào.

- Ngươi dám đắc tội Hoàng Sa Môn chúng ta!

Lão đầu lúc này cũng là trầm giọng hướng về phía Thương Hạo rống lên một câu.

Hoàng Sa Môn?

Thương Hạo thật đúng là không có nghe nói qua môn phái này, coi như là tại Thương gia thì cũng không có nghe nói qua.

- Đa tạ thiếu hiệp cứu giúp!

Nữ hài tử vừa rồi hô cứu mạng lúc này đứng dậy, ôm tay làm lễ, xưng hô cũng khác người.

Hướng về nữ hài tử này nhìn lại thì, Thương Hạo phát hiện nữ hài tử này dáng dấp rất đẹp, cười có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, vóc người cũng là xuất chúng. Mới vừa rồi còn thật là không có nhìn ra.

- Có thể hướng ta giải thích một chút tình huống nơi này không?

Thương Hạo hoàn toàn không rõ ràng lắm nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Tại hạ Tô Lệ đệ tử Hương Thiên Sơn Hàn Băng Cung, ra mắt thiếu hiệp.

- Ta gọi Thương Hạo, đừng cái gì thiếu hiệp, ta muốn biết tình huống nơi này.

- Thương thiếu hiệp chẳng lẽ không phải đặc biệt đến diệt trừ Hoàng Sa Môn này?

Ba nữ tử khác cũng mặc quần áo đứng lên, hiện tại lại nhìn các nàng thì, Thương Hạo cũng là trước mắt sáng ngời, phát hiện bốn cô gái này kỳ thực đều là mỹ nữ, cũng không biết Hoàng Sa Môn làm thế nào lấy được các nàng.

Tô Lệ Hương nói:

- Hoàng Sa Môn ỷ vào bản thân có trận pháp, bao năm qua chiếm giữ ở chỗ này, môn phái này là môn phái tu luyện Song tu mị công. Bắt được nữ tu chung quanh, sau đó dùng thủ đoạn hạ lưu đem nữ tu biến thành lò luyện của bọn họ, rất nhiều người đều là bị bọn họ dằn vặt mà chết, chúng ta đều là bọn hắn thừa dịp chúng ta không chú ý thì bắt được. Đã hành hạ chúng ta hồi lâu, ngày hôm nay nếu không phải là thiếu hiệp thì xong rồi!

Một thiếu nữ khác thở dài một cái nói:

- Dù cho không xong, chúng ta lại có mặt mũi nào trở lại?

Nàng vừa nói như vậy, Thương Hạo liền thấy vẻ mặt của bọn họ đều lộ ra bi thương, nghĩ đến mới vừa thấy tình huốngcác nàng bị dằn vặt. Biết các nàng coi như là không có bị phá thân, nhưng cũng để cho người ta xem hết thân thể rồi.

Để đánh lạc hướng của các nàng, Thương Hạo hỏi:

- Hoàng Sa Môn tới cùng có bao nhiêu đệ tử, bọn họ bình thường phát triển như thế nào?

- Thiếu hiệp, ta gọi Phương Bình Anh, là đệ tử ẩn thế gia tộc Phương gia, Hoàng Sa Môn ta biết không ít, môn phái này tại thế tục giới kỳ thực cũng có thế lực rất lớn, chỉ là bọn hắn ẩn thân với hành nghiệp giải trí, cho nên coi như là làm ra một chút chuyện khác người cũng không muốn người biết, thế lực âm thầm của bọn họ rất lớn, ngoại trừ Trử Chí Thương này là tu vi Trúc Cơ tầng một, có người nói bọn họ còn có mấy lão quái, bởi vì bọn họ tu luyện là Thải Bổ Chi Thuật, tu vi cũng rất cao, có người đã đạt tới Trúc Cơ tầng ba.

Thương Hạo trong lòng hiểu rõ, ở trên địa cầu có thể đạt được tu vi cao như vậy thực sự không dễ.

- Những người đó ngụ ở chỗ nào?

- Bọn họ không thể rời khỏi nữ nhân, cho nên, đều là ở quốc gia mở ra một phần phương diện này, bất quá, hàng năm đều có thể một lần trở về.

Mới Trúc Cơ tầng ba!

Thương Hạo trái lại yên tâm rất nhiều.

- Chẳng biết thiếu hiệp đối với cái người Hoàng Sa Môn này định làm gì?

Một thiếu nữ hung hăng nhìn về phía Trử Chí Thương hỏi một câu.

- Giao cho các ngươi, các ngươi nghĩ thế nào làm liền làm thế đó đi!

Nói đến đây thì, Thương Hạo liền nghe phía ngoài có động tĩnh, biết những đệ tử Hoàng Sa Môn này vây ở đây.

- Thiếu hiệp, ngươi chạy mau, bọn họ nhiều người!

Tô Lệ Hương mới vừa nói xong câu này thì liền phát hiện Thương Hạo đã xông ra ngoài.

Sau đó mọi người chợt nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.

Không lâu lắm, Thương Hạo đã toàn thân ước sũng trở lại nói:

- Ta bị ngã một chút, các ngươi muốn báo thù mà nói liền giao cho các ngươi.

Nhìn về phía Thương Hạo, bốn cô gái tất cả đều giật mình, không nghĩ tới Thương Hạo trong thời gian nhanh như vậy là có thể đem đệ tử nồng cốt khu vực này của Hoàng Sa Môn đánh bại, đây rốt cuộc là dạng gì a!

Lúc này, thiếu nữ vừa rồi hung hăng nhìn về phía Trử Chí Thương nhặt lên một cây đại đao, hướng phía Trử Chí Thương liền vọt tới, sau đó một đao liền chém bay đầu Trử Chí Thương.

Ba nữ tử khác phỏng chừng cũng là cực hận, đều xông ra ngoài.

Đợi Thương Hạo đi ra cửa thì, liếc nhìn chính là những nữ hài tử này tựa như điên vậy đang chém giết lấy người Hoàng Sa Môn.