Mắt thấy mấy người Cổ Linh Lung đều đã rút lui, Lý Thành Trụ đứng dưới mặt đất bất giác tức muốn điên.
Vừa rồi hắn vẫn còn miễn cưỡng quan sát được vị trí của Lục Dực Thiên Sứ, lúc này Lục Dực Thiên Sứ bị một gã điên nhảy ra ôm đi đâu mất, hơn nữa số lượng Thiên Sứ ùa đến đây rất đông, linh áp dao động một cách hỗn loạn khiến cho Lý Thành Trụ cũng vô phương phóng tiễn.
Diệt Thần Tiễn trên tay đã chờ đợi quá lâu, tuy nhiên hiện tại bắn ra cũng không được, không phóng ra cũng không xong.
Phóng tên ra chắc chắn sẽ không trúng Lục Dực Thiên Sứ, không phóng tên thì linh lực của hắn sẽ đến lúc suy kiệt.
Mấu chốt ở đây chính là Lý Thành Trụ không có biện pháp thu lại khiến cho Diệt Thần tiễn có thể tiêu tan nhưng vẫn bảo toàn được linh lực.
- Thằng điên kia vừa làm trò gì nữa không biết! Tất cả đều là một lũ phá hoại! – Lý Thành Trụ tức giận mắng một câu.
Khi Lý Thành Trụ đang chuẩn bị phóng ra Diệt Thần tiễn, mục tiêu chính là đám Thiên Sứ đông đúc đằng kia thì đột nhiên từ xa một luồng ánh sáng nổi lên soi sáng cả một vùng cát bụi của Hồng Nham Thai Địa.
Lý đại lão bản nheo mắt, tặc nhãn phóng ra quan sát. Chỉ thấy trong luồng ánh sáng đó là một tiểu nhân đang thống khổ giãy dụa trong biển lửa, sau đó chính là Lục Dực Thiên Sứ đang hả hê quan sát cảnh hành hạ địch nhân.
Ba đôi cánh lúc này chính là chiêu bài bán đứng Lục Dực Thiên Sứ.
- Ha ha, rốt cuộc đã tìm được ngươi! – Lý đại lão bản vui mừng, nhanh chóng nhắm thẳng mục tiêu phóng tiễn. Sau đó không thèm quay đầu lại, lập tức phóng người theo sát đám người Cổ Linh Lung.
Tiểu Vật linh tính tinh thông, sau khi Diệt Thần tiễn được bắn ra, nó đã nhảy vọt khỏi ba lô du lịch, phi hành thẳng về phía Lục Dực Thiên Sứ.
Một đạo quang mang xanh biếc lao đi với tốc độ cực nhanh, từ mặt đất bay lên, xé toang cát bụi mịt mù của Hồng Nham Thai Địa, tạo thành một vệt dài trong không trung, thật lâu sau đó cát bụi mới lấp được vệt dài, trở lại tình trạng như ban đầu.
Mục tiêu bay đến của quang mang xanh biếc chính là Lục Dực Thiên Sứ.
Lục Dực Thiên Sứ sau khi hành hạ Nguyên Anh của tu tiên giả đã to gan phạm thượng, bắt đầu chú ý đến tình huống xảy ra trong chiến trường.
Lúc này mấy ngàn Thiên Sứ lại bị một tu tiên giả một cản đường.
Linh khí tung bay tứ tán quanh người Nguyên Mộc, khiến cho Nguyên Mộc tựa như một thiên thần hạ phàm, mang theo khí thế của “nhất phu đương quan, vạn người khó qua”. Cặp mắt lão đảo qua đảo lại như đang ngắm nghía con mồi khiến cho đám Thiên Sứ nhất thời cảm giác được một thứ khí tức tử vong đang xuất hiện.
Lục Dực Thiên Sứ cảm thấy tò mò, hắn muốn biết tu tiên giả này bằng cách nào mà có thể khiến cho tu vi tăng đột biến như vậy, thậm chí có thực lực sinh tử với gã.
Ý niệm trong đầu gã còn chưa xoay chuyển thì ánh mắt của Nguyên Anh trong ngọn lửa đã lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Ngay sau đó một đạo năng lượng xanh biếc tràn ngập sinh cơ lẫn bá đạo xuyên qua Nguyên Anh của tu tiên giả, sau đó xuyên tiếp vào thân thể hắn.
Ánh mắt Lục Dực Thiên Sứ dừng lại trên người mình, đồng tử cũng dần dần mất đi sự sáng bóng lộng lẫy thường thấy.
Diệt Thần tiễn! Nhất tiễn diệt thần!
Uy lực của mũi tên này đã chấn nát vùng ngực Lục Dực Thiên Sứ.
Thân thể Lục Dực Thiên Sứ chưa kịp rơi xuống đất thì một bóng xám nhanh như cắt lao vào cơ thể hắn, đoạt lấy Kết Tinh Chi Thần , sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Ánh sáng xanh biếc của Diệt Thần tiễn lóe sáng trên bầu trời khiến cho đám Thiên Sứ và Nguyên Mộc đều ngẩn ngơ ngước nhìn.
Cho đến khi linh áp của Lục Dực Thiên Sứ hoàn toàn biến mất thì Nguyên Mộc mới cười phá lên:
- Xem ra còn có cao nhân tương trợ!
Một Tứ Dực Thiên Sứ cánh bạc hoảng sợ hô:
- Đại nhân! – Sau đó chớp động thân thể, lao vun vút về phía Lục Dực Thiên Sứ vừa rơi xuống, khi đến gần, gã chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mở to và nửa người trên của Lục Dực Thiên Sứ mà thôi.
Nhớ đến mối hận giết một huynh đệ, một người khác đã gần như bị phế đi tu vi, Nguyên Mộc phẫn nộ trợn trừng hai mắt, song thủ nắm chặt, lạnh lùng nói:
- Hắn đã chết rồi sao?
Nguyên Mộc hiểu rõ một thân linh khí sung mãn của mình không thể khống chế hoàn toàn. Nếu không thì lão cũng không thể nào đạt đến trình độ linh khí dày đặc tỏa ra xung quanh như vậy.
Linh khí bá đạo vờn quanh thân thể Nguyên Mộc, thỉnh thoảng lại chấn động cát bụi bay ngược trở ra, Nguyên Mộc tự biết nếu không nhanh chóng phóng ra linh khí cường bạo này thì sớm muộn linh khí này cũng sẽ tự tiêu tan hết.
Nguyên Mộc biết bản thân bây giờ không có thời gian để hấp thu lượng linh khí này, chỉ có thể tận lực phát linh khí này ra ngoài, cố gắng kéo dào thời gian cho nhóm người Cổ Linh Lung chạy thoát.
Nguyên Mộc nói xong câu nói kia thì tựa như mãnh hổ hạ sơn, lao thẳng vào đám Thiên Sứ.
Mặc dù linh khí quanh thân và thực lực của lão không tương xứng, tuy nhiên tiêu diệt Tứ Dực Thiên Sứ cánh bạc lại thừa khả năng.
Lúc này không có một thiên sứ nào có khả năng một chiêu đả thương được Nguyên Mộc.
Một kích đánh trúng thân thể Nguyên Mộc cũng chỉ có thể tiêu hao một ít linh khí bên ngoài cơ thể lão, không thể chính thức làm thương tổn đến thân thể Nguyên Mộc.
Nguyên Mộc càng giết chóc càng sướng khoái, vẻ mặt càng lúc càng hung hãn. Phương viên mười trượng quanh Nguyên Mộc không một thiên sứ nào dám lao đến.
Cho đến khi trên bầu trời truyền đến một tiếng sấm, cát bụi ở Hồng Nham Thai Địa bỗng trở nên mịt mù hơn trước thì Nguyên Mộc mới dừng tay.
Thiên kiếp rốt cuộc đã đến!
Đám Thiên Sứ còn lại cảm thụ được sự biến hóa của thiên khí trong không trung, nhất thời đều rúng động.
Tu vi đạt đến mức có thể khiến cho thiên thời cải biến thì tuyệt đối bọn chúng không thể ngăn cản được.
Tất cả Thiên Sứ đều run rẩy trong lòng, tính toán xem có nên đào tẩu hay chăng, tuy nhiên đào tẩu mà bị xử phạt thì so với việc bị ác ma kia giết hại còn đáng sợ hơn nhiều.
Tuy nhiên diễn biến tiếp theo đã khiến cho tất cả Thiên Sứ như muốn vọt cả mắt ra ngoài – trên bầu trời đột nhiên giáng xuống một đạo lôi điện, mục tiêu chính là đỉnh đầu của tên ác ma kia, khiến cho ác ma lảo đảo thân hình.
- Đại thống lĩnh chí cao vô thượng, ác ma cuối cùng đã bị trừng phạt. – Nội tâm của đám Thiên Sứ nhanh chóng trở nên hoan hỷ.
Khóe miệng Nguyên Mộc nở ra một nụ cười tàn độc, trong chớp mắt đem tất cả hộ thân pháp bảo ra, bao phủ lấy thân thể, đoạn nhìn một gã Thiên Sứ, sau đó vọt thẳng đến.
Đạo lôi điện thứ nhất vừa xuống đến nơi thì đạo thứ hai đã xuất hiện.
Nguyên Mộc đã cảm nhận được sự biến hóa của thiên kiếp, chờ khi đạo thiên lôi giáng xuống xong thì lập tức chộp lấy Thiên Sứ, đưa thân thể gã lên cao.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, gã Thiên Sứ lập tức nổ tung, máu huyết và nội tạng tung bay khắp nơi.
- Thần ơi! Chiêu thức vô lại như vậy quả nhiên chỉ có ác ma trước mắt mới sử dụng. – Đám Thiên Sứ kinh tâm rên rỉ.
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn