Một lần nữa, linh khí lại điên cuồng hội tụ, trước ngực Tống Bình một cái hắc động nhỏ bằng lòng bàn tay hiện ra.
Tống Bình thần sắc kịch biến, định thu kiếm về thủ nhưng đã muộn mất rồi. Dòng xoáy linh khí màu đen đó tỏa ra một hấp lực khủng bố.
- Ahhhhh!
Tống Bình la lên. Khuôn mặt trắng bệch.
Lượng chân khí còn lại trong cơ thể hắn đã bị hắc động nhanh chóng rút đi một phần ba. Một cổ đau đớn xuất hiện. Kinh mạch hắn căng phồng lên, run rẩy kịch liệt, dường như đang phải chịu tải một lượng chân khí khổng lồ lưu động qua.
Bằng mắt thường có thể thấy những vệt gân nổi lên trên người Tống Bình chằng chịt như những con rắn nhỏ. Đôi mắt hắn tràn đầy cảm giác kinh hãi, lực lượng trong cơ thể không ngừng hao mòn, dáng vẻ càng ngày càng yếu ớt.
Trái ngược với Tống Bình, Lục Tần sắc mặt đã hồng nhuận trở lại, vết thương trên lòng bàn tay phải đã khép vảy với tốc độ nhanh chóng. Lực lượng quang hệ đã bài trừ đi những tia hỏa diễm cuối cùng còn sót lại.
Chân khí của Tống Bình, qua hắc ám lực lượng cắn nuốt, tinh lọc đã bị đồng hòa trở thành một phần chân khí của Lục Tần khiến cho tu vi hắn được củng cố. Lục Tần nội tâm vui vẻ, không hổ hắn liều một phen, đúng là nhân họa đắc phúc, do cắn nuốt lực lượng của Tống Bình mà hắn đỡ đi một đoạn thời gian củng cố cảnh giới, tu vi hắn giờ đã hoàn toàn vững chắc ở Luyện Khí Nhất Tầng.
Khẽ lắc bàn tay phải, cảm nhận lực lượng vô cùng trong cơ thể, Lục Tần mỉm cười sảng khoái. Nhưng hắn chợt nhận ra Tống Bình đã yếu ớt đến độ một hơi thở của hắn dường như cũng có thể tiễn tên này về tây thiên.
Vì vậy, hắn vội thu tay, nếu tiếp tục cắn nuốt, một khi chân khí của Tống Bình cạn thì tiếp theo chính là sinh mệnh chi lực của hắn.
Lục Tần còn nhớ rõ tràng cảnh còn Hắc Hùng bị lực lượng Hắc Ám của hắn cắn nuốt, phân giải. Từng tia huyết nhục, ẩn chứa trong đó chính là là sinh mệnh chi lực.
Mỗi sinh linh ra đời, đều có sinh mệnh chi lực, trong quá trình trưởng thành thì chính là thiêu đốt sinh mệnh chi lực này để sống. Khi sinh mệnh chi lực hết thì theo thế tục đó gọi là chết. Sinh mệnh chi lực có thể bị hao tổn do nhiều nguyên nhân, giả sử một người có sinh mệnh lực duy trì cho hắn sống đến một trăm tuổi nhưng năm hắn hai mươi lăm tuổi bị một kẻ khác đâm chết, do mất máu, sinh mệnh lực bị xói mòn quá nhiều nên quá trình sinh mệnh lực phục hồi xa xa không bằng quá trình thất thoát.
Vì vậy, hắn chết. Có thể hiểu đơn giản là mỗi một sinh linh tồn tại thì đều có một lượng sinh mệnh nhất định, nó chính là một dạng biểu hiện của tuổi thọ, khi sinh mệnh lực hết thì cũng là lúc người vong.
Tuy Lục Tần không vừa mắt Tống Bình nhưng trong tông quy của Thần Ân Tông cấm đồng môn tương tàn. Nếu hôm nay Tống Bình chết ở đây, hắn sẽ gặp phải rắc rối vô biên vô tận. Vì vậy, Lục Tần thu tay, ánh mắt hờ hững nhìn thân ảnh la liệt dưới chân, miệng khẽ cong lên khinh thường.
Dưới lôi đài, mọi người giống như đã bị hóa đá, kết cục này quá sai lệch so với dự định, không ai ngờ nó có thể thay đổi nhanh chóng đến như vậy.
Tống Bình mấy giây trước còn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, một kiếm ngang trời của hắn ai cũng dám chắc rằng Lục Tần sẽ thất bại thê thảm nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Lục Tần vượt qua một tiểu cảnh giới đánh bại Tống Bình, hơn nữa nhìn Tống Bình nằm như một con chó chết trên sàn, đến đứng dậy cũng không thể dậy nổi, phải nói là thảm bại đến mức cùng cực.
Điều này thật sự giống như là một giấc mơ vậy.
Lục Tần đi xuống, đám người quan chiến hồi thần, hít một hơi tách ra cho hắn một con đường. Dĩ vãng nhiều đạo ánh mắt có chút xem nhẹ hắn giờ đều tràn ngập sùng bái. Đây là thế giới trọng cường giả, nắm đấm cứng hơn tất nhiên sẽ nhận được nhiều hơn sự kính trọng từ kẻ khác.
Lục Tần không quan tâm sự chú ý của người khác, trong lòng chỉ thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên hắn thượng đài giành chiến thắng, đương nhiên trong lòng không tránh khỏi chút hồi hộp. Lại nghĩ đến đoạn mạo hiểm vừa rồi, hắn càng cảm thấy chiến thắng này quý giá hơn nữa.
Nói thật, hắn khi nãy khiêu chiến hoàn toàn không có một chút nắm chắc nào cả, chỉ là nhất thời bồng bột, tức giận mà lên thôi. Lục Tần lắc đầu cười khổ, ai ngờ cũng có lúc mình nông nổi như vậy. May mà thắng chứ nếu không thua thì mặt mũi mất hết.
Lục Tần đi đến chỗ đám Lý Lôi cùng San San, Hào Nam ba người. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị kia chợt mỉm cười:
- Ta thắng rồi!
- Lão đại! Ngươi lợi hại quá! Một kích kia tim ta như đứng lại luôn! Haha! Ngươi thật điên! Haha! Bất quá ta thích!
Lý Lôi cười lớn
- Ừm... Lão đại! Ta cảm ơn huynh...
Hào Nam ngượng ngùng gãi đầu
- Không có gì! Là do Tống Bình tự gieo gió gặt bão!
Lục Tần gật đầu
Đoạn hắn nhìn sang San San. Sao nữ oa này tự dưng im lặng đột ngột vậy nhỉ. Hoàn cảnh này đáng lẽ ra nàng phải là người nói nhiều nhất chứ. Lục Tần định mở miệng gọi nàng bỗng một bàn tay nhỏ nhắn lướt qua, má hắn chợt có một dấu tay đỏ bừng. Lục Tần sửng sốt, đại não coi như đóng băng hoàn toàn. Tiểu nữ oa này làm sao vậy? Tại sao hắn lại bị nàng cho ăn bạt tai?
Hiện lên trước dáng vẻ bàng hoàng, ngơ ngác của Lục Tần là một khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt.
San San cắn môi, hai hàng nước mắt chảy dài, nàng nức nở, tiếng nói có chút ngắt quãng:
- Tần... ca... ca! Huynh... huynh... ngốc lắm...! Nếu huynh có.... mệnh hệ gì thì... San... San biết sống làm sao? Huynh... huynh... tồi tệ...!
- San San! Ta...
Lục Tần nhìn nàng vô cùng khó coi. Hắn chưa từng có tí kinh nghiệm an ủi người khác tẹo nào. Hắn quay sang nhìn Lý Lôi, tên bạch tiểu kiểm kia cư nhiên cũng ngớ người ra tại chỗ. Còn tên lực lưỡng Hào Nam thì khỏi cần nói, khuôn mặt vô tội, ngơ ngác không hiểu mô tê gì thế kia của hắn là biết cũng không có hi vọng hỏi hắn rồi.
Lục Tần đau đầu, hắn biết tình cảm của San San giành cho hắn. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao nàng thích hắn đến vậy. Ngẫm lại dáng vẻ thường ngày, San San xinh đẹp, hồn nhiên, tuy có chút lắm chuyện, trẻ con nhưng bất quá hắn cũng cảm thấy không tệ. Ít nhất tiểu nữ oa này luôn luôn quan tâm hắn, Lục Tần cũng không phải đầu gỗ, hắn có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của San San đối với hắn.
Lục Tần nội tâm một trận kêu khổ, lục lọi, đào bới trong bộ não đang ngừng hoạt động của hắn, mong có thể tìm ra vài câu an ủi nàng.
Con mẹ nó chứ, ta mười hai tuổi đã thuộc làu ngũ kinh chư sử, vậy mà giờ đi an ủi một nữ nhân cũng không xong. Thật là vô dụng quá đi mà!
- Ừm... này San San! Muội thực ra... cùng không nên lo lắng quá như vậy! Ta cũng không có sao mà! Chúng ta cũng chỉ gặp nhau ngày hôm qua! Muội cũng không nên vì người lạ như ta mà đau khổ chứ!
Lục Tần gãi đầu, miễn cưỡng mỉm cười nói
San San cúi gầm mặt, khuôn mặt có chút mất mác, giọng nàng lạc đi:
- "Mới gặp"? "Người lạ"?
- Đúng vậy, San San, ta...
San San lại khóc, hơn nữa còn lớn hơn cả lúc trước. Nàng u oán nhìn Lục Tần một cái lần cuối rồi cắm đầu chạy đi, chỉ để lại một câu:
- Huynh... ngốc lắm!
Lục Tần đứng như trời trồng, chợt trong một phút giây hắn nhìn theo cái dáng hình nhỏ bé đang xa dần kia sao lại quen thuộc đến thế. Hắn cũng không rõ là tại sao...
Ta và San San chẳng nhẽ đã từng gặp nhau rồi hay sao?
Lục Tần day trán.
Không, không, lần đầu tiên ta gặp San San là lúc mới gia nhập Thần Ân Tông mà, nàng là tiểu thư Ngọc gia, ta lúc trước chỉ là một tiểu thiếu gia nhỏ bé ở Vân Thu Quốc, sao có thể quen biết nàng được. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc là vì sao? Ý của San San là thế nào?
Bỗng Lý Lôi mở miệng:
- Thế là... như thế nào vậy lão đại?
- Ta sao biết!
Lục Tần vẻ mặt khó coi đáp
- Lão đại, huynh làm lão nhị giận rồi! Liệu huynh nghĩ lão nhị còn quay trở lại với chúng ta không?
Hào Nam lo lắng hỏi
- Ài! Nàng...
Lục Tần quay đi, cả một đống phiền muộn. Xung quanh trước tràng cảnh khi nãy mọi người ai cũng nhận ra tâm trạng hắn không được tốt, nhìn cái vẻ mặt âm trầm, cau có kia chỉ sợ đi đến làm quen sẽ lập tức khiến hắn phát tác. Vậy nên không ai ngu mà đi rước phiền phức vào thân. Mấy vị nội môn đệ tử có ý đồ đến làm quen cũng đành thở dài ngao ngán bỏ đi.