-Lão Tam! Cẩn thận!
Trung niên nhân vận đồ đen hô lớn.
Một bóng đen như mũi khoan khổng lồ. Từ vị trí trăm trượng cách đám người đang đứng, nó lao đến với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Đại hán vội vàng né tránh. Bởi mục tiêu của bóng đen đó không ai khác ngoài chính hắn.
-Ah!
Mặc dù đã nhanh chóng lách người nhưng trên lồng ngực không khỏi mát lạnh, ẩn ẩn một dấu trảo nhàn nhạt.
Quần áo của hắn theo bóng đen lướt qua mà đã rách nửa thân trên. Để lộ ra một thân hình mạnh mẽ và rắn chắc.
-Lão nhị! Mau cầm chân nó! Ta đến chiếu cố lão tam!
Trung niên nhân khẽ quát.
-Vâng! Đại ca!
Đáp lời là một kẻ nhỏ thó, có khuôn mặt cực kỳ xấu xí. Thân thể gầy gò, ốm nhom giống như người thiếu chất dinh dưỡng lâu ngày. Cẳng tay, cẳng chân hắn nhỏ bé, gầy guộc như khúc gỗ. Khuôn mặt cùng làn da luôn tái nhợt, tám chín phần giống tử thi. Nếu không phải hắn biết nói, chỉ sợ ai cũng nghĩ rằng hắn đã chết rồi.
Trung niên nhân gật đầu, vội phi thân đến chỗ đại hán đang nửa ngồi trên mặt đất. Trong lòng không khỏi dâng lên chút hối hận.
Tiểu đội của hắn tại Sâm Mạc Trấn tuy có thể nói là không lớn nhưng cũng không thể coi là nhỏ. Ít nhất tại nơi đó, cái tên Lưu Ba vẫn còn có chút trọng lượng.
Tên xấu xí khi nãy chính là huynh đệ kết nghĩa thời niên thiếu của hắn, gọi là Kê Kỳ. Tuy dung mạo cùng dáng dấp có chút khó coi nhưng cực kỳ đáng tin cậy. Tuổi trẻ lăn lộn, Lưu Ba hắn còn chưa thấy Kê Kỳ phản bội hắn lần nào đâu!
Tiếp theo, đại hán thô kệch có tên là Tổ An. Tên cũng như người, cực kỳ bình thường, không có đặc điểm gì đáng chú ý. Duy chỉ có việc hắn là con của Lý quả phụ. Mà khi còn trẻ, Lý quả phụ đã từng cưu mang Lưu Ba.
Lưu Ba là kẻ trọng tình trọng nghĩa, phần ân tình này luôn được hắn khắc ghi trong lòng. Cho dù sau này, Lưu Ba có trở thành Tứ Tầng Luyện Khí cũng thế. Không bao giờ hắn có thể quên được ngày xưa. Những tháng ngày gian khổ, chông gai. Từng miếng cơm, ngụm nước đều là do Lý thẩm cực khổ mang về.
Mấy năm sau đó, Lý thẩm mất. Để lại cho hắn một tiểu đệ ngây ngô, không hiểu chuyện đời.
Hôm đó, trời mưa...
Hắn đứng dưới mộ Lý thẩm...
Trong lòng đã thề: dù cho sau này không thể báo đáp bà nhưng sẽ cho tiểu đệ đệ một cuộc sống đầy đủ, sung túc.
Vậy mà, một khoảng khắc vừa qua thôi, thiếu chút nữa hắn đã phải nuốt hận!
Nếu Tổ An thân vẫn ở đây, thử hỏi Lý thẩm dưới suối vàng có thể nhắm mắt chăng?
Mắt Lưu Ba đỏ lên, tốc độ bất giác có chút nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Tổ An.
-Tiểu đệ! Ngươi không sao chứ?
Hắn ngồi xuống, hai tay nắm chặt bả vai đại hán, giọng nói có chút gấp gáp.
-Ta không sao! Đại ca không cần lo lắng!
Tổ An nhìn khuôn mặt khắc khổ trước mắt, gãi đầu cười.
Lưu Ba đưa tay khắp người Tổ An sờ qua, mỗi chỗ một lần. Sau khi đã xác định không có vết thương gì nặng thì mới yên tâm thở phào.
-Ngươi ngốc lắm! Ca đã dặn ngươi chờ ở bên ngoài! Chuyến này đi vô cùng nguy hiểm! Đến ca cũng không dám chắc toàn thân trở ra! Vậy mà ngươi cứ đòi đi theo! Ngươi có thể không nghĩ cho bản thân nhưng ngươi có nghĩ đến Lý thẩm chăng? Bà chỉ có một đứa con duy nhất là ngươi! Nếu ngươi chết, thử hỏi bà sẽ như thế nào?
Lưu Ba giọng nói khẽ gắt, dồn dập.
-Đại ca... Là ta sai... Nhưng mà...
Hắn trầm ngâm một hồi...
Tổ An bỗng nhìn thẳng vào mắt kẻ đối diện, ngữ khí bắt đầu có chút cứng rắn.
-...Nhưng mà... Nếu đại ca chết! Ta còn có thể sống sao?
-Ngươi...
Lưu Ba sững người.
Trước câu hỏi của tiểu đệ đệ, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Bỗng bóng đen kia ập đến, cắt đứt suy nghĩ của Lưu Ba.
Từ xa, một giọng nói ểu oải, thoát lực vang lên:
-Đại ca! Mau chạy... Mau...
Đó là Kê Kỳ. Hắn đang một tay chống dưới đất, miệng thở khò khè như người sắp chết. Cánh tay như que củi kia khẽ run run. Không biết là do sức nặng của cơ thể hay tâm lý sợ hãi cực độ khi đứng bên bờ vực của cái chết.
Một trảo kia đã tới trên đầu...
Con báo đen phảng phất như câu hồn sứ giả đang cầm chiếc lưỡi liềm.
Cái chết như một ngọn gió, luôn tha thẩn khắp nơi trong thiên địa.
Nó đến thật nhanh và cũng đi thật nhanh. Như giấc mộng ngắn ngủi của người lữ khách trong giấc ngủ tạm bợ chập chờn. Như ánh hoàng hôn cuối ngày ly biệt trần thế.
Kê Kỳ khẽ mỉm cười. Đôi môi khô khốc xuất hiện một đường cong nhợt nhạt. Đứng trước thời khắc sinh tử, hắn bắt đầu có chút hoài niệm.
Thân ảnh áo đen kia dần nhòe đi trong khóe mắt. Nó như chồng lên hình dáng thiếu niên mấy mươi năm trước khi lần đầu tiên hắn gặp Lưu Ba. Thiếu niên chí lớn, ngông nghênh tự đại.
Đôi huynh đệ đã cùng nhau vào sinh ra tử bảy lần.
Đã uống rượu với nhau một trăm lẻ tám lần.
Từng nói với nhau tám vạn bảy trăm chữ.
Cùng trải qua mười năm lẻ một tháng.
Vui vẻ có, nước mắt có...
Từ "đại ca", đâu phải chỉ gọi đơn thuần...
-Kê Kỳ! Khôngggg!
Lưu Ba rống lớn một tiếng.
Bàn tay siết chặt giống như có thể nhỏ ra máu. Hắn tại sát na đã định phi thân lao đến.
Cho dù chỉ còn một chút hi vọng...
Cho dù Kê Kỳ phải chết...
Không! Kê Kỳ không thể chết!
Trong lòng Lưu Ba gào thét. Giống như một con dã thú đang điên cuồng cào cấu, cắn xé lục phủ ngũ tạng hắn.
Nhưng bất quá, con báo đen thứ hai vẫn đang quấn lấy hắn. Nhìn đôi mắt vàng khè giống như đang giễu cợt kia, Lưu Ba hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.
Đôi bàn chân giống như bị chôn sâu xuống mặt đất. Lưu Ba có thể khẳng định: nếu bây giờ hắn lao tới cứu Kê Kỳ. Vậy thì tiếp theo, cái xác chính là Tổ An - đệ đệ hắn. Mặc dù có thể cứu Kê Kỳ nhưng đổi lại là đệ đệ... Thật sự đây là cái giá quá đắt, hắn tuyệt đối không thể kham nổi... Mà cho dù như vậy, chưa chắc hắn có thể cứu Kê Kỳ khỏi hắc trảo tàn độc kia...
Lưu Ba cắn răng, khóe môi đã rỉ máu.
Con báo đen vẫn như cũ, bất động.
Nó đang đợi.
Chờ đợi con mồi nho nhỏ giãy chết trong tuyệt vọng...
Đoạn tưởng như đã thấy Kê Kỳ phân thành hai nửa dưới hắc trảo, bỗng biến cố tự dưng xuất hiện.
Con báo đen rú lên một tiếng kinh hãi. Thân thể điên cuồng lui lại...
-Hắc hắc... Vậy mà bổn công tử lại đến thật đúng lúc...
Giọng thiếu niên thanh thúy vang lên. Trong bóng tối u uẩn, nghe cực kỳ rợn người. Nó đặc biệt nặng nề, như thiết bảng ngàn cân treo trong lòng chúng sanh.
Mà ở đây, Lưu Ba chính là kẻ đó.
-Ai?
Lưu Ba quát lớn, ánh mắt nhìn tới nhìn lui. Nhưng dưới màn đêm đen dày đặc, nó thật sự vô dụng.
-Chà... Lòng tốt của ta được báo đáp như vậy sao...
Thiếu niên than nhẹ, giọng nói ẩn ẩn sự buồn bực.
-Giả thần giả quỷ! Mau lăn ra đây cho ta!
Lưu Ba hét lên. Cơ thể căng cứng, tập trung ở thế phòng bị. Bất cứ khi nào cũng có thể ra đòn phản kháng.
Ở U Ám Sâm Lâm, thứ nguy hiểm nhất không phải là Ma Thú mà chính là con người.
Lưu Ba mặc dù có thể đoán ra việc con Hắc Báo bỏ qua Kê Kỳ mà phi thân lui lại có liên quan đến kẻ thần bí đang ẩn mình sau màn đêm đó. Nhưng không vì vậy mà hắn tỏ ra cảm kích đối phương.
Giữa con người với con người, luôn tồn tại thứ gọi là quan hệ lợi ích. Không ai vô duyên vô cứ ra tay giúp đỡ mà không tính toán đến lợi ích. Mấy chuyện loại như anh hùng cứu mỹ nhân, Lưu Ba nội tâm cực kỳ khinh thường. Con mẹ nó, lại không phải nói "anh hùng" ngươi nhắm tới nhan sắc của "mỹ nhân" mà ra tay đi... Chứ không phải như vậy thì sao lần nào kết thúc câu chuyện cũng là mỹ nhân trao thân cho anh hùng?
Đúng là mấy tên đạo đức giả! Rõ ràng ậm ờ từ chối rồi mượn gió mà bẻ măng, lạt mềm mà buộc chặt! Ta khinh...
Ở giữa chốn rừng sâu này, loại chuyện ra tay giúp người tám chín phần là có mục đích không tốt. Không phải giết người phóng hỏa thì cũng là đầu cơ trục lợi.
Bởi vậy, không phải vì đối phương ra tay giúp đỡ mà buông lỏng cảnh giác... Nếu vậy, không biết khi nào hắn cho ngươi một dao đâu!
-Chà...
Giọng nói đó lại vang lên.
Thiếu niên kia, không ai khác chính là Lục Tần của chúng ta.
Hắn sau khi bị tiếng đánh nhau hấp dẫn liền "không quản đường xa" mà nhanh chóng đi tới nơi này. Mà trùng hợp thay, khi hắn tới thì cũng là lúc thấy tên đồng bọn của trung niên áo đen kia đang chuẩn bị lên đường.
Lục Tần đã bất chấp tất cả để ra tay.
Hắc Ảnh Bộ được thi triển đến tận cùng. Một sát na kia khi tới gần con báo, lực lượng quang minh được huy động khiến cho con báo nhảy lên vì sợ hãi. Bởi vậy, cũng vô tình giải quyết nguy cơ của tên may mắn kia.
Nhưng thật sự buồn bực, tên trung niên có vẻ như là thủ lĩnh kia tính đề phòng lại rất cao.
Cũng không thể trách hắn.
U Ám Sâm Lâm nguy hiểm trùng trùng. Nguy hiểm đến từ khắp mọi nơi.
Nhưng bất quá, nó cũng đâu có thể so với lòng người được...
~SORRY ANH EM! DẠO NÀY TUI THẬT SỰ RẤT BẬN! MAY MÀ ĐÃ THU XẾP ĐƯỢC CÔNG VIỆC! TRONG THỜI GIAN TỚI, TUI SẼ CỐ GẮNG THẬT NHIỀU ĐỂ CÁC CHƯƠNG MỚI ĐẾN VỚI ANH EM NHANH NHẤT CÓ THỂ!~