Chương 49: Tiến Vào Thạch Động

"Tiểu Ngư Nhi". - Chỉ vào khoảng không gian u tối bất thường nơi cửa động, Lăng Thanh Trúc căn dặn - "Đây chính là kết giới mà ta đã nói với ngươi. Trừ bỏ cửa động thứ tư có chút đặc biệt, đem chân nhân ngăn cấm bên ngoài thì từ cửa động thứ nhất này cho đến cửa động thứ ba, toàn bộ đều rất dễ tiến vào. Nhưng ngươi cũng đừng chủ quan lơ là, bởi lẽ ngay sau khi ngươi vừa bước qua kết giới thì sẽ liền bị một luồng lực lượng vô hình bao phủ, vì vậy nên tốt nhất cứ sẵn sàng, đem chân nguyên điều động đi".

"Vâng, đệ tử đã rõ".

"Vào thôi".

Đằng trước, khi thân ảnh Lăng Thanh Trúc biến mất sau lớp kết giới màu đen thì phía sau, trong tầng linh quang bảo hộ, Lăng Tiểu Ngư cũng tiếp bước đi qua.

Ngay lúc hắn lọt vào bên trong hang động, còn chưa kịp định thần quan sát thì từ đâu chẳng rõ, một cỗ lực lượng vô hình bỗng bủa vây, đem hắn đè ép.

Trông thấy hắn nhăn mày, sát bên cạnh, Lăng Thanh Trúc cười hỏi: "Thế nào? Tiểu tử ngươi bắt đầu cảm nhận được rồi chứ?".

"Áp lực rất lớn...".

"Lớn?".

Lăng Thanh Trúc lắc đầu, cười càng tươi hơn trước: "Mới thế này đã đáng gì. Tiểu Ngư Nhi, áp lực ngươi đang gánh chịu mới chỉ là loại nhược tiểu nhất, bất quá màn chào hỏi mà thôi".

"Lúc nãy ngươi quên ta đã nói gì rồi sao. Một khi tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động, theo thời gian, ngươi ở lại càng lâu thì lực đè ép càng tăng mạnh. Chả dễ dàng gì mà ngồi bên trong không gian này tu luyện được đâu".

"Sư phụ, loại áp lực này lẽ nào cứ tăng mãi, không có điểm dừng?".

"Giới hạn tất nhiên là có. Chỉ có điều...".

Mắt ẩn hàm ý, Lăng Thanh Trúc tỏ ra xem thường: "Tiểu Ngư Nhi, với tu vi hiện giờ của ngươi thì đừng mơ trụ lại tới khi thấy được cái giới hạn kia".

"Ở cửa động thứ nhất này, giới hạn chính là trúc cơ hậu kỳ đại viên mãn; còn ở cửa động thứ hai, giới hạn chính là vấn đỉnh hậu kỳ đại viên mãn; về phần cửa động thứ ba... chưa tiến nhập hàng ngũ chân nhân, tiểu tử ngươi tốt hơn hết hãy cứ ngoan ngoãn, biết điều mà an phận thì hơn".

"Không ngờ lại khó khăn tới vậy...". - Lăng Tiểu Ngư thoáng mường tượng, khó nhịn mà cảm thán thốt ra.

Mặc dù đã lường trước, nhưng đến khi tự mình trải nghiệm, hắn mới chân chính cảm nhận được. Áp lực vô hình đè ép ở đây thực sự là một trở ngại rất lớn đối với quá trình thổ nạp tu luyện...

"Không được. Lăng Tiểu Ngư ta sao có thể nản lòng thoái chí như vậy. Vì Yến cô cô, ta nhất định phải kiên trì vượt qua...".

Củng cố quyết tâm, Lăng Tiểu Ngư hít sâu một hơi, hướng cô gái bên cạnh nói: "Sư phụ, với tu vi hiện tại của đệ tử, liệu có thể đặt chân qua cửa động thứ hai không?".

"Ồ...".

Lăng Thanh Trúc hơi ngạc nhiên, trong lòng khẽ ồ lên một tiếng. Nàng thật tình đã không nghĩ Lăng Tiểu Ngư vậy mà lại muốn tiến qua cửa động thứ hai bây giờ. Xem ra tên đồ đệ này của nàng có vẻ kiên tâm hơn cái dáng dấp bên ngoài nhiều.

"Cũng tốt. Để cho tiểu tử ngươi kiến thức một chút".

Đã có quyết định, Lăng Thanh Trúc hướng Lăng Tiểu Ngư gật đầu chấp thuận, dẫn hắn bước qua lớp kết giới thứ hai.

Hệt nơi cửa động thứ nhất, lớp kết giới thứ hai này cũng rất dễ dàng vượt qua. Lăng Tiểu Ngư đã chẳng hề hao tốn chút sức lực nào cả. Tuy nhiên, khi qua rồi thì mọi thứ lại khác...

Gồng mình chống đỡ ư?

Không. Lăng Tiểu Ngư, hắn không phải chống đỡ cái gì cả. Bởi đơn giản là hắn không có khả năng để chống đỡ!

Nếu tại cửa động thứ nhất Lăng Tiểu Ngư hắn còn bước đi, còn nói chuyện được thì sang cửa động thứ hai, một giây chưa đến hắn đã liền ngã gục. May nhờ có Lăng Thanh Trúc đem hắn trở ra, bằng không thật chẳng biết hậu quả sẽ thế nào.

...

Lát sau.

Bên ngoài Phị Tinh Đới Nguyệt Động.

Sau khi đem cửa động đóng lại, Lăng Thanh Trúc lúc này mới cúi nhìn kẻ đang phải ngồi điều tức bên dưới, đợi hắn mở mắt ra liền hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, giờ thì hẳn ngươi đã cảm nhận rõ ràng hơn rồi nhỉ?".

Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ, tiếp đấy lại cúi đầu trầm mặc. Hắn thật đã bị sốc. Hắn đã không nghĩ áp lực ở cửa động thứ hai vậy mà lại kinh khủng tới như thế.

Một giây. Ngay đến một giây hắn thậm chí còn chẳng trụ nổi... Là do hắn bất cẩn, chưa kịp chuẩn bị ư? Thực tế, trước khi bước qua kết giới, linh lực trong cơ thể hắn, mười phần quá tám đã được triển khai rồi đấy chứ...

"Áp lực mạnh mẽ nhường ấy, chỉ sợ nếu chưa đến trúc cơ hậu kỳ là không cách nào tiến vào tu luyện được".

Hiện tại, Lăng Tiểu Ngư đã hiểu tại sao tam sư huynh và Mộng Kiều sư tỷ của hắn, bọn họ lại chỉ có thể lui tới trước sau một tháng thì liền từ bỏ. Khác với Lăng Tiểu Ngư hắn, tư chất của hai người họ rất cao, vì thế cho nên linh khí tại cửa động thứ nhất xét ra tác dụng hẳn cũng chả nhanh hơn bình thường bao nhiêu. Thực sự vượt trội thiết nghĩ là từ cửa động thứ hai trở lên. Nhưng mà ở cửa động thứ hai kia...

Mới vừa đặt chân qua kết giới mà áp lực đã khủng bố nhường ấy, thử hỏi nếu kéo tiếp xuống, với sự gia tăng của nó, kẻ tiến vào lại có thể kiên trì được bao lâu? Sợ rằng linh khí còn hấp thu, luyện hoá chưa được bao nhiêu thì thân thể đã phải gánh chịu kha khá tổn thương rồi...

"Xem ra trước mắt cũng chỉ có thể tu luyện ở cửa động thứ nhất, đợi vào trúc cơ hậu kỳ lại sang cửa động thứ hai xem thử...".

Cú sốc nhanh chóng trôi qua, Lăng Tiểu Ngư dần lấy lại sự kiên định ban đầu. Hắn thở ra một hơi, dùng cái vẻ điềm tĩnh ấy mà hướng Lăng Thanh Trúc, nói: "Sư phụ, đa tạ người đã chỉ điểm. Kể từ ngày mai đệ tử sẽ tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu luyện".

"Mai?".

Lăng Thanh Trúc lắc đầu: "Chưa được".

"Sư phụ?".

"Đừng có dùng ánh mắt ngờ vực đó nhìn ta".

Lăng Thanh Trúc tỏ ra bất mãn: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi làm việc sao không chịu nghĩ trước nghĩ sau gì thế hả? Bây giờ ngươi đang trong giai đoạn mấu chốt, chuẩn bị đột phá từ trúc cơ sơ kỳ lên trúc cơ trung kỳ. Đi vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động tu luyện? Bộ ngươi muốn ở trong đó tiến hành đột phá chắc?".

"Sư phụ...". - Biết bản thân đã sai, Lăng Tiểu Ngư khom người nhận lỗi ngay - "... Là đệ tử nhất thời nóng vội nên đã không kịp nghĩ đến. Cảm ơn sư phụ đã nhắc nhở".

"Xuy... Bảo người ngốc đúng là chả sai tí nào".

Tiếp sau những lời chê bai, Lăng Thanh Trúc đem tấm ngọc bài trong tay ném qua cho Lăng Tiểu Ngư: "Cầm lấy. Nếu không có nó thì ngươi không thể tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động tu luyện được đâu".

"Sư phụ, ngọc bài này sử dụng thế nào?".

"Lại gần đây ta chỉ cho".

"Vâng".

...

...

Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ sau cái đêm nọ, khoảnh khắc lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư biết đến Phị Tinh Đới Nguyệt Động: một sợi dây để hắn bám víu, giúp hắn hoàn thành lời giao ước với Lăng Thanh Trúc.

Năm năm sau, tại Thiên nhân luận pháp, trên Ngũ Kiếm Đài, chỉ cần hắn có thể tiến vào tốp năm người mạnh nhất, như vậy Lăng Thanh Trúc sẽ dốc lòng thay hắn đoạt lấy quả Trường Sinh. Có quả Trường Sinh, thọ mệnh của Yến cô cô hắn sẽ liền được tăng thêm mấy trăm năm; khi đó, hắn sẽ chẳng cần phải bận lòng lo nghĩ giống như trước nữa. Ngần ấy thời gian là quá đủ để Lăng Tiểu Ngư hắn đạt tới cảnh giới chân nhân, được phép tự do ra vào tiên môn rồi.

Tuy nói chân nhân chả dễ gì thành tựu, với hạng tư chất trung bình như Lăng Tiểu Ngư hắn thì lại càng khó khăn. Nhưng hắn tin, chỉ cần hắn kiên trì nỗ lực, chăm chỉ tu hành, nhất định cái ngày đó rồi cũng sẽ tới. Hơn mười năm qua, chính bằng sự quyết tâm, bằng ý chí vững vàng này mà hắn mới có thể bước vào trúc cơ sớm hơn cái lẽ thông thường.

Đối với Trường Sinh Tiên Thuật, người bình thường cần mất ba năm để tu luyện xong tầng thứ nhất, mười ba năm để luyện xong tầng thứ hai, ba mươi năm mới hoàn thành tầng thứ ba...

Nhưng... Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ mất một năm liền luyện xong tầng thứ nhất, chưa đến mười năm đã qua hết tầng thứ hai, bắt đầu bước vào tầng thứ ba...

So với hạng thiên tài sở hữu linh căn thiên phẩm như Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Lăng Tiểu Ngư hắn đúng thật không bằng. Tuy nhiên, ở chiều ngược lại, từ xưa tới nay, xét hàng trung phẩm, thử hỏi có mấy ai hơn được hắn?

Tiếng là trung phẩm linh căn nhưng thành tựu của hắn, tính ra đã có thể sánh ngang với người sở hữu thượng phẩm linh căn rồi.

Quá khứ đã chứng minh, và hiện tại, điều đó vẫn đúng. Hôm nay, sau mấy ngày đêm bế quan, rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư đã thành công đột phá, từ cảnh giới trúc cơ sơ kỳ tiến vào trúc cơ trung kỳ.

Mười bảy tuổi trở thành tu sĩ trúc cơ trung kỳ, với một người có tư chất trung đẳng như Lăng Tiểu Ngư thì quả đã rất đáng để khen ngợi...

...

"Cuối cùng đã có thể tiến vào bên trong tu luyện rồi".

Nơi hậu sơn, cách Huyền Âm Động của Lăng Thanh Trúc khoảng tầm nửa dặm, Lăng Tiểu Ngư tạm dừng bước chân, nhìn vách đá cao trước mặt, khẽ thốt.

Hắn thực sự rất trông mong vào nó - cái chỗ đặc biệt này.

"Yến cô cô, Tiểu Ngư nhất định sẽ giúp người kéo dài thọ mệnh".

Hít sâu một hơi, Lăng Tiểu Ngư giơ lên tấm ngọc bài mà Lăng Thanh Trúc đã trao lại, chiếu theo pháp quyết nàng truyền thụ triển khai đạo thuật.

Rất nhanh, những tiếng "ùng ùng" vang lên. Cửa động, nó đã vừa mở.

Tâm ý đã hạ, Lăng Tiểu Ngư chẳng chút chần chừ, lập tức nhấc chân tiến vào.

Cũng chính lúc này, phía bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, từ cửa động thứ ba, một thân ảnh chậm rãi đi qua kết giới, bước vào không gian của cửa động thứ hai.