Sau khi Tề Lâm tiếp nhận ủy thác Nguyên Thủy Thiên Tôn, trang sách ủy thác liền tự động hoá thành một phiến kim quang, tiêu tán trong đầu Tề Lâm.
Tề Lâm nhờ vậy tiếp thu được toàn bộ tin tức.
Thì ra siêu cấp đại thần Nguyên Thủy Thiên Tôn, Ngọc Hoàng đại đế, thần thông trải khắp chư thiên, lúc nào cũng có thể hiển linh.
Mỗi người chỉ cần nói ra tên của bọn họ, trong sách viết tên bọn họ, thậm chí là mặc niệm trong lòng, bọn họ đều có thể biết, cũng có thể hiển linh bất cứ lúc nào.
Cái này tạo thành một vấn đề rất khổ não:
Đó chính là tiểu thuyết internet trên địa cầu, hầu như đều là bôi xấu hình tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, siêu cấp đại thần như Nguyên Thủy Thiên Tôn chắc là sẽ không chuyên môn che đậy một cái vị diện, để phòng ngừa xuất hiện sự tình không khống chế được.
Nhưng mà để cho hắn chịu nhục mãi như vậy, Thánh Nhân cũng có tức giận.
Mỗi khi trong một bộ tiểu thuyết internet thấy bản thân lại bị dạy dỗ, lại trở nên bụng dạ hẹp hòi, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều có thể có tâm tình buồn bực.
Danh Sách Người Bị Hại Tại Chư Thiên Vạn Giới lấy ra, chính là phẫn nộ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cho thù lao cũng rất hấp dẫn Tề Lâm, một chiếc nhẫn trữ vật, không gian có thể tích cỡ một sân bóng rổ.
Đây là thù lao đặt cọc.
Nếu mà hắn có thể làm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn thoả mãn, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ ra tay đem không gian trữ vật của hắn mở rộng thành cỡ một sân bóng đá.
Nhìn chiếc nhẫn trữ vật đột nhiên xuất hiện trên tay mình, Tề Lâm tinh thần lập tức tràn đầy.
Hắn thử một cái, ý niệm bản thân khẽ động, điện thoại di động đang nằm trong tay mình liền xuất hiện ở trong nhẫn trữ vật.
Sau đó ý niệm bản thân khẽ động lần nữa, điện thoại di động lại hiện ra trong tay.
Thậm chí chỉ cần mình muốn, cái giới chỉ này vẫn có thể ẩn thân.
Quả nhiên không hổ là đồ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Đã có nhẫn trữ vật, sau này thời điểm hắn làm nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn nhiều, có thể chuẩn bị trước rất nhiều thứ để mang theo.
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn hào phóng như vậy, Tề Lâm lập tức bắt đầu hành động.
Gây khó dễ cho người khác rất dễ a.
Hơn nữa Nguyên Thủy Thiên Tôn quả thực chiếm lý lẽ, vô duyên vô cớ bị bôi xấu, còn không cho phép người ta lấy lại công đạo sao?
Cho nên Tề Lâm lại một lần nữa làm Bàn Phím Đại Hiệp, sau đó liền ban bố một thông báo: Thông báo cho tất cả các trang web, nhà xuất bản cùng với tác giả, từ nay về sau, không cho phép tiếp tục phỉ báng hình tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Tác phẩm có phỉ báng Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhà xuất bản tự động thu về, trang web đọc truyện phải khóa lại, bằng không ta sẽ giúp các ngươi xử lý.
Phát xong thông báo này, Tề Lâm lại vận dụng kỹ thuật, đem thông báo đặt ở mục tìm kiếm nhiều nhất, vẫn là loại không thể huỷ bỏ.
Cả thế giới lại chấn động.
Bất quá so sánh với lần trước đòi phạt tiền những người bôi xấu Tôn Ngộ Không thì đã khác, khi đó hầu như tất cả mọi người trên mạng đều nghiêng về phía Tề Lâm, đồng tình với việc hắn trừng phạt những bộ phim rác rưởi đó.
Nhưng lần này lại có một số người đối lập với hắn.
Đương nhiên, không thể thiếu được rất nhiều nhà văn nổi danh xung phong nói trước.
- Sáng tác văn học là tự do.
- Trung Quốc có tự do ngôn luận, ngươi không có khả năng cấm chúng ta.
- Ngươi quản cũng quá rộng rồi, bớt lo chuyện bao đồng đi.
...
Rất nhiều bình luận đều là phê bình hành vi lần này của Bàn Phím Đại Hiệp.
Đối với chuyện này Tề Lâm cũng không thấy ngoài ý muốn.
Lần trước việc làm cũng hắn không đụng chạm đến quá nhiều người.
Tề Lâm đối phó bọn họ, chỉ là nhằm vào những người đạt được lợi ích, những người khác đều là người đứng xem, bọn họ không có vấn đề gì.
Nhưng lần này, Tề Lâm đả kích rất nhiều người.
Bởi vì bôi xấu Nguyên Thủy Thiên Tôn, đại bộ phận xuất hiện trên trang web đọc truyện, nói chuẩn xác hơn một chút, 99. 9% đều xuất phát từ tiểu thuyết internet.
Mà tiểu thuyết internet được quần chúng ủng hộ rất lớn, có 99% mọi người là xem miễn phí.
Bọn họ không tốn một phân tiền, đã có thể hưởng thụ hình thức giải trí này, đương nhiên không muốn bị Tề Lâm áp đặt.
Mà này tác giả dựa vào viết tiểu thuyết internet để sinh hoạt, càng không muốn để cho Tề Lâm chặt đứt tài lộ của bọn họ.
Cho nên mới có "Sáng tác tự do.",…
Đối với lần này, Tề Lâm chỉ có thể nói không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch.
Tại Thiên triều sáng tác, lúc nào đã tự do?
Tề Lâm lại gửi thêm một thông báo:
- Sáng tác tự do? Tốt, những người bôi xấu Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ cần các ngươi tùy tiện bôi xấu một vị lãnh tụ của Thiên triều, sau đó phát tán lên internet, chỉ cần các ngươi có dũng khí viết, sự tình bôi xấu Nguyên Thủy Thiên Tôn ta sẽ không truy cứu nữa. Không phải là sáng tác tự do sao? Nếu như các ngươi không dám viết, vậy ta liền giúp các ngươi viết, đồng thời còn có thể dùng tên của các ngươi, đừng hoài nghi kỹ thuật của ta, các ngươi biết ta có thể làm được.
Tề Lâm vừa ra thông báo, quần thể tác giả đang kêu gào lập tức tắt lửa, không ai có dũng khí đứng ra.
Đùa vui à, đầu năm nay ai cũng không ngốc, bôi xấu lãnh tụ? Đó là muốn vào ngục giam xơi cơm.
Kỳ thực bôi xấu người khác vốn là không đúng, chỉ là có chút người đã chiếm được lợi ích, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Không biết ngẩng đầu ba thước có thần minh, dam bôi đen người khác, rốt cuộc sẽ phải trả giá thật lớn.
Tề Lâm cũng không có chờ những tác giả kia, hắn rất nhanh thiết kế một cái trình tự, sau đó đem một ít ngôn luận phản động bỏ vào trong trình tự, cuối cùng là hack những người quản lý trang web đọc truyện.
Một giờ sau, toàn bộ tiểu thuyết internet có bôi xấu Nguyên Thủy Thiên Tôn, đều có thêm một chút nội dung.
Sau đó nhanh chóng bị người khác tố cáo.
Ngày thứ hai, khi Vu Vũ Chân rời giường, ngạc nhiên phát hiện quyển sách tiểu thuyết hồng hoang vẫn đè ép mình trên bản xếp hạng lại bị 404.
- Đây là có chuyện gì?
Vu Vũ Chân không có phản ứng kịp.
Tuy rằng nàng cũng biết trong khoảng thời gian này tiểu thuyết tiên hiệp bị cấm có rất nhiều, nhưng tiểu thuyết hồng hoang trước nay luôn yên bình, thế nào cũng bị 404?
Tề Lâm nói cho nàng biết chuyện Bàn Phím Đại Hiệp phát uy.
Vu Vũ Chân cầm điện thoại di động xem xét, mười phút sau, Vu Vũ Chân quát to một tiếng:
- Bàn Phím Đại Hiệp quá đẹp trai, ta yêu hắn quá đi.
Tề Lâm lông mày nhướn lên, ho nhẹ một tiếng.
Vu Vũ Chân lập tức phản ứng, tựa vào trên người Tề Lâm nũng nịu nói:
- Người ta đương nhiên vẫn là yêu nhất ngươi.
- Bỏ qua tên đại hiệp đó đi, chúng ta chúc mừng một chút đi.
Tề Lâm không có tiếp tục đề tài mới vừa rồi.
Vu Vũ Chân hưởng ứng nói:
- Tốt, chúc mừng thế nào?
- Đương nhiên là vỗ tay chúc mừng.
Tề Lâm cười xấu xa nói.
Vu Vũ Chân sửng sốt, sau đó cũng lập tức phản ứng, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn.
- Đừng, ta còn không có đánh răng rửa mặt.
- Gấp cái gì, chúng ta vỗ tay trước rồi lại nói.
...
Sau nửa giờ, Vu Vũ Chân có chút vô lực đi vào phòng tắm.
Tề Lâm thì tiếp tục vì Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy lại công đạo.
Tuy rằng đem tiểu thuyết của những tác giả kia biến thành 404, nhưng mà còn sót lại những tiểu thuyết cũ.
Truy cùng diệt tận mới là chính xác.
Khi Vu Vũ Chân từ phòng tắm bước ra, Tề Lâm đã diệt sạch toàn bộ.
Hắn một lần nữa lấy danh nghĩa Bàn Phím Đại Hiệp thông báo:
- Ngẩng đầu ba thước có thần minh, khi dễ thần tiên là phải trả giá thật lớn.
Giống như Tề Lâm, làm một thanh niên thật tốt.
Không nên khi dễ người khác.