Chương 20: Thiên Hình Ngục

Người đăng: master.viethiepho@

[...]

Thiên hình ngục, một mảng tăm tối vô cùng. Lâm Vân Phong hắn ở đây không biết đã bao lâu rồi, thời gian bên trong Thiên Hình ngục trôi chậm chạp vô cùng, nhưng thống khổ ở nơi đây cũng dai dẳng vô cùng. Hắn bị trói đứng bởi những sợi xích lớn bằng cổ tay buộc vào đầu và tứ chi.

Đầu hắn gục xuống, mắt nhắm nghiền, cũng không tồn tại hơi thở, hắn giống như một vật chết vậy. Thực sự thì hắn cũng không khác đã chết nhiều lắm, hắn đã không cảm giác được gì nữa. Mắt hắn đã hoàn toàn không còn nhìn thấy được. Da thịt giày vò trong đau đớn đã không còn nhận biết được.

Những sợi xích kia là Luyện hồn xích, trói buộc thẳng vào linh hồn, đem Tiên Hồn của hắn luyện hóa. Tiên lực của hắn bị rút cạn, sinh mệnh cũng bị hao kiệt. Lúc này hắn còn yếu nhược hơn cả một phàm nhân. Tinh thần của hắn sớm đã mơ hồ….

Lần cuối cùng hắn được nghe thấy âm thanh hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi. Bạch Hoàng hỏi hắn đã thấy gì trên hư thiên Bích nhưng hắn không trả lời. Ông ấy rất tức giận mà bỏ đi.

Hắn không nói, bất cứ bí mật gì trên Hư Thiên Bích đều là tối mật trong Tiên Giới, người nắm giữ bí mật đó chỉ có thể là Tiên Hoàng! Sư Phụ truyền khẩu quyết thần bí đó cho hai người hắn và Tử Vân, lúc đó người đã có dự định rồi. Hắn không nói ra, dù có nói tội chết của hắn cũng không tránh khỏi, ngược lại, hắn muốn để một quân bài chưa lật này cho Tử Vân. Nếu hắn chết, Tử Vân là người có khả năng giải ẩn bí của Hư Thiên Bích, điều này sẽ không khiến Tông môn có thể tùy tiện ép nàng gả cho Tiên Kiếm Tông.

Lại nói, trước khi sư phụ tiến vào tinh không người đã truyền khẩu quyết bí mật của Hư Thiên Bích, tức là người muốn sau này bọn hắn sẽ thay người kế nghiệp Tiên Hoàng. Nhưng sư phụ không may trong Tinh không gặp nạn. Bọn Vân Phong tu vi và địa vị còn chưa thể gánh vác được trọng trách này, nên người mới nhường vị cho Bạch Hy. Nhưng hắn tin rằng chắc hẳn Bạch Hy cũng không được người truyền cho khẩu quyết đó. Hắn đối với vị sư bá này vẫn luôn có sự nghi ngờ. Vân Thiên Tiên Hoàng tại sao không truyền vị cho Đại đệ tử mà truyền cho sư phụ hắn? Tại sao sư phụ hắn chỉ truyền cho đệ tử mà không truyền lại cho tân Tiên Hoàng? Một điều nữa, khi Bạch Hy đưa cho hắn mảnh vỡ Tiên Kiếm của sư phụ, hắn đã nhận ra được trong đó có vấn đề. Vốn mảnh vỡ ấy có hai vết nứt khác nhau, rõ ràng là bị người bẻ mất một nửa trước đó. Bạch Hy đang cố giấu giếm hắn điều gì?

Vân Phong trong tông tự mình xây dựng thế lực, dùng chúng để đưa ra các sách lược. mượn quyền của Tiên Hoàng, nhưng thực tế là lôi kéo lợi ích và củng cố địa vị của mình, để chứng tỏ khả năng của mình.

Hắn muốn bảo vệ Tử Vân, hắn muốn bảo vệ người mà hắn yêu quý. Tiên giới này, phía sau phong thái đạo mạo của Tiên nhân, có vô số những hiểm nguy, hắn chấp nhận một mình chống chọi lấy, hắn không muốn Tử Vân phải bị cuốn vào những vòng xoáy âm mưu này.

Nhưng lúc này, hắn không thể làm được nữa rồi. Khi bị nhốt vào Thiên Hình ngục này, hắn đã biết mình chắc chắn phải chết rồi. Hắn chết, đối với tính mạng này hắn không tiếc. Hắn thành Tiên muốn tìm ra người cha của hắn, để chứng minh lời nói của mẹ hắn không phải là nói dối. Nhưng hắn nhận ra, tất cả đều vô nghĩa, nó không làm cho hắn nguôi nỗi ân hận đã để mẹ mình chết không nhắm mắt. Trong lúc hắn lạc lối, Tiên hoàng đã thu nhận hắn, rồi truyền Tiên pháp cho hắn, cùng với con của người không có phân biệt.

Tử Vân, một Tiên nữ thuần khiết, ngoài người thân duy nhất là cha, nàng không có bằng hữu. Cha nàng là Tiên Hoàng, người gánh tất cả đại sự của Tiên Giới, đối với nàng không thể chu toàn được. Hắn đồng cảm với nàng. Cả hắn và Tử Vân, sinh ra đều đã hơn người. Hắn tư chất, thông tuệ vượt xa đồng lứa, thuở nhỏ cũng là một thần đồng. Nàng là Tiên nhân Tiên Thiên, tư chất tuyệt đỉnh. Cả hai đều không có bạn bè, từ bé đã rất cô đơn. Cả hai đều không có một gia đình trọn vẹn, và đều thiếu thốn sự chăm sóc.

Không biết tự bao giờ hắn đã yêu người con gái ấy, hắn thề sẽ không để nàng phải đau buồn, để nàng không phải bất hạnh như hắn. Hắn muốn bao bọc người con gái ấy. Hắn tu luyện, tham gia chính sự, trở thành trụ cột gánh vác trong tông san sẻ với cha nàng. Để hai người có thời gian cho nhau nhiều hơn. Từng có lúc ba người họ sống vui vẻ như một gia đình. Tử Vân và sư phụ đem lại cho hắn ý nghĩa để tồn tại.

Nhưng lúc này, hắn không còn có thể bảo vệ được Tử Vân nữa. Hắn tiếc nuối nhất những lời hứa mà hắn không thực hiện được. Hắn muốn đem tất cả những uẩn khúc trong lòng nói cho Tử Vân biết để nàng có thể đề phòng. Hắn lo sợ, nàng sẽ không thể đối phó được những âm mưu thủ đoạn trong Tiên giới này. Nhưng từ khi hắn trở về đến nay, hắn chưa từng được gặp nàng. Hắn lo lắng. Nàng sẽ đau lòng lắm khi thấy bộ dạng của hắn thế này.

Tạch, sợi xích trói hai tay của hắn được tháo ra. Hắn quị gối xuống, mọi sức lực của hắn sớm đã tiêu tan không thể đứng nổi. Đôi bàn tay mềm mại ôm lên má hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn ngẩng mặt lên. Hắn thều thào: “Tử Vân” Mắt hắn đã mù, linh thức đã cạn kiệt, tận sậu trong lòng hắn bỗng nhớ đến một người con gái áo tím.

Cô gái ấy vuốt nhẹ má hắn, gạt lọn tóc chắn trước mắt hắn, nàng nhẹ kìm một tiếng nấc nói: “Công tử, nô tỳ là Thanh Uyên. Người … người có đau lắm không?”

Vân Phong lắc mạnh đầu khỏi bàn tay nàng, hắn chật vật ngã người. Thanh Uyên vội đỡ hắn dậy, Vân phong nói: “Ta không còn thấy đau đớn gì nữa, mắt của ta cũng đã mù rồi, da thịt đã không còn cảm giác. Tử Vân đâu? Nàng bây giờ thế nào?”

Thanh Uyên nghẹn ngào nói: “Công tử, người chịu khổ quá. Tiểu thư hiện đang bế quan trùng kích cảnh giới, nàng đối với việc công tử xảy ra chuyện không hề hay biết gì.”

Vân Phong chống tay trên sàn ngục lạnh lẽo, nàng không biết ư, cũng tốt nó sẽ không khiến nàng phải đau khổ, nàng tu vi càng cao càng có khả năng bảo vệ mình, như vậy hắn cũng an tâm hơn. Vân Phong nói: “Tiên Hoàng muốn ngươi tới khuyên bảo ta sao? Những chuyện ta có thể nói đều đã nói hết với người rồi. Một nha đầu như ngươi không giúp ích được gì cho ông ấy đâu.”

Thanh Uyên quỳ gối trước mặt hắn: “Tiên Hoàng không hề bảo nô tì khuyên bảo gì công tử cả.” Nàng ngập ngừng nói: “Công tử có điều gì muốn nói với Tiểu Thư, … nô tỳ sẽ thay người chuyển lại.”

Vân phong cười nhạt: “Vậy là Tiên Hoàng quyết định sẽ xử tử ta phải không. Muốn ngươi đến nghe lời trăn chối của ta? A ha ha”

Hự! hắn ho ra một ngụm máu đen. Thanh Uyên thất thanh: “Công tử” Nàng muốn chạm vào Lâm Vân Phong nhưng hắn không để nàng làm vậy. Hắn nói: “Giải thoát sớm cũng tốt, ở trong tịch mịch này ta không chịu nổi nữa rồi.”

Đoạn hắn nghiêm giọng nói: “Thanh Uyên ngươi nghe kĩ đây, hãy đem những lời này truyền lại cho Tử Vân. Thứ nhất, bảo với nàng hãy đề phòng với Tư Không gia và Tiên Kiếm tông, bọn hắn có âm mưu nhằm vào chúng ta, ta bị hại thế này cũng là do âm mưu của chúng. Thứ hai, hãy đề phòng Viên Tề Hạo, kẻ này rất nguy hiểm. Thứ ba, hãy nói nàng tu luyện thật tốt, phụ thân nàng còn cần nàng ứng cứu. (Đừng làm gì dại dột). Cuối cùng, hãy chuyển lời xin lỗi của ta đến với nàng, hãy nói ta xin lỗi vì không thể thực hiện được lời hứa với nàng.”

Nói đến đây, lời của hắn nhỏ lại, sâu trong tâm thức vốn chết lặng của hắn bỗng quặn đau lên: “Hết rồi, ngươi có thể đi.”

Nước mắt lăn dài trên gò má, Thanh Uyên đau lòng thốt: “Công tử”. Lâm Vân Phong ngoảnh đầu đi, không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Thanh Uyên rời đi, phòng ngục lại trở về cái tối tăm lạnh lẽo. Trên gò má của hắn, một giọt lệ rơi xuống.

---