Chương 16: Kế Hoạch Thành Công.

Bảy ngày sau.

Tòa án.

Mã Chỉ Tuyết đứng tại tòa, sắc mặt xám trắng.

Vốn là ở Thiên triều, đạo văn thường rất khó định tội, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ta không sợ hãi.

Nhưng Vu Vũ Chân không biết tại sao lấy được một video có cảnh cô ta thừa nhận đạo văn.

Hơn nữa video này cũng không có xâm phạm riêng tư của cô ta, bởi vì đó video ở nơi công cộng, cho nên video hợp pháp, có thể làm chứng cứ.

Mã Chỉ Tuyết không nhớ rõ mình có nói như trong video, nhưng tòa án đã giám định qua, video hoàn toàn là thật không có tí chỉnh sửa nào cả.

Cho nên cái video này có thể làm chứng cứ.

- Trải qua hội thẩm, quan tòa cho rằng, thông qua quá trình điều tra và biện luận trên tòa, chuyện này có chứng cứ đầy đủ cho nên tòa thống nhất cho rằng bị cáo Mã Chỉ Tuyết tội danh đạo văn thành lập.

Phán quyết như sau:

Mã Chỉ Tuyết bồi thường nguyên cáo Vu Vũ Chân...

Nửa giờ sau, Mã Chỉ Tuyết run rẩy từ toà án đi ra, người chung quanh đều chỉ trỏ cô ta, nhìn một cách khinh thường.

Mã Chỉ Tuyết biết mình đã tiêu đời.

Vừa mất danh vừa mất tiền.

Tòa án tịch thu tiền lợi nhuận mà cô ta đạo văn có được, đồng thời phán quyết cô ta bồi thường nguyên cáo Vu Vũ Chân năm mươi vạn Nhân Dân Tệ, số tiền này cô ta phải nhờ Lâm Hướng Văn trả giúp.

- Hướng văn, Hướng văn...

Nghĩ đến Lâm Hướng Văn, Mã Chỉ Tuyết bỗng nhiên cả kinh, cô ta đã mất đi tất cả, tuyệt đối không thể lại mất đi Lâm Hướng Văn.

Cũng may Lâm Hướng Văn đối với cô ta là có tình cảm thật, thấy Mã Chỉ Tuyết có dáng vẻ thất hồn lạc phách, đau lòng đến mức hít thở khó khăn.

- Chỉ Tuyết, em yên tâm, anh vẫn còn đây, anh sẽ nuôi em.

Mã Chỉ Tuyết cảm động, lệ trên khóe mắt như sắp trào ra.

- Hướng Văn...

- Chỉ Tuyết...

- Khụ khụ...

Tề Lâm ho nhẹ, cắt đứt cảnh tình cảm của hai người.

Lâm Hướng Văn có chút xấu hổ, nhìn Tề Lâm, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một thanh âm:

- Lâm Hướng Văn, ngươi bị tình nghi trốn thuế, hiện tại mời ngươi theo chúng ta trở về hiệp trợ điều tra.

Lâm Hướng Văn xoay người, thấy một đống cảnh sát.

Sắc mặt của hắn chuyển thành trắng bệch.

Đầu năm nay, làm ăn không có ai là hoàn toàn trong sạch.

Mà hắn đương nhiên cũng không sạch sẽ.

- Có phải là có cái gì hiểu lầm không?

Lâm Hướng Văn thanh âm đều có chút run rẩy.

- Ngươi có thể không nói lời nào, nhưng mỗi một câu ngươi nói, đều có thể làm bằng chứng trước tòa. Lâm Hướng Văn, mau chóng đi theo chúng ta.

Không có chút băn khoăn nào, Lâm Hướng Văn liền bị cảnh sát mang đi.

Hắn cũng không nhìn thấy khóe miệng Tề Lâm lộ ra một nụ cười chế giễu.

Mã Chỉ Tuyết hoang mang lo sợ.

- Tề Lâm, đây là có chuyện gì vậy? Ba ngươi hắn làm sao vậy?

Tề Lâm không trả lời, trái lại nhìn về phía một bên.

Nguyên cáo của vụ án đạo văn Vu Vũ Chân hướng về phía Tề Lâm đi tới.

Thấy chính chủ xuất hiện, Mã Chỉ Tuyết muốn lập tức trốn đi.

Dưới tình trạng này, cô ta rất xấu hổ.

Nhất là cô ta còn thua kiện, tòa án phán quyết cô ta không phải bồi thường cho Vu Vũ Chân, còn phải đăng báo xin lỗi Vu Vũ Chân.

Nói tóm lại, lần này cô ta có thể nói là thất bại thảm hại.

Cô ta cho rằng Vu Vũ Chân tới để trào phúng cô ta.

Nhưng thực sự thì không phải.

Vu Vũ Chân đi tới bên người cô ta, chỉ là xem thường nhìn cô ta một cái, sau đó liền dời đi ánh mắt.

- Tề tiên sinh, rất hân hạnh được biết ngươi.

Vu Vũ Chân chủ động đưa tay ra.

Tề Lâm mỉm cười, bắt tay Vu Vũ Chân:

- Ta cũng vậy.

- Lần này ít nhiều cũng do Tề tiên sinh hỗ trợ, ta muốn mời Tề tiên sinh ăn bữa cơm, không biết Tề tiên sinh có thể đáp ứng ta không?

Vu Vũ Chân chủ động mời.

Vu Vũ Chân không phải là một người ngu, lúc đâm đơn kiện Mã Chỉ Tuyết,

Kỳ thực đã chuẩn bị thất bại.

Bởi vì loại chuyện này, trước kia từng có quá nhiều án lệ.

Nhưng hầu như chưa từng có tác giả thắng kiện.

Cô ta vốn chỉ là giận quá nên mới kiện, không ngờ lại ngoài ý muốn mà thắng.

Vu Vũ Chân đương nhiên biết người nào mới là công thần lớn nhất trong chuyện này.

Tề Lâm cũng rất nể tình:

- Chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên là phải để ta mời Vu tiểu thư.

- Người nào mời cũng giống nhau, chỉ cần có thể kết bạn với Tề tiên sinh là được rồi.

- Đó là vinh hạnh của ta.

Mã Chỉ Tuyết nhìn trợn mắt hốc mồm.

- Tề Lâm, ngươi...

Tề Lâm làm như không nghe thấy, cùng Vu Vũ Chân sóng vai rời đi tòa án, xem người đàn bà kia như vô hình.

Tất cả mọi chuyện hắn đều đã tính toán tốt, ngày hôm nay với hắn mà nói, là bắt đầu, mà cũng là kết thúc.

Từ nay về sau, không cần phải diễn kịch với đám người đó nữa.

...

Trong Giang Các.

Được xưng là một trong 50 điểm lãng mạn nhất thế giới, mỗi ngày ở đây đều diễn ra cảnh cầu hôn, đại tiệc đúng tiêu chuẩn, rượu đỏ, cảnh đẹp, hoa tươi, một chỗ khiến phụ nữ vĩnh viễn không quên, có người nói cầu hôn xác xuất thành công là 100%.

Tề Lâm không biết lời đồn có thật hay không, nhưng nếu hiện tại hắn không thiếu tiền, vậy mời mỹ nữ ăn cơm đương nhiên là phải chọn chỗ tốt nhất.

Sau khi xuống xe, thấy địa điểm trước mặt, Vu Vũ Chân mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Tề Lâm cũng bắt đầu khác.

- Tề tiên sinh, thành thật mà nói ta còn tưởng rằng ngươi muốn mang ta đi ăn quán ven đường chứ.

Tề Lâm rất kỳ quái:

- Tại sao có ý nghĩ như vậy?

Vu Vũ Chân cười khẽ:

- Tiểu thuyết internet đều là viết như vậy a, nhà hàng sa hoa cũng không có mỹ vị như quán ven đường, nữ phụ chỉ cần không quen ăn quán ven đường là sẽ bị nam chính ghét bỏ dáng vẻ kệch cỡm đó, nhân vật nam nữ chính luôn luôn ăn tại quán ven đường nha.

Tề Lâm trả lời:

- Ta nghĩ là bởi vì những người viết tiểu thuyết đó không có tiền nhà hàng phải không? Cho nên chỉ có thể YY cho rằng nhà hàng không ngon bằng quán vỉa hè, đúng là tinh thần AQ nha.

(dịch giả: YY là tự kỉ, tự sương. AQ là không có thì tự thuyết phục là mình không cần)

Vu Vũ Chân cười khanh khách:

- Tề tiên sinh cao kiến.

- Không phải cao kiến, chúng ta nếu bây giờ không đi vào, người khác sẽ nhìn chúng ta với như những nhân vật trong tiểu thuyết đó..

- Tề tiên sinh thực là biết đùa.

Trên thực tế, Tề Lâm không phải là đùa cho vui.

Nhưng rượu đỏ, hoa tươi, cảnh đẹp, bữa tiệc đủ tiêu chuẩn... Được những thứ này làm nổi bật, chỉ cần phụ nữ không ngốc, sẽ thấy người đàn ông trở nên rất có mị lực, rất hỉu thứ mình thích.

Vu Vũ Chân không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng xem như là mỹ nữ, quanh năm sáng tác, để cho cô ta có một loại khí chấtThư Hương, mị lực của cô ta cũng đủ động lòng người.

Dưới bầu không khí như vậy, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Tề Lâm đem ân oán của mình và Mã Chỉ Tuyết nói thẳng ra, hắn đã không cần phải che giấu, hơn nữa hắn và Vu Vũ Chân nói chuyện khá hợp nhau.

Vu Vũ Chân nhìn về phía Tề Lâm với ánh mắt tràn đầy sùng bái.

- Ngươi thật là lợi hại, ta cảm giác ngươi thật là giống nam chính trong tiểu thuyết internet.

Vu Vũ Chân nháy một đôi mắt to, ánh mắt lấp lánh.

Tề Lâm nhấp một ngụm rượu đỏ, khẽ cười nói:

- Ngươi khen ta như vậy, bạn trai ngươi sẽ không chú ý sao?

- Ta hiện tại độc thân.

Vu Vũ Chân nháy mắt một cái:

- Còn ngươi? Còn trẻ lại nhiều tiền, hẳn là không thiếu bạn gái phải không?

- Đúng là không thiếu, nhưng hai tháng trước mới vừa cùng bạn gái chia tay.

Vu Vũ Chân ánh mắt sáng lên.