-Các ngươi có thể đi!
Lục Tần phủi phủi tay, dáng vẻ giống như trục xuất ruồi bọ.
Lưu Ba thở dài.
Tại hai ngày trước trên đường có lão thầy bói bị hắn đấm cho gãy răng vì bói ra quẻ hung. Vậy mà cư nhiên giờ lại linh nghiệm. Lưu Ba nội tâm thầm chửi bậy một câu. Lại hối hận vì bản thân không nghe theo lời vị "cao nhân" ấy. Sau ngày hôm đấy, lão thầy bói đã vội vã lóc cóc, cong đuôi mà chạy khỏi Mạc Sâm Trấn.
Nói đùa, chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt lại bị Lưu Ba hắn nhìn chằm chằm. Cuộc sống dĩ nhiên không thể nào thoải mái được rồi!
Lưu Ba phất phất tay, ý bảo rút lui.
Kê Kỳ khẽ gật đầu, loạng choạng đứng lên thu dọn đồ đạc.
Lục Tần đứng đằng xa khóe miệng khẽ mỉm cười. Nhìn ba người chán nản trước mắt, hắn mới thấy họ thật dễ thương làm sao!
Bàn chân lại tỏa ra khói đen. Lục Tần một lần nữa lui vào bóng tối. Trước khi đi còn không quên cho Lưu Ba một cái nháy mắt khiến hắn suýt chút nữa thổ huyết.
Hắn lướt nhanh qua những ngọn cây. Những gió lạnh phả vào mặt khiến hắn một trận sảng khoái nói không nên lời. Tu vi hắn vẫn đang tiếp tục được đề thăng một cách chậm rãi. Thân mang hắc ám thần thể, không một giây phút nào là tạm ngưng tu luyện cả. Bất quá, Lục Tần lại khuyết thiếu công pháp tu luyện hắc ám hệ chứ nếu không trong hoàn cảnh này, tu vi hắn cũng đâu chỉ dừng lại ở Tam Tầng Sơ Kỳ?
Bỗng Lục Tần bất giác cảm thấy lạnh gáy, một cỗ nguy cơ tràn ngập trong lòng.
Mọi cơ quan của hắn dưới sự gia trì của hắc ám đều đã được đề thăng tới mức độ cực kỳ linh mẫn cùng nhạy cảm.
Lục Tần có thể nghe thấy tiếng gió rít đang nhanh chóng lao tới đây cùng với một giọng nói vang lên vang dội trong hoàn cảnh tĩnh mịch, u uất.
-Đã thấy hắn!
Một kẻ hô lớn.
Tiếng rít gió mà Lục Tần nghe thấy chính là ám khí phi tiêu mà hắn phát ra.
Lục Tần trên không trung xoay tròn, cơ thể lơ lửng giữa không trung điên cuồng ngập lại.
Một đạo chỉ mực xoẹt qua, Lục Tần có thể cảm nhận rõ ràng cơn gió cùng với hơi thở kim loại sắc bén phả qua mặt.
Hắn ánh mắt lưu chuyển nhanh chóng. Mọi thứ dưới bóng đêm hiện ra cực kỳ rõ ràng cùng chi tiết.
Đó là ba hắc y nhân đang từ đằng xa nhanh chóng chạy lại.
Lục Tần ngã rạp. Lưng tiếp đất một cái nặng nề.
Nhưng chiếc lá khô dưới lực trùng kích của cơ thể hắn thì trở nên tán loạn thành một đoàn.
Những tiếng rít gió nữa vang lên. Bây giờ không chỉ một đạo mà là sáu đạo ám khí với một tốc độ kinh người lao thẳng đến vị trí của hắn.
Lục Tần hừ lạnh.
Bàn chân phun ra hắc khí chân nguyên, đạp mạnh một cái vào gốc cây gần đó khiến cơ thể hắn trượt dài trên mặt đất.
Mượn lực từ đó, hắn lộn một vòng đứng lên.
Bàn chân sau khi tiếp xúc mặt đất vẫn trượt đi một đoạn ba thốn nữa mới có thể ổn định lại cơ thể.
Sát khí lóe lên, sâu trong ánh mắt Lục Tần bùng lên một đạo lửa giận cùng sát ý.
Mới nãy thôi, chỉ thiếu chút nữa hắn đã vong mạng rồi. Hướng bay của những chiếc phi tiêu cực kỳ tinh chuẩn cùng độc ác. Rõ ràng là nhằm thẳng vào mắt, họng cùng với những yếu điểm chí mạng trên cơ thể. Nếu Lục Tần không phải có phản xạ mau lẹ thì đây tuyệt đối chỉ còn con đường chết.
Ý nghĩa cấp tốc lưu chuyển. Hắn dường như đã đoán ra phần nào kẻ đứng đằng sau chuyện này.
Ba hắc y nhân lao đến có khí tức không hề yếu. Lần lượt là hai Luyện Khí Nhị Tầng cùng một Luyện Khí Tam Tầng. Thực lực của đám người này quả thật không thể coi thường. Bởi nếu chỉ là một tổ đội bình thường, Lục Tần sẽ quá không để ý. Với thiên tài như hắn, ở đồng cấp chính là miểu sát. Nhưng điều rắc rối ở đây là đối phương chính là sát thủ, được đào tạo ra để chuyên môn giết người. Kinh nghiệm sát nhân phong phú phối hợp với thân pháp không tệ. Điều này khiến Lục Tần có một phen cực kỳ đau đầu.
Ba hắc y nhân đã tiếp cận trong phạm vi mười bước. Khuôn mặt được che kín chỉ lộ ra hai con người sắc lạnh và vô cảm.
-Các ngươi là...
Vụt!
Lục Tần chưa kịp nói hết câu thì ba người đã dùng hành động đáp lại.
Sáu cỗ phi tiêu ám khí cùng ba lưỡi kiếm hình trăng khuyết trực chỉ Lục Tần.
-Thật sự không có thú vị!
Lục Tần trong lòng thầm nghĩ. Sử dụng hắc ám bộ lui nhanh.
Mặc dù nói là đối phương khó đối phó nhưng đấy chỉ là trong trường hợp phát động tấn công. Còn về việc rút khỏi cuộc chiến, Lục Tần chưa bao giờ nói là không thể.
Hắc Ám Bộ đột phá ngũ ảnh, tốc độ dưới tiên thiên chi cảnh chính là độc bộ thiên hạ. Nếu đối phương không có thân pháp tương xứng thì sẽ rất khó để bắt kịp hắn. Với ưu thế về tốc độ, Lục Tần có thể hoàn toàn cho bọn hắn hít khói rồi! Nhưng điều hắn muốn ở đây là chờ đợi thời cơ. Ba tu sĩ Luyện Khí, hơn nữa đẳng cấp tu vi không kém, Lục Tần làm sao có thể bỏ qua. Mặc dù trong thâm tâm hắn việc thôn phệ đồng loại có phần giống như ăn thịt người nhưng những kẻ nhằm vào tính mạng hắn, trong mắt Lục Tần còn có thể là người chăng?
Lục Tần khẽ cười nhạt.
Đối phương thật sự quá chậm. Bộ thân pháp kia mặc dù có chút bất phàm nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
-Đua tốc độ với ta?
Lục Tần mỉm cười giễu cợt.
-Quả thực là múa rìu qua mắt thợ!
Hắn thân hình nhoáng lên. Bộ pháp được thi triển đến tận cùng.
Một tên hắc y nhân chợt cảm giác nguy hiểm. Lưỡi kiếm đâm tới cảm giác như đâm vào khoảng không.
Không có những âm thanh quen thuộc như lưỡi kiếm liếm vào cơ thể mà hắn muốn. Tất cả chỉ là tiếng rít gió buồn bực của ánh kiếm bàng bạc.
-Hắc hắc!
Một tiếng cười khinh thường vang lên bên tai.
Hắc y nhân tâm thần dâng lên một cổ hoảng sợ. Tuy vậy, hắn vẫn còn một chút phản xạ.
Đường kiếm đi thẳng chợt gấp khúc, chém về hướng bên hông.
Lục Tần cười lạnh.
Hắn nhảy về sau một bước, né đi lưỡi kiếm hình trăng khuyết.
-Có chút thực lực! Nhưng đáng tiếc kết thúc rồi!
Lục Tần lẩm bẩm.
Cơ thể nhoáng lên, hắn một lần nữa lại biến mất.
Tên hắc y nhân sau đường kiếm vừa rồi chưa kịp định thần thì đã nghe thấy một đường rít gió đến từ đằng sau.
Xoẹt!
Một tiếng động trầm đục vang lên hòa lẫn với âm thanh gào thét đau đớn.
Hắc y nhân gục xuống.
Trên lưng chính là một lưỡi kiếm hình trăng khuyết tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương.
-Không tệ! Không tệ!
Tiếng cười như chuông bạc vang lên trong đêm tối trống vắng.
Hắc y nhân ngã xuống, máu chảy ra như suối, sinh tử không rõ.
Đằng sau hắn là dáng vẻ thẫn thờ, bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra của đồng bọn.
-Thập nhị! Cẩn thẩn đằng sau!
Hắc y nhân còn lại đang lao tới hô lớn.
-Đội trưởng! Ta vừa giết chính là... là... cửu...!
Hắc y nhân kia đứng sững sờ, bần thần nói.
-Thập nhị! Nguy hiểm!
Dù cho tên thủ lĩnh có gào thét to tới cỡ nào thì giọng của hắn giống như đang dần trôi xa.
Hắc y nhân kia quay đầu, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn còn nhìn thấy được thủ lĩnh...
-Thập nhị! Khôngggggg!
Một cái đầu văng lên không trung cùng với một vòi máu phun ra như suối. Phía sau đó là một khuôn mặt đang mỉm cười vô cảm.
Dù đã đứng xa vài mét nhưng Lục Tần vẫn bị một hai tia máu hắt lên gương mặt anh tuấn đầy ma mị.
-Đáng chết! Tiểu tử! Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Hắc y nhân thủ lĩnh gào lên. Khuôn mặt bị che kín bùng lên hai hỏa nộ nhãn. Dáng vẻ nhìn Lục Tần như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lục Tần nhàn nhạt lau vết máu trên mặt, không nhanh không chậm đáp:
-Không có ý tứ! Muốn giết người thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị người giết! Ngươi làm sát thủ còn không rõ điều này? Mà...
Hắn liếc nhìn cái xác đổ ngục trên mặt đất cùng với vết máu loang lổ, khóe miệng nhếch lên cười lớn:
-Mà... đây là tự các ngươi giết lẫn nhau! Còn có liên quan đến ta sao?
-Câm miệng! Đồ khốn! Ngươi chắc chắn phải chết! Ngươi chắc chắn phải chết!
Tên thủ lĩnh gào lên, thân thể như một mũi tên rời nỏ hướng về phía Lục Tần đâm ra một kiếm.
Trái ngược với đối phương, Lục Tần hoàn toàn là một mảnh bình tĩnh cùng ung dung. Hắn nhìn về phía tên sát thủ đang đưa kiếm về phía mình mà trong lòng xuất hiện một cảm giác thất vọng nhàn nhạt.
Thân là sát thủ lại để tình cảm chi phối.
Trong vạn đạo chi tông tối kị nhất chính là nóng giận.
Văn nhược như sinh khi giận nét chữ sẽ nguệch ngoạc, xiêu vẹo. Kỳ tông khi giận một nước sẽ sai cả thế cục bàn cờ. Hoàng đế khi giận, có thể sẽ mất cả giang sơn. Huống chi đây lại chính là sát thủ.
Một đòn ra tay mà giết không được. Lại còn nóng giận lao lên. Đây tuyệt đối chỉ còn con đường chết. Bởi sát thủ, ưu thế chính là ẩn nấp cùng nhất kích tất sát. Một khi ra tay chính là thấy máu, không phải của đối phương thì chính là của mình.
Lục Tần sâu trong đôi mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Thanh kiếm hình trăng khuyết trên tay vẫn còn đang nhỏ máu tí tách xuống mặt đất.
Đạp một bước, Lục Tần tiến lên.
Lưỡi kiếm bàng bạc trên không trung xoáy thành một đường hoa mĩ. Máu lại nở rộ bốn phương như bỉ ngạn chi hoa lạc vào nhân gian. Tên thủ lĩnh mơ hồ... Đường xuống hoàng tuyền... chưa bao giờ dễ đến như vậy...