Chương 5: Kết thúc một cuộc chiến nhỏ

Hỏa Nộ ghìm chặt lấy cổ Khống Thiên, giữ lấy cho Biểu Đắc hắn cầm cây cọc gỗ đâm tới.

Một cái đâm xuyên hao chân, tiếng xương cứ kêu ranh rách, máu rỉ ra đỏ hết cả ống quần.

Đến cạ tiếp theo, liên tiếp găm vào hai lòng bàn tay, cứ thế đâm sâu vào trong, cảm giác đau đớn vô cùng.

-Hự !

Khống Thiên khó mà qua khỏi, bọn chúng chính là còn một cái cọc chưa đâm. Hắn hiện cũng không thể chạy được, cơ thể mất hết sức lực.

Lúc này hắn như một con thú bé nhỏ bị treo lên mổ xẻ vậy, không chút ánh mắt thương hại, thay vào đó là ánh nhìn khinh bỉ, nhạo báng.

Biểu Đắc lần này muốn kết liễu hắn, giơ cái cọc gỗ dần mạ ánh hoàng kim, nhắm thẳng đầu mà đâm vào.

"Phập !"

Tiếng đâm hiện lên trước mắt, không có máu chảy ra, không có tiếng xương vỡ nát. Trước mặt Biểu Đắc lúc này là một con mộc long cứng cáp.

Một đâm kia đã ghim thẳng sâu vào thân nó, không tài nào rút ra được. Hỏa Nộ hắn ngạc nhiên, bỗng từ phía sau có cái gì xuyên qua.

-Ặc !

Một thanh trường kiếm sắc bén, đâm thục vào lưng hắn, máu chảy không ngừng. Hỏa Nộ yếu sức giờ lại bị trọng thương, tinh thần bất ổn mà gục xuống, sắc mặt xanh xao.

Người đâm chính là Bành Thiên, đâu ai ngờ lão lại hồi phục nhanh như thế, mới lúc trưa tay như bị phế đi mà mới một chút đã hoàn toàn bình phục !?

Các vị trưởng lão thấy quân ta đang chiếm thế thượng phong, liền nộ lên lấn áp kẻ địch, trong vài phút đã áp đảo hoàn toàn.

Còn phía Biểu Đắc, hắn sợ hãi đến không thể đứng nổi, hai chân run lên như cái máy, mồm nói không thành lời.

-Ngươi...tay ngươi vậy mà...lại không sao...!?

-...

Bành Thiên không nói gì, giơ thanh kiếm chém một nhát xuyên qua người hắn, một nhát liền thành hai mảnh.

-Aaaaaaaaa!!!!

Lão xong việc, chạy tới chỗ Khống Thiên, tháo những cái cọc gỗ đang giam cầm hắn, thuận tiện đưa về chữa trị.

-Cha...tay cha...khỏi rồi ư ?

Giọng của Khống Thiên mệt mỏi nhưng hắn vẫn quan tâm đến cánh tay của lão Bành Thiên, mặc cho cơ thể đau đớn sức lực.

-Nói ra thằng nhóc ngươi không tin, ta còn nhiều cách lắm, muốn thắng địch thì phải biết nắm bắt thời cơ chứ !

Lão không nói cho Khống Thiên, đơn giản vì nói thì chỉ khiến hắn lo lắng thêm, không giúp được gì lúc này cả.

-Cuộc chiến đã kết thúc thắng lợi, chúng ta trở về !

Câu nói chiến thắng của lão vang xa, tất cả đều rút trở về, mang xác quân thù mà đốt thành tro, mang ra để làm vôi trát tường thành.

Riêng xác của Biểu Đắc và Hỏa Nộ bị đem đi cho quạ tha diều mổ, mặc cái xác thối rữa ngay trong rừng.

Đâu ai ngờ rằng, chính bởi việc đó sẽ gây tai hoạ lớn cho Long Gia sau này...

Tại bệnh viện, mọi người đều lo lắng cho Khống Thiên, cơ thể trọng thương quá nặng, có khi phải vài năm mới hồi phục ổn định.

Ở bên ngoài, lão Bành Thiên cũng đang được sự trị liệu của bác sĩ, cũng đang bị chỉ trích.

-Ngài lần sau đừng liều mạng như vậy, nếu mà mộc cốt không chịu nổi áp lực thì tay ngài có thể bị phế hoàn toàn đó, coi như Long Gia ta hết sạch hi vọng rồi !

Lão vừa đau nhức vừa vui mừng, nở một nụ cười trên môi, lão nói :

-Có thể bảo vệ cho tương lai Long Gia, tương lai của gia đình chúng nó, ta làm thế chẳng phải là thường tình sao ? Sao có thể để chúng nó giống như ta ngày xưa được.

Bác sĩ thấy lão đáng thương, liền nói vài câu an ủi :

-Ngài đừng suy nghĩ tiêu cực thế, lão bà cũng chỉ vì chúng ta mà hi sinh thôi sao ?

Lão cầm lấy tay của vị bác sĩ, nói với một giọng nghiêm nghị nhưng lại chứa đầy sự ấm áp.

-Ngươi không hiểu rồi, bà ấy hi sinh vì tương lai của cả đại lục này, là vì tương lai con cháu, ta cùng bà ấy đều chung ý chí như vậy, chẳng phải ngay từ đầu ta phải theo bà ấy hay sao

Lão đứng dậy, mang theo thuốc thang mà về phòng nghỉ ngơi, khi đó còn nói :

-Nếu ngươi không hi sinh thưa gì thì mãi mãi cũng không có thứ gì thuộc về ngươi...

Nghe câu này, vị bác sĩ như được thức tỉnh, ánh lưng lão giống y như xưa, tấm lưng hi sinh vì gia tộc, vì gia đình.

Ở trong phòng, Như Tuyết vẫn đang ẵm lấy Đằng Hải, ánh mắt đờ đẫn, trông chờ một cái gì đó.

Từ ngoài cửa, Vân Nhiên xông vào trong phòng, khuôn mặt hớn hở chạy tới chỗ Như Tuyết.

-Mẹ, bố về rồi, bố về rồi !

Lúc này Như Tuyết mặt trở nên rạng rỡ, nhìn sang phía cánh cửa. Một bóng người bước tới, mang tới một người đang ngồi trên xe lăn.

Đó là Khống Thiên, Như Tuyết con mắt khóc sướt mướt, vội đặt Đằng Hải xuống giường mà chạy tới ôm lấy hắn.

Thấy Như Tuyết dễ xúc động như vậy, Khống Thiên cũng ôm cô vào lòng, tay ra hiệu cho người đứng bên trở về.

Vân Nhiên đứng ngoài nhìn vào, cũng chạy vào ôm, rồi lại chạy tới bế Đằng Hải lại.

-Cha, em đang ngủ !

Cả hai người nhìn cô bé ngây ngô, mỉm cười một lúc. Như Tuyết đẩy Khống Thiên vào trong phòng nghỉ ngơi, bản thân lại cho Đằng Hải dậy ăn.

Tiểu Kì nhìn Đằng Hải, trong lòng hiếu kì hỏi :

-Em con sau này có mạnh như con không ạ ?

Như Tuyết nghe câu này, không khỏi lạ lẫm, chưa bao giờ Vân Nhiên lại hỏi như vậy. Khống Thiên thì nghe cái đã liền hiểu, trả lời :

-Tất nhiên là không rồi, sau này em phải nhờ vả nhiều vào con đấy.

Tiểu Nhiên nghe thấy, liền vui mừng, hai tay chắp vào hông mà kiêu ngạo.

-Tất nhiên rồi ! Con sẽ trở nên mạnh hơn để bảo vệ em ấy !

Như Tuyết tay che miệng, giấu đi nụ cười nhỏ nhẹ, xoa đầu Tiểu Kì mà khen ngợi.

-Con gái mẹ ngoan lắm.

Cảnh ấy cuối cùng cũng kết thúc, đằng sau một Thiên Sát đang bàn luận ở một nơi bí mật nào đó.

-Ngươi nói tên nhóc Hỏa Nộ đó thất bại ?

-Vâng, sinh mạng thạch của hắn đã vỡ vụn ạ.

Ở phía trên cao là 6 tên áo đen, mỗi tên lại đeo một cái mặt nạ lạ kì, tu vi đều hết sức khủng bố, áp chế hoàn toàn những tên phía dưới.

-Tên nhóc ấy tính tình vốn ương bướng, lại còn ngu ngốc, chết cũng khồn tổn thất gì nhiều.

Tên áo đen ngồi thứ 3 nói, tất cả đều im re, liền tên áo đen ngồi thứ 5 giơ tay ra hiệu.

-Ngươi tới tìm tên Biểu Đắc tới đây !

Tên ở dưới nghe không hiểu, liền hỏi lại :

-Dạ Biểu Đắc ạ ? Thuộc hạ tưởng tên đó đã chết rồi ?

Tên áo đen ngồi thứ 5 hắn mang một cái bản đồ lên, ném cho tên thuộc hạ ở dưới.

-Ngươi đi tìm xác của hắn, chắc chắn hắn chưa có chết, ta chắc chắn...

Tên thuộc hạ không nói gì nhiều, lập tức bỏ đi tìm. Đằng sau là một đám loắt choắt đi theo.

Ở trên đó, tên áo đen thứ 2 hỏi :

-Tên Biểu Đắc đó còn sống thật ư ?

-Ha, hắn có tận 2 cái mạng, chết sao dễ như vậy, thủ đoạn cao thâm đến các ngươi cũng bị hắn lừa hahaha !

Những tên khác không nói gì, mặc cho đám thuộc hạ đi tìm tên ấy, nếu tìm thấy chắc chắn Long Gia sẽ chuẩn bị bị san bằng !

Ở một vị diện nào đó xa xôi, một con người cũng đã được sinh ra, một trang sử mới được mở ra tại đó nhưng không dành cho họ, mang sức mạnh cao quý nhưng lại không có quyền lực xứng đáng.

Tại bên Long Gia, con người tấp nập nhộn nhịp, cũng đã được 1 năm, thành phố cũng hiện đại dần, cũng có công nghệ cao thâm, quân lực càng tăng mạnh mẽ.

Những đứa trẻ mới được đi học trong chốc lát đã nắm vững toàn bộ cơ sở kiến thức, chuẩn bị cho một kì thức tỉnh hồn linh.

Vân Nhiên năm nay cũng đã 6 tuổi, Đằng Hải cũng lên ba đang chập chững tập đi bằng hai chân, cả hai đều khỏe mạnh.

Mà ngày hôm sau Vân Nhiên sẽ chính thức được thức tỉnh hồn linh, trở thành một tiểu hồn giả thực thụ.

Vào đêm trước ngày thức tỉnh, Vân Nhiên háo hức vô cùng, cảm giác nôn nóng đến không thể ngủ.

Như Tuyết cứ phải tìm cách làm cho Vân Nhiên ngủ, đương nhiên là khó vô cùng.

Cuối cùng sau một vài khóa luyện tập đặc biệt mới làm cô ngủ được, mà còn phải dùng cả thuốc ngủ thì mới khiến cô chợp mắt.

Trong tối hôm đó, Đằng Hải nằm ngủ dường như cứ mơ thấy một giọng nói, vang vọng trong tâm trí hắn, dù là một đứa trẻ nhưng hắn dường như hiểu được nó.

"Huyết Hải~"

Tiếng vọng phát ra, lập tức biến mất, trong đầu một đứa trẻ chỉ chập chờn chút nhận thức, huyết hải ắt có gi ẩn chứa ?

Sau đó hắn buồn ngủ, nắm mắt im lịm, thái độ này khác hẳn với những đứa trẻ khác, tâm tính cũng có chút khác người.

Sáng hôm sau, Vân Nhiên chính là người dậy sớm nhất, mặt trời mới nhú lên thì cô đã chuẩn bị kĩ càng để đi.

Đằng Hải cũng được Như Tuyết đánh thức, mở mắt liền dụi dụi mấy cái, chạy bám lấy Vân Nhiên.

Cả hai chị em cùng Như Tuyết đi tới trường học, bắt đầu lễ khai giảng để bắt đầu nhập học.

Phương thức nhập học này không yêu cầu kẻ yếu kẻ mạnh, không phân biệt giàu nghèo, miễn một lòng vì gia tộc thì sẽ được bồi dưỡng.

Theo từng bước, mỗi học sinh sẽ được phát một viên hồn thạch, đều được giáo viên hướng dẫn chi tiết từng bước.

Riêng Vân Nhiên được chính Như Tuyết hướng dẫn, đương nhiên là dễ dàng, Như Tuyết cầm lấy tay Vân Nhiên, áp vào viên hồn thạch.

-Con hãy cảm nhận xung quanh con, hãy tập hợp những hồn linh lại, tìm một hồn linh phù hợp bản thân nhất mà kí kết.

Vân Nhiên nghe theo, nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh, cô cảm nhận như có cái gì ấm áp tụ tập lại gần, lại có chút mát mẻ sát lại.

Trước tâm trí cô là một không gian đen tối, xuất hiện trước mặt là một thực thể lạ lùng, mang hình ảnh hai quả cầu đen trắng.

Ở bên ngoài, Như Tuyết đã cảm nhận được hồn linh đang tiến gần Vân Nhiên, nhưng không ngờ rằng tư chất của nó cao như vậy.

-Là âm dương chủng hồn !

Một cái hồn linh mang âm dương sức mạnh, lại cực phù hợp với thiên phú của Vân Nhiên.

Trong tâm trí Vân Nhiên, hồn linh này lại tự kí khế ước với cô, không cần cô phải động chân tay gì cả.

Trong phút chốc một luồng âm dương khí trào ra từ phía Vân Nhiên khiến ai ai cũng bất ngờ.

-Là...là trung cấp hồn linh ngân sắc !