Người đăng: PeaGod
...
Kể từ hôm ấy thì Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi đã quyết định ở luôn trong hạp cốc, không về hang động kia nữa.
Việc gì phải? Hang động kia vừa chật hẹp, tiết trời lại lạnh. Hạp cốc thì khác. Không khí ở đây ấm áp hơn nhiều.
Riêng phần Tuyết Nữ... Nàng đã quen ở trong thạch động, không có ý chuyển ra bên ngoài. Lại nói, hang động của nàng vốn dĩ rất rộng và sâu, sương gió căn bản chẳng thể quấy rầy, đã thế cần gì phải đi?
Mỗi ngày Tuyết Nữ chỉ đến hạp cốc hai lần, thời gian đầu là buổi sáng và buổi chiều, nhưng về sau, thuận theo sinh hoạt của hai sư đồ Quỷ Bảo, nàng đổi thành hai buổi trưa - chiều. Chủ yếu là đến để dùng cơm và tắm gội. Cách hồ nước chưa đầy một dặm, bên trong khu rừng có một con suối mát. Thường ngày Tuyết Nữ vẫn đến đấy tẩy trần. Giống như lúc này.
"Sư phụ." Ngoài lều trại, một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra khều nhẹ Quỷ Bảo. Khi hắn quay lại thì Quỷ Linh Nhi mới nói tiếp: "Linh Nhi đói".
"Linh Nhi, chúng ta đợi thêm một chút. Tuyết Nữ chắc là sắp về rồi".
Quỷ Linh Nhi đưa mắt nhìn vào khu rừng, thấp giọng nghi hoặc: "Sư phụ, sao tỷ tỷ tắm lâu như vậy?".
"Hmm... Bởi vì nàng ấy là nữ nhân".
"Vậy sao sư phụ lại tắm mau như vậy?".
"Bởi vì ta là nam nhân".
"À, vậy là nữ nhân bẩn hơn nam nhân." Quỷ Linh Nhi hồn nhiên cho ra kết luận.
Quỷ Bảo nghe vậy thì bật cười. Hắn lắc đầu: "Linh Nhi, không phải như vậy. Thật ra chẳng can hệ gì đến chuyện ai bẩn ai sạch, chỉ đơn giản là nữ nhân thích ngâm mình trong nước hơn thôi. Hmm... Mà cái này vi sư cũng không rõ lắm. Vi sư cũng đâu phải nữ nhân".
Bên than hồng vẫn đang cháy dở, hai sư đồ trò chuyện thêm một lúc thì Tuyết Nữ trở về. Nàng vẫn như vậy, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, đẹp tựa thiên tiên.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đấy là những gì Quỷ Bảo đã và đang nghĩ.
"Thu ánh mắt lại." Mặc dù đã có chút thân quen, đối với sự nhòm ngó của Quỷ Bảo cũng không còn phản cảm như trước, song Tuyết Nữ vẫn muốn giữ gìn kỉ cương như cũ. Nàng tiến đến bên bếp than hồng, chọn cho mình một vị trí thuận tiện rồi ngồi xuống.
"Sư phụ, ăn được chưa?".
"Ừm, được rồi. Để vi sư bới cơm".
Nói rồi Quỷ Bảo đưa tay đem hai chiếc nồi đương bắc trên bếp than hồng nhấc xuống. Một nồi dĩ nhiên là đựng cơm, còn nồi kia... chứa ở bên trong không phải cá như thường thấy mà là thịt. Lúc xế chiều Quỷ Bảo có săn được một con thú rừng, vì thế nên đã thay đổi món ăn.
"Tuyết Nữ, cơm của cô".
Đã quen được hầu hạ, Tuyết Nữ điềm nhiên tiếp lấy bát cơm.
"Linh Nhi, của con đây".
"Cảm ơn sư phụ." Quỷ Linh Nhi dùng cả hai tay đón nhận, không quên nói tiếng cảm ơn. Những ngày này, dưới sự chăm sóc bảo ban của Quỷ Bảo cô bé đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn.
Đối với sự thay đổi đó Quỷ Bảo cảm thấy rất vui. Hắn theo thói quen xoa đầu cô bé: "Linh Nhi ngoan lắm".
"Linh Nhi, để vi sư xé thịt cho con".
Quỷ Linh Nhi tuổi còn quá nhỏ, đũa tuy cầm được nhưng sử dụng vẫn có chút khó khăn, thành ra Quỷ Bảo quyết định để cho cô bé ăn bằng muỗng. Hắn cũng rất giữ ý, trước đem những miếng thịt cần xé gắp ra một cái đĩa riêng rồi mới tiến hành xé nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc dùng cơm của Tuyết Nữ.
"Hmm, được rồi đấy. Con ăn đi".
"Vâng".
Bụng sớm réo, Quỷ Linh Nhi lập tức cầm lấy muỗng xúc cơm ăn. Bên cạnh Quỷ Bảo cũng bắt đầu động đũa.
"Linh Nhi, ngon không?".
"Ngon lắm." Quỷ Linh Nhi vừa ăn vừa nói. Món thịt hôm nay hương vị thật sự rất tốt, hơn hẳn mấy con cá thường ngày.
"Ngon thì ăn nhiều một chút, như vậy con mới mau lớn được".
"Dạ".
Quỷ Bảo quay sang nhìn Tuyết Nữ, hơi chần chừ nhưng rồi cũng bắt chuyện: "Có hợp khẩu vị cô không?".
Tuyết Nữ đã ngẩng lên nhìn song lại chẳng đáp. Nàng lẳng lặng gắp thịt, lẳng lặng ăn.
Vẫn lạnh lùng như vậy. Quỷ Bảo thầm lắc đầu. Hắn thật không biết phải làm sao mới có thể khiến cho Tuyết Nữ trở nên thân thiện hơn được. Nữ nhân này đã cô độc quá lâu. Trước đây tuy có sư phụ đồng hành, nhưng vị sư phụ kia của nàng, qua mấy lời nàng vô tình tiết lộ thì tính tình hình như cũng không được tốt lắm.
"Người đáng giận tất có chỗ đáng thương." Quỷ Bảo thầm cảm khái.
Hắn đổi chủ đề: "Hmm... Tuyết Nữ, ngày mai ta tính sẽ xuống núi".
Tuyết Nữ ngừng đũa một chút, hỏi: "Xuống núi làm gì?".
"Gạo ăn hết rồi, phải xuống núi mua. Thêm nữa ta cũng cần mua thư điển bút nghiên. Ta định sẽ bắt đầu dạy chữ cho Linh Nhi".
"Học chữ?"
"Ừm... Tốt xấu gì ta cũng là kẻ sĩ đã đọc qua sách thánh hiền, sao có thể để Linh Nhi thất học được. Trước đây ân sư cưu mang, chỉ dạy ta thế nào thì bây giờ ta cũng sẽ tận tâm chăm sóc, dạy dỗ Linh Nhi thế ấy. Ta mong tương lai nó sẽ trở thành một kỳ nữ".
Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Tuyết Nữ nói năng gì, Quỷ Bảo phải lên tiếng: "Ngày mai ta xuống núi được chứ?".
"Muốn thì cứ đi".
Dạ thở phào, Quỷ Bảo cùng Quỷ Linh Nhi vui vẻ dùng cơm...