Chương 7: Lời hứa

Ở một phía nơi khu rừng hoang vu, nơi mà xác của Biểu Đắc từng bị mang tới vứt đây.

Nó lại tụ tập những thành phần ác nhân, giết người không ghê tay, tà ma ngoại đạo.

Tên cầm đầu cư nhiên lại là Biểu Đắc, hắn chưa có chết, cơ thể của hắn mới toanh như chưa từng bị thương bao giờ.

Lúc này bên trong cơ thể hắn xuất hiện một loại ngoại lực lạ lùng, cứ như một con dã thú đang bị giam nhốt.

Một viên tinh thạch cắm giữa ngực hắn, cứ như biến hắn thành con người hoàn toàn khác.

Hắn mạnh hơn, thông minh hơn, và đương nhiên khồn cần phải đánh thuốc lũ hồn thú nữa, hắn giờ đây có đủ sức để uy áp bọn chúng, bắt chúng nghe lệnh.

Sức mạnh của hắn bây giờ gần ngang với con hồn thú kì dị lúc trước, nhưng hắn lại không hề có một mình như nó, hắn còn đi với bao đại nhân vật xấu xa, tàn ác.

Một bên là những tên lính đánh thuê, cướp, thổ phỉ, một bên là những tên của Thiên Sát, hồn thú cùng với một loạt yêu vật kì lạ.

Loại yêu vật này nhớt nháp, không có hình dạng nhất định, mang một viên hạch trung tâm, đây ắt hẳn là con át chủ bài của hắn a.

-Tất cả đã tập hợp đầy đủ...

Biểu Đắc hắn đứng trên cao nói xuống, tất cả đều ngửng mặt lên nhìn.

-Hôm nay các vị đã tới đây giúp ta, tiêu diệt hoàn toàn Long Gia, đương nhiên là sẽ có phần thưởng thích đáng.

Hắn mang dã tâm lớn đến như vậy, cũng khiến lòng người tò mò, bỗng có một tên hỏi :

-Long Gia này, có thù hận gì với ngươi chăng ?

Biểu Đắc nghe, cười một tiếng rồi trả lời :

-Chỉ là tư thù cá nhân, nhưng giờ nó đã thành tư thù tập thế rồi.

Tất cả đều im lặng, lúc này Biểu Đắc hắn vô cảm, tùy ý bắt lấy một con hồn thú mà giằng xé để thỏa nỗi tức giận.

Con hồn thú không thể chống cự, chỉ có thể mặc bị bóp nát, đấm gãy từng khúc xương, xé nát từng thớ thịt.

Máu bắn lên tung tóe, dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống, Biểu Đắc cứ như một con quỷ đội lốt người, vô tình vô cảm.

Hắn kiềm chế lại nỗi tức giận, nhìn lên phía ánh nguyệt, cười lớn như kẻ điên. Những tên khác đều đơ ra, vài tên sợ hãi lùi về phía sau.

Biểu Đắc ngừng cười, khu rừng lại như chết lặng, hắn bắt đầu ra hiệu rồi bước về hướng Long Gia, tất cả không dám trái lệnh mà đi theo.

Buổi tối ấy, Khống Thiên vẫn còn đang trong viện, nghe tin từ Bành Thiên đọc cho.

-Lương thực năm nay lại tăng lên rồi, cách của con hiệu quá đấy...

Bỗng Khống Thiên nhìn về phía cửa sổ như cảm nhận được gì đó, khiến Bành Thiên tò mò hỏi :

-Sao vậy ? Bên ngoài có gì à ?

Khống Thiên tay đặt lên bàn, tùy ý lấy một tờ giấy vẽ một cái hình loằng ngoằng rồi đưa cho Bành Thiên.

-Cha cho nô gia đưa tờ giấy này cho Như Tuyết, mang người đi thủ thành đi, sắp có một cơn sóng chiến tranh lớn nổ ra rồi. E là...lần này là lần cuối cùng....

Bành Thiên nghe không hiểu, cầm trên tay mảnh giấy vẽ loằng ngoằng, lão nghe hắn đi ra ngoài, đưa tờ giấy cho nô gia, dặn là đưa cho Như Tuyết.

Bản thân lão tập hợp mọi người tới thành xem có gì xảy ra không. Cuối cùng, chờ hoài mà chả thấy gì, lão bèn cùng mọi người quay về.

"UỲNH !"

Một tiếng nổ phát ra, từ phía xa bên phía rừng, một đại quân hồn thú đang điên cuồng xông tới, khoảng chừng ngàn con, trông như một trận thú triều.

Tất cả đều ngạc nhiên vô độ, cuống quýt tạo ra một cái tường lửa ngăn hồn thú lao qua. Lạ kì thay, bọn hồn thú không sợ hãi mà lao lên, băng qua lớp tường lửa nóng rực như không có gì xảy ra.

-Cái gì !?

Nhìn kĩ lại, trên người mỗi con hồn thú lại có cái gì đó nhờn nhờn, cứ như một lớp chất nhầy trên mình.

Bành Thiên bỗng nhận ra, ngay lập tức cho người có hồn linh băng chủng ra tay.

Lập tức một loạt làn băng sương được phủ xuống, khiến lông của những con hồn thú này như đóng băng, giảm thiểu tối đa tốc độ của chúng.

Thấy bọn chúng giảm đi tốc độ, đa phần mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Bành Thiên thì ngược lại, dù thấy bọn chúng giảm tốc nhưng trong lòng vẫn không yên.

Lập tức bọn hồn thú lại bắt đầu điên loạn tiếp tục, lao thẳng vào thành.

-Tất cả chú ý ! Lập tường lửa mau !

Tất cả đang vừa mới nhẹ nhõm, lập tức bị giật thót bởi rung chấn từ lũ hồn thú, bọn chúng điên loạn đến nỗi dẫm đạp lên nhau, rung chấn cả mặt đất.

"UỲNH !!!"

Tiếng động lớn do cú va chạm cùng một lúc của lũ hồn thú, khiến cho tòa thành như rung chấn, khiến mọi người dân đều tỉnh giấc.

-Có chuyện gì vậy ?

-Có địch tấn công ư ?

-Đang có cuộc tập huấn hay gì vậy ?

Tất cả đều xôn xao trước động tĩnh ban nãy, Bành Thiên cảm giác không yên tâm, chạy lại chỗ phát thanh tổng bộ với tốc độ nhanh nhất.

"Liệu thứ thằng bé nói liệu có thành sự thật ?"

Vèo một cái chỉ trong chớp mắt, Bành Thiên đã ở chỗ phát thanh, lão cầm cái mic, nói :

-Tất cả người dân trong khu vực mau tới nơi trú ẩn, nhắc lại một lần nữa tất cả người dân mau tới khu trú ẩn !

Mọi người nghe thấy đều hoảng loạn, chạy hết về phía nơi trú ẩn. Những nơi cách xa thì họ gọi cả hồn linh để chạy tới.

Còn ở trong phòng của Như Tuyết, Vân Nhiên sẵn đã đưa Đằng Hải chạy tới chỗ trú ẩn.

Còn Như Tuyết, cô ở lại trong phòng, cầm tờ giấy mà tên nô gia đưa đến, tay sao cứ run run, nước mắt trào ra.

-Anh...anh sao có thể để em và con...ở lại nơi này một mình chứ...

Cô cố nén nước mắt lại, lau đi những vết nước mắt trên má, bắt đầu lấy hết sức gọi hồn linh ra.

Một tràng hàn khí được phóng thích, trên người cô là một bộ hàn y tráng lệ, huyền ảo băng sương.

Cô vận một hơi, bật qua cửa sổ.

-Băng Vân Bộ.

Như Tuyết lúc này dưới chân nổi lên những đám băng vân lạnh lẽo, trông cô như đang đạp không mà đi, tốc độ kinh người.

Bành Thiên ở trong phòng vừa đi ra đã bắt gặp Như Tuyết, liền phóng một mạch tới. Tới gần chỗ Như Tuyết, lão liền hỏi :

-Con đang đi đâu vậy !?

Như Tuyết trên tay dần hiện ra kiếm khí băng hàn, con mắt như muốn giết người, đáp :

-Biểu Đắc hắn chưa chết.

Bành Thiên lấy làm ngạc nhiên, hỏi lại :

-Sao mà con biết ?

-Trên tờ giấy mà chồng con ghi, anh ấy hiện đang tới chỗ Biểu Đắc để tính sổ.

Bành Thiên ngạc nhiên, không ngờ cái chữ gà bới nguệch ngoạc đó mà Như Tuyết cũng dịch ra được. Thấy Khống Thiên dám tới đánh Biểu Đắc, rõ là tứ chi còn chưa hồi phục hoàn toàn, lão không thể hiểu hắn nghĩ cái gì.

"Thằng nhóc này rốt cuộc còn giấu ta bao nhiêu việc ?"

Ở trong nơi trú ẩn, Vân Nhiên vẫn đang dắt Đằng Hải vào trong, hắn không nghe theo, liền hỏi :

-Chị, lần này cha đi có trở về không ?

Vân Nhiên nghe liền gõ đầu Đằng Hải, nói :

-Thằng bé ngốc này, tất nhiên cha chúng ta sẽ trở về rồi, ông ấy còn hứa với chị là sẽ mua quà thiệt to vào bữa tiệc ngày mai !

Đằng Hải nghe thế, trong lòng sẵn đã không an tâm, nắm chặt lấy tay của Vân Nhiên mà nói :

-Nếu cha không về thì tỷ đừng buồn, ta sẽ thay cha mua cho tỷ quà a...

Vân Nhiên cư nhiên lại không nói được Đằng Hải, đành tùy hắn nói gì thì nói, dắt thẳng vào trong.

Vài ngày trước đó, cái lúc mà Vân Nhiên mới vừa thức tỉnh, Đằng Hải lúc ấy chạy tới chỗ cô chơi nhưng hắn lại nhớ tới cha hắn Khống Thiên.

Hắn lúc ấy nghịch ngợm chạy khắp nơi để hỏi đường, nhưng nhờ nhanh trí nên chả mất bao lâu để tới đó.

Vào trong bệnh viện, các nữ y tá thấy hắn, đi qua người thí bế, người thí véo má, người thì xoa đầu, ai cũng tấm tắc khen ngợi hắn vẻ bề ngoài.

Hắn cũng chả quan tâm, liền đi hỏi phòng của Khống Thiên mà vào thăm.

Vào tới trong phòng, Đằng Hải bắt gặp Khống Thiên đang ngồi trên xe lăn nhìn ra hướng cửa sổ, ánh mắt u sầu vô định.

-Cha !

Đằng Hải vội chạy tới, liền khiến Khống Thiên ngạc nhiên vô cùng mà hỏi :

-Sao con ở đây, mẹ và chị con đâu rồi ?

-Con tới...nột mình !

Khống Thiên thấy được sự thông minh bên trong con trai, dù đi đứng và giao tiếp còn hơi khập khiễng nhưng lại có thể tự bản thân chạy tới đây.

Hắn cố gắng nâng cao tay, xoa lấy đầu Đằng Hải.

-Con trai ta giỏi lắm.

Đằng Hải liền kể cho Khống Thiên nghe về chuyện Vân Nhiên thức tỉnh và hồn linh của Như Tuyết cho hắn nghe.

Bỗng nghe tới chuyện sờ vào hồn linh của Như Tuyết, Khống Thiên lại càng thêm ngạc nhiên, con trai hắn sờ vào cư nhiên lại không bị sao cả ?

Khống Thiên lúc này như thấy tia hi vọng, nhớ lại sứ mệnh tự đề ra, lương tâm hắn đúng là có chút cắn rứt, bảo với Đằng Hải :

-Không lâu sau nữa sẽ có một cuộc chiến nữa sẽ nổ ra, nếu ta đi mà không có về, mong con đừng khóc vì ta, hãy thay ta đưa món quà này cho chị nhé.

Hắn lấy từ trong ngăn bàn một chiếc vòng cổ chu thạch, bên trong khắc tên của mọi người trong gia đình, bao gồm cả cha mẹ vợ và người mẹ quá cố của hắn.

Chiếc vòng cổ chứa được nhiều tên như vậy, lại chỉ to cỡ hai đốt ngón tay, nhưng lại đắt giá vô cùng.

-Cha, thật sư...là như thế sảo ?

Đằng Hải nhất quyết không tin, lúc đó hắn hỏi :

-Thế tại sao bây giờ cha không điều động người dẹp loạn từ bây giờ mà cứ phải để sau này ?

Thấy câu hỏi thú vị, Khống Thiên lập tức trả lời :

-Nếu tấn công ngay bây giờ thì chỉ khiến tên đó mạnh lên, cuộc chiến sẽ càng dữ dội hơn thôi.

Đằng Hải thấy vậy liền không hỏi nữa, nắm chặt lấy chiếc vòng cổ, một mực khẳng định :

-Cha chắc chăn sẽ chiên thắng bọn chúng thôi !

Khống Thiên cười lớn, như tinh thần được phấn chấn hơn, nói :

-Ừ, ta chắc chắn sẽ chiến thắng, trước tiên con về học đánh vần đi.

Khống Thiên trên tay là nút bấm, ra hiệu cho nô gia tới, đưa Đằng Hải trở về.

Khi Đằng Hải đã về, cũng chỉ còn lại Khống Thiên ngồi trong phòng, tay che đi khuôn mặt nhăn nhó, như sắp khóc.

-Xin lỗi mọi người...ta có lẽ không thể đoàn tụ...