Người đăng: PeaGod
...
Xuân hạ thu đông, đến rồi đi, đi rồi lại đến, chớp mắt hai năm trường đã lặng lẽ trôi qua.
Rất nhanh, nhưng là với những người khác. Quỷ Bảo thì chưa bao giờ...
Đã từ lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy ánh dương quang, không biết ngày tháng. Hắn chỉ có thể ở đây, bên trong căn mật thất tối tăm này, gánh chịu đoạ đày.
Hai năm? Đã từng có lúc hắn cảm thấy một ngày dài như một năm. Đã từng có lúc hắn tuyệt vọng, muốn phát điên. Còn hiện tại... Hắn hình như đã không còn nhận thức được thời gian.
Vân Ẩn Sơn trời đông không tuyết, nhưng cũng rất lạnh. Bên trong căn mật thất cái rét càng dày. Từ dưới lòng đất, hàn khí đang không ngừng lan toả.
Tiết trời là vậy, song đối với Quỷ Bảo dường như cũng chả có chút ý nghĩa gì. Hắn vẫn nằm yên đấy, đôi mắt thẫn thờ nhìn trần thạch thất.
So với hai năm trước thì bây giờ diện mạo của Quỷ Bảo đã thay đổi nhiều. Tóc đã điểm sương, còn khuôn mặt thì... Dám cá, kể cả có là Tuyết Nữ Vân Đồ, có là Quỷ Linh Nhi - những người thân thuộc nhất - cũng không thể nào còn nhận ra hắn được nữa. Khuôn mặt hắn giờ đây, nó co rút lại, lông mày rụng đi, thịt da lở loét, căn bản đã chẳng phải của một con người. Trông rất gớm ghiếc.
Phía trên đã vậy, bằng nhắc đến bên dưới... Cũng chả khá hơn chút nào. Thân thể ốm nhom, tay chân gầy còm, lại còn đầy rẫy thương tích... Thấy mà xót thương.
Hình dáng bên ngoài của Quỷ Bảo chính là như vậy, rất tàn tạ. Còn như nói tới cảm xúc bên trong... Có lẽ sẽ khó lòng hiểu được. Quỷ Bảo, hắn đã chẳng phải một con người bình thường nữa rồi. Chỉ thấy lúc này, với đôi mắt đờ đẫn, hắn vẫn đang nhìn chằm trần thạch thất...
...
...
"Vù vù...".
"Vù vù...".
Tại một nơi khác cách Vân Ẩn Sơn rất xa. Chỗ này đã không phải Vân Nam, nó lọt về phương bắc.
Trên đỉnh Âm Mi tuyết rơi dày đặc, bên vách đá cheo leo một thân bạch y đang lặng im đứng nhìn.
Nữ nhân này rất đẹp, mặt tựa thiên tiên, vóc dáng cũng chẳng có chỗ nào để chê, nơi cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, những đường cong vô cùng ma mị. Duy chỉ có một điều khiến cho người ta phải tiếc nuối: Nữ nhân này quá lạnh.
Mắt thường thì tất nhiên là không thể nào thấy được. Nhưng thiết nghĩ chẳng khó khăn để cho mọi người cảm nhận. Cái "lạnh" kia, nó lúc nào cũng bao bọc quanh thân thể nàng.
Đứng im nơi vách núi cheo leo thêm một đỗi, nữ nhân mặc bạch y rốt cuộc cũng làm ra phản ứng. Nàng nâng cánh tay, xoè ra hứng tuyết, rồi hé môi thổi nhẹ.
Tuyết bay.
Gió thổi.
Nữ nhân mặc bạch y dõi mắt nhìn, nhưng như cũ vẫn chẳng thốt ra một thanh âm nào. Có lẽ nàng không có gì để nói, hoặc cũng có khi trong lòng nàng đang chất chứa quá nhiều tâm sự, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Cứ thế, giữa tuyết bay gió thổi, nàng lặng im đứng nhìn...
Mãi cho tới khi...
"Vân sư muội!".
... một thanh âm truyền đến. Là giọng nam nhân.
Kẻ tới là một nam tử tuổi ngoài bốn mươi, song khuôn mặt vẫn còn rất phong lưu anh tuấn. Trong bộ lam y đơn giản, hắn bước nhanh đến chỗ vách núi cheo leo.
Nhìn hắn, nữ nhân mặc bạch y lên tiếng: "Dịch sư huynh".
Lam y nam tử, cũng chính là Dịch Phong - một trong những môn đồ kiệt xuất nhất của Vô Ảnh Tiên Cung - mỉm cười đáp lại: "Vân sư muội, ta kiếm muội từ nãy giờ".
"Dịch sư huynh, huynh tìm muội không biết là có việc gì?".
"Hmm... Thật ra cũng không có gì, chỉ là...".
Nói tới đây, Dịch Phong khẽ động thần niệm, từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, nhìn rất sang trọng. Thiết nghĩ đồ vật đặt ở bên trong hẳn rất không tầm thường.
Quả vậy, thời điểm Dịch Phong đem nắp hộp mở ra, bạch y nữ nhân, cũng tức Tuyết Nữ Vân Đồ đã không giấu được sự ngạc nhiên. Nàng nhìn cây linh chi ngũ sắc nằm yên trong hộp, sau đó lại ngước lên nhìn Dịch Phong: "Sư huynh, thứ này... lẽ nào chính là Ngũ Sắc Ngọc Linh Chi?".
"Đúng là nó." Dịch Phong vẫn giữ nụ cười trên môi: "Sư muội, chuyến đi đến Phượng Hoàng Sơn vừa rồi ta đã tình cờ phát hiện ra nó. Lúc đó cây linh chi này đang được một đầu Bát Dực Ma Xà canh giữ".
Dịch Phong là người thông minh, Tuyết Nữ Vân Đồ cũng không ngốc, vì thế cho nên hắn chẳng cần phải nói quá rõ ràng chi tiết. Mấy câu tóm gọn thế thôi là đã quá đủ cho Vân Đồ nàng hiểu rồi.
Bát Dực Ma Xà, đấy không phải loại tinh quái tầm thường, kỳ thực nó rất khó xơi. Kể cả có là một con Bát Dực Ma Xà một hai trăm năm đạo hạnh thì độ nguy hiểm cũng đã vượt ngoài khả năng của tu sĩ Thần Thông cảnh bình thường rồi. Dịch Phong hắn có thể thành công trảm sát nó để thu lấy Ngũ Sắc Ngọc Linh Chi, điều đó cho thấy bản lãnh của hắn cực kỳ đáng nể.
Tuyết Nữ hiểu, không chỉ tài phép mà còn cả tâm ý của Dịch Phong, song...
"Dịch sư huynh, Ngũ Sắc Ngọc Linh Chi này quá quý giá, Vân Đồ không thể nhận".
"Vân sư muội..." Dịch Phong chưa muốn từ bỏ: "Muội sao lại nói như vậy. Ngũ Sắc Ngọc Linh Chi có quý giá đến mấy thì cũng chỉ là linh dược ngoài thân. Nay ta đem nó làm quà tặng mừng sư muội tiến nhập cảnh giới Thần Thông, nào có chi không thoả".
"Sư muội, lúc vừa phát hiện ra Ngũ Sắc Ngọc Linh Chi này, trong đầu ta liền nghĩ ngay đến muội. Cũng vì muốn dùng nó làm quà tặng cho sư muội cho nên ta mới... Vân sư muội, đừng phụ tâm ý của ta".
Lời nói chân thành tha thiết, lại thêm câu chuyện mạo hiểm đi cướp đoạt linh dược từ một đầu tinh quái rất khó xơi là Bát Dực Ma Xà, trước tấm chân tình này của Dịch Phong, tin tưởng sẽ có rất nhiều nữ nhân đổ gục, thuận tình tiếp nhận.
Không may, kẻ đang đứng trước mặt Dịch Phong lại là Tuyết Nữ Vân Đồ. Mà nàng thì vốn chẳng phải hạng nữ nhân bình thường.
"Dịch sư huynh, thực xin lỗi. Món quà này muội không thể nhận".
"Rốt cuộc nàng ấy vẫn là từ chối..." Dịch Phong âm thầm thất vọng. Tuy vậy, ở ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh đón nhận.
"Sư muội thật... Muội cái gì cũng tốt, duy có điểm này là không tốt chút nào. Lúc nào ta đem đồ vật trân quý tặng cho muội là muội đều từ chối".
"Vô công bất thụ lộc, muội chỉ là không muốn mang nợ nhân tình".
"Sư muội, chúng ta là huynh muội đồng môn. Muội sao...".
Dịch Phong không nói nữa. Trước mặt hắn Tuyết Nữ đã xoay đầu nhìn sang hướng khác.
Bước lên mấy bước, rồi dừng sát mép vực, Dịch Phong nhẹ giọng hỏi: "Vân Đồ, trong lòng muội đang có tâm sự phải không?".
"Muội cũng không rõ. Muội không biết có nên gọi nó là tâm sự hay không".
"Vân Đồ, có thể nói ta nghe một chút không?".
Tuyết Nữ vẫn không quay đầu. Nàng tiếp tục phóng mắt nhìn nơi chân trời vô định.
"Muội đang hình dung quá khứ, tự hỏi trước năm ba mươi tuổi thật ra mình là người thế nào".
Bên cạnh Dịch Phong khẽ biến sắc, nhưng rồi cũng khôi phục rất nhanh. Hắn cười, bảo: "Sư muội, chuyện này ta không phải đã có nói qua rồi sao...".
"Nhưng muội vẫn không nhớ được. Ngay một chút ấn tượng muội cũng không có".
"Vân Đồ..." Dịch Phong đưa tay, chừng muốn đặt lên vai Tuyết Nữ. Chỉ là khi tay hắn còn chưa kịp chạm vào vai Tuyết Nữ thì nàng đã khéo léo tránh đi.
"Sư huynh, trời cũng muộn rồi. Chúng ta về thôi".
...
"Vân Đồ...".
Trông theo thân ảnh đang dần xa khuất, Dịch Phong buồn bã khẽ gọi tên. Người con gái này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thì trong lòng hắn đã nảy sinh rung động. Thậm chí cho đến hôm nay hắn vẫn còn nhớ như in hình ảnh ấy. Vân Đồ nàng lịm đi trên cát, yếu ớt và mong manh...
Hắn muốn chở che, bảo vệ người con gái ấy. Hắn muốn cả đời được kề cận bên nàng, cùng nàng song túc song phi, làm một đôi thần tiên quyến lữ. Song...
Mười mấy năm nay, mặc hắn chân thành đối đãi, thực tâm yêu quý, Vân Đồ nàng vẫn như cũ chỉ coi hắn là sư huynh, không hơn không kém.
"Lẽ nào Dịch Phong ta thực đã sai rồi ư?".
...
...
Hơn mười năm theo đuổi vẫn chỉ hoài công vô ích, Dịch Phong rốt cuộc vẫn chẳng thể khiến cho Tuyết Nữ động lòng. Kiếp này, hắn và Tuyết Nữ có lẽ vô duyên. Điều đó làm hắn phiền muộn.
Nhưng muộn phiền duyên số, thất bại trong yêu đương cũng không phải chỉ mỗi mình Dịch Phong hắn. Thế gian có biết bao nhiêu mối tình vô vọng. Kẻ khổ vì tình lại nhiều biết bao nhiêu...
"Sư phụ, đã hai năm rồi...".
Trên đỉnh Thiên Sơn, bên trong hạp cốc, một giọng u hoài vừa mới cất lên.
Quỷ Linh Nhi ngồi ở bên hồ, lưng tựa gốc cây nhìn dòng nước. Nàng khẽ giọng thều thào: "Sư phụ, Linh Nhi thật sự rất nhớ người... Sư phụ, người về với Linh Nhi đi được không...".
...
"Sư phụ, người đi rồi Thiên Sơn cô quạnh lắm. Linh Nhi chỉ có một mình, ăn cơm một mình, ngủ cũng chỉ một mình...".
Lấy tay quẹt ngang khoé mắt, Quỷ Linh Nhi ngẩng đầu lên. Nàng thở ra một hơi thương nhớ, rồi đứng dậy, hướng chỗ từng dựng căn lều trước đây bước tới.
Chỗ này bây giờ đã khác hẳn ngày xưa. Không còn lều trại, chỉ có hai gốc cây nho nhỏ nằm im. Bên trái là hoa đào, bên phải là hàn mai, lúc này chúng đều trơ trọi lá.
Tay chạm hoa đào, tay lướt hàn mai, Quỷ Linh Nhi chậm rãi bước đi, vừa đi vừa cất giọng hát.
"Trên núi có cây. Một cây hoa mai, một cây hoa đào.
Trên núi có động, trong động có người. Một người đã đi, một người ở lại.
Hoa mai bao giờ nở?
Mấy độ đào trổ bông?
...
Hoa mai bao giờ nở?
Mấy độ đào trổ bông?
Người ra đi năm nào trở lại?".