Chương 6: Không còn quan trọng

- Chạy trối chết một hồi vẫn không thể nào thoát khởi kiều phủ đi vào sâu bên trong khắp nơi đều là xương trắng chất đống ngay cả đám người trước đây cùng với hắn tham ra thí luyện cũng đã chết do bị hút sạch máu, xác chết cũng đã mục rữa buốc mùi hôi nồng. Mạc cung '' không còn quan trọng'' liền chui ngồi vào một góc ngồi xếp bằng xuống vận nội lực hấp thụ linh khí của yêu đan, nhoáng một cái bóng hình hai con khôi lỗi lướt ngang đi qua trong tay cầm trường đao không ngừng tìm kiếm hắn, trong góc tối mạc cung sắc mặt đau đớn do linh khí yêu đan tỏa ra bên trong nội thể chạy dọc toàn bộ kinh mạch, mồ hôi tóa ra ướt hết cả lưng.

- Tiểu tử họ mạc ta biết ngươi vẫn còn bên trong hoa viên này không thể thoát khỏi đây đâu, nếu ngay bây giờ ngươi giao nộp viên đan dược đó cho ta thì ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một con đường sống còn nếu để ta bắt được ngươi thì sẽ phanh thây moi hết nội tạng biết ngươi trở thành khôi lỗi vô chi vô giác. Dưới lời nói uy hiếp hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ một cử động nhỏ là liền bị phát hiện.

- Mà cư nhiên lúc này Mạc Cung toàn bộ cơ thể đều rất là đau đớn dưới tác động linh khí yêu Đan tỏa ra dù rất đau nhưng vẫn không giám cử động, chỉ cần cơ thể vượt qua được tràng cảnh đau đơn này ngay lập tức hắn có thể hấp nạp lưu chuyển linh khí sẽ có thể sử dụng khí pháp tấn công, cũng may mùi hôi thối át đi hơi thở của hắn nên mới không bị lão thiên ma phát giác ra.

- Lão thiên ma không kiên nhẫn chờ đợi được liên thi triển thần thông hỏa kĩ thiêu rụi luôn hoa viên muốn cho mạc cung buộc phải chạy ra, lửa cháy lan ra khắp nơi khói cao nghĩ ngút. Haha tiểu tử để ta xem ngươi trốn trong đó được bao lâu, mặc kệ thiêu rụi hoa viên cũng quyết phải bắt cho được mạc cung, Từ trong làn khói một bóng hình đi ra liền ném ra hai con khôi lỗi đã bị phá hỏng về phía Lão Thiên ma.

- Không giấu được vẻ kinh ngạc lão ma họ kiều liền nói. Ngươi… Ngươi vậy mà chỉ vọn vẹn ba ngày đã có thể đả thông kinh mạch và khí mạch một bước đặt chân đến luyện khí sơ kì cảnh, rốt cuộc ngươi là ai?

- Là ai chuyện đó “ Không còn quan trọng “ trước mặt ngươi bây giờ thiên địch, một tên ma tu mà cũng giám hỏi Bổn tọa là ai sao, chết đi. Mạc Cung xuất trong tay một tấm phù triện vừa được viết bằng máu liền dùng linh khí truyền vào đánh đến lão ma.

- Nhìn Lá phù đánh đến trước mặt Lão ma họ kiều đắc ý điều khiển khôi lỗi đứng ra chặn công kích, ngờ đâu phù triện lập tức đánh nổ tung con khôi lỗi thổi văng lão về phía sau. Nguy hiểm quá nếu tấm phù triện nó đánh trúng rất có thể mình đã tan xác rồi, thật không ngờ đến tên tiểu tử đó lại là người tu chân che giấu khí tức, nhưng trước đó rõ ràng mình đã kiểm tra qua hắn không hề phát hiện trên người có một chút giấu vết nào của linh khí vậy mà giờ đây đối phương lại xuất một kích mạnh hơn mình chỉ có thể là giả chư ăn thịt hổ lão đầu trên trăm tuổi.

- Chưa kịp đứng lên thì Mạc Cung đã phi thân bay đến dồn linh khí đến tay trảo một kích đánh thẳng lồng ngực lão ma, Một kích này trực tiếp đánh nát toàn bộ xương ngực khiến lão văng bay về sau như diều đứt dây. Tiền bối tha mạng a, ta có mắt như mù đã đắc tội đến người.

- Đem túi chữ vật của ngươi ra cho ta, thì ta sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng. Thấy một phần cơ hội sống sót lão ma ném túi chữ vật về hướng Mạc Cung, ý đồ đã đạt được hắn liền xuất kích một tấm phù triện đánh thẳng vào người lão ma khiến khiến hắn nổ tan xác. Đừng có trách ta ác, nếu như không có được bổn sự thì ta sớm đã chết trong tay ngươi rồi “ Mưu sự tại nhân hành sự tại thiên. Tiên Hạ Thủ Vi Cường “ để ngươi sống một khắc đã là mối nguy hại với người dân phàm tục, huống hồ ngươi còn là một tên ma tu.

- Ngon lửa không ngừng cháy lớn thiêu rụi Kiều phủ nơi cư ngụ của một tên ma tu, nếu không có mạc cung đến tiêu diệt thì không biết còn bao nhiêu người chết dưới tay tên ma tu lão ma đó, toàn thể kiều gia không còn một ai sống sót mà cư nhiên mạc cung làm phúc trừ hại. Mạc Cung trở về gian phòng thu xếp đồ đạc để lại ngọn lửa thiêu rụi chảy biệt phủ.

- Trở về căn nhà tranh cũ nát bên ngoài thành trấn, mạc cung liền mở túi chữ vật lão ma ra truyền thần thức vào bên trong xem có thứ gì dùng được không, chỉ là vài khối hạ phẩm linh và bí điển công pháp ma tu ra và pháp khí hạ phẩm thì trả còn gì,... chợt sắc mặt thay đổi nói. Đây không phải Bình Tịnh nguyệt sao! vẻ mặt Mạc cung không khỏi phấn khích '' Tương truyền Bình Tịnh Nguyệt là linh vật của Tịch nguyệt Tiên Tử, không hiểu vì lí do gì lại lưu lại đến phàm giới. Bình này vào ban đêm có thể hấp thụ ánh trăng, chuyển hóa thành linh lực tinh thuần.'' Không ngờ đến rằng một cổ bảo cấp bậc tiên khí lại xuất hiện ở đây vận khí của mình quá tốt a, bấy lâu này một vật trân quý như vậy mà lão thiên ma đó không biết sử dụng chắc tại hắn nghĩ rằng đây chỉ là một pháp khí đứng đan dược nên không biết cách sử dụng nó.

- Mạc cung liền mở nắp ra thì một mùi hương mát dịu tỏa ra khiến hắn không khỏi phấn khích, thần thức truyền vào bên trong thì chẳng có gì cả thì lại nhìn thấy bên trong đó vậy mà lại chứng đựng một không gian bí cảnh là một căn nhà... không là một đình lâu các thì đúng hơn. Thần thức của hắn vừa truyền đến căn nhà thì bị kết giới chặt lại đánh bật ra khiến thể xác bên ngoài đâu đau một trận dữ dội. Chuyện quái gì sảy ra vậy chứ mình vậy mà lại bị dội ngược lại, hiện giờ cảnh giới mới đến đặt chân vào luyện khí lực lượng vẫn chưa hoàn toàn được củng cố đợi sau này nghĩ biện pháp mở kết giới lầu các bên trong bình tịch nguyệt vậy.

- Hắn lại để Bình Tịnh nguyệt dưới ánh trắng hấp ánh trăng, từng tia ánh sáng li ti bé nhỏ liền được hấp thụ vào bên trong nhưng bên ngoài mạc cung không hề hay biết linh lục tinh thuần vậy mà lại bay hết vào bên trong không gian chứa lầu các, ánh sáng liền lóe lên. Ngày hôm sau nhìn vào bên trong không thấy ít giọt linh lực tinh thuần nào có chút thất vọng định cất vào trong túi chữ vật thì giọng nói nữ nhân vang lên bên trong. Người bên ngoài là ai vậy? Ta là Tịch nguyệt Tiên Tử nếu có thể phá kết giới phong ấn thì ta sẽ trả ơn.