Chương 2: Tiên Giới (hạ)

Người đăng: master.viethiepho@

Phía trước xảy ra tai nạn, mọi người xúm xít lại. Chiếc xe gây tai nạn cũng dừng lại cách đó không xa, người qua đường cũng vây kín nó lại. Hai sư đồ nọ cũng theo đoàn người tiến tới.

Bảo khí di chuyển ở dưới hạ giới không phải là không có, nhưng phi thường hiếm và đắt đỏ trong khi đấy ở Tiên giới dễ dàng có thể bắt gặp được những chiếc xe như thế, thậm chí phàm nhân giả cũng dễ dàng sở hữu được.

Chiếc xe có hình dạng giống với con rùa, màu lam nhạt lúc này đã tấp vào ven đường, cửa xe mở ra, một đôi nam nữ bước xuống. Nam nhân mặc y phục ngắn tay, cúc áo còn chưa kịp cài, nữ nhân thì váy áo xộc xệch. Nhìn qua cũng hiểu hai người này vừa làm chuyện tốt gì, bất cẩn đâm trúng người bộ hành băng qua đường.

Người xấu số nọ bị húc văng đi năm mét, xương cốt gẫy dập, miệng trào ra từng ngụm máu tươi, bên cạnh là một cô gái đương khóc thảm thiết. Người nằm đây là bạn trai của cô, chính cậu ấy đã chắn cho cô nếu không thì người phải chết có lẽ chính là cô rồi.

Cô khóc lóc, cầu xin mọi người cứu lấy người yêu. Nhưng người xem qua cũng phải lắc đầu, họ không phải là bác sĩ nhưng cũng biết chàng trai trẻ ấy đã không còn cứu được nữa rồi.

Kẻ gây tai nạn cũng bị mọi người kéo lại. Người con gái rất hoảng sợ, mặc cho những người kia kéo đẩy, rủa xả. Còn người con trai vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng lại tỏ vẻ khó chịu nhiều hơn, nói: “Người kia chết chưa? Có còn cứu được không? Báo danh tính địa chỉ ta sẽ bồi thường.”
Cô gái đương đau đớn khôn xiết, thấy kẻ gây tai nạn vô cảm một miệng ác độc, liền nhào tới túm lấy áo hắn hét lên: “Ngươi… Kẻ giết người, mau trả mạng cho ta!”

Người con trai bị cô gái túm cổ áo, liền hết sức bực mình. Nguyên hắn đang vui vẻ với nữ nhân, thì hai người qua đường không có ý tứ bị đụng trúng, làm hắn mất hứng. Nãy giờ toàn những người không liên quan rủa xả khiến hắn nhục nhã không ít, lại bị nữ nhân điên này túm cổ áo, thể diện đại công tử của hắn cũng mất sạch.

Hắn không kiềm chế phát từ trong người ra một đạo kình khí đem cô gái chấn ngã ra. Hắn nói: “Đồ phàm nhân không biết tốt xấu. Bản công tử đã cho ngươi cơ hội được bồi thường rồi còn không biết giữ lấy. Ta đây là thế gia tu luyện đệ tử, dù đụng chết người thì sao? Cũng chỉ là một phàm nhân thấp kém mà thôi.”

Cô gái bị khí kình đập vào người, lồng ngực cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác muốn nôn mà không được. Nghẹn nỗi lời không thốt lên được, chỉ nhìn hung thủ bằng ánh mắt hận thù.
Nhưng trong mắt tên công tử kia, nàng hay mọi người xung quanh cũng chỉ là kẻ phàm tục hạ đẳng, đối với hắn không thể gây uy hiếp gì.

Nhìn cô gái uất nghẹn không nối được, hắn ta có chút hả hê, hạ giọng: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận lấy bồi thường thì tiền bạc đủ cho ngươi tiêu xài cả đời … Hah, tốt hơn nữa còn có thể kiếm được một tên nhập môn đệ tử, còn tốt hơn tên phàm nhân đã chết kia nhiều lần. Ngươi muốn chống ta, không có cửa đâu.”

Đúng lúc này thì có mấy người mặc đồng phục màu bạc tiến đến, người xung quanh liền tản ra. Họ là Thành Vệ binh, chịu trách nhiệm trật tự trong thành trấn.
Một thành vệ trung niên cầm bộ cứu thương tiến tới. Ông ta xem xét tình hình của người bị nạn rồi nhìn đồng đội của mình lắc đầu một cái: “Người này không cứu được nữa.”

Mấy người còn lại cũng tranh thủ hỏi tình hình xảy ra. Vị công tử kia là người trong giới tu luyện có địa vị, việc này xử lí nói dễ thì dễ, nói khó thì cũng có thể phiền phức, rút cuộc thì phải xem lựa chọn của người bị hại thế nào.

Người qua đường từ khi biết thân phận tu luyện giả của kẻ kia liền tản ra, dù sao Thành vệ đã tới, họ không còn việc gì nữa, cũng không muốn để kẻ có thế lực kia nhớ mặt mình.

Thành vệ khuyên cô gái đem thi thể bạn trai về, chấp nhận bồi thường mà không nên làm to chuyện, dù sao phía bên kia là người tu luyện thế gia nếu cố chấp thì có khi cô chẳng được gì.
Cô gái kiên quyết muốn đòi kẻ gây án phải đền tội, nhưng một mình cô độc càng lúc càng tuyệt vọng, cô không còn can đảm để chống lại hắn nữa.

Hai sư đồ bạch phát lão giả lặng yên quan sát sự việc từ đầu đến giờ. Cậu bé nói với sư phụ mình: “Cô gái kia sẽ chấp nhận bồi thường, kẻ gây tai nạn sẽ không bị trừng trị sao?”

Lão giả hiểu suy nghĩ của đệ tử nói: “Cô ta muốn kiện người kia, thì với thân phận của hắn hình phạt cũng không quá nặng. Tu giả và phàm nhân địa vị quá cách biệt.”
Dù tuổi trẻ, nhưng hiểu biết và suy nghĩ của cậu vượt xa người khác rất nhiều, cảm thấy câu trả lời của sư phụ không thỏa mãn, cậu liền nói: “Tu luyện giả sao lại không có phẩm cách như vậy, kẻ có sức mạnh liền ỷ thế ép người, coi khinh thường nhân sao?”

Vị lão giả điềm nhiên nói: “Sức mạnh không liên quan đến phẩm giá con người. Kẻ có sức mạnh liền cho mình có địa vị trên người khác, lựa chọn dùng sức mạnh để cứu nhân độ thế hay dùng để chèn ép người khác chẳng qua là cách sử dụng của mỗi người.
Dù là tiên giới cũng như nhân gian giới, nếu ở đâu còn sự phân biệt mạnh yếu thì đều sẽ có kẻ ức hiếp, kẻ bị ức hiếp mà thôi.”
Cậu hiểu ý của sư phụ mình, tính khí của cậu chính trực, thiên sinh đã có năng lực, cậu càng tâm niệm bảo vệ chính đạo, ghét cái ác như thù, nên dù hiểu điều mà sư phụ muốn nói nhưng nó không làm cậu thoải mái: “Sư phụ người có thể cho kẻ kia sự trừng trị xứng đáng không?”

Cô gái gặp nạn cuối cùng cũng chịu chấp nhận bồi thường. Vị công tử kia cảm thấy thoải mái, mọi chuyện đều như ý muốn của hắn.
Đột nhiên đầu hắn ong lên, thần thức chấn động. A! A! A! Hắn quỳ gục xuống thống khổ, hắn gào lên: “Hết thảy mọi chuyện là lỗi của ta. Ta phải bị trừng trị vì tội lỗi của mình!”
Mấy vị thành vệ tưởng mọi chuyện đã dàn xếp xong thì bị người thanh niên làm cho sửng sốt, phải chăng lương tâm của vị kia thức tỉnh?
Người thanh niên đập mạnh đầu xuống vỉa hè, nơi không xa là cô gái bên thi thể bạn trai: “Là lỗi của ta. Ta sẽ bồi thường vô điều kiện cho ngươi. Ngươi muốn ta chịu hình phạt gì ta cũng chấp nhận.”

Cô gái cũng sửng sốt không kém, miệng cô mở ra mà không nói được lời nào cả. Người thanh niên kia ngẩng đầu nhìn mấy vị thành vệ binh: “Các ngươi hãy bắt ta lại. Ta đã phạm tội không thể tha thứ.”
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng thì họ cũng thôi sửng sốt, đem lấy còng đá còng tay người thanh niên lại. Về phía cô gái, cảm xúc vẫn còn lẫn lộn, trước mắt cô không biết chuyện gì sẽ xảy tới nữa. Nếu hung thủ bị đền tội, thì người yêu của cô liệu có ra đi thanh thản?

Ở xa xa có hai người một già một trẻ đang dảo bước đi. “Đồ nhi con còn muốn đi xem gì nữa không?”
“Cuộc sống của phàm nhân con xem vậy đủ rồi, con muốn thấy thế giới tu luyện của Tiên giới”
“Lúc nãy tại sao con không nhờ ta cứu chàng trai bị nạn kia?” “Sư phụ vì …” Mỗi bước của hai người di chuyển hàng chục trượng chẳng mấy chốc đã đem hình bóng khất dạng, âm thanh cũng tiêu thất trong không gian.

  • * *

Một con chim khổng lồ sải cánh rộng đến mười mét, lao vút đi như một tia chớp. Ở phía sau nó là năm người thanh niên màu áo trường bào màu vàng, đang phi hành đuổi theo tạo thành hình một mũi tên. Hai bên một đuổi một chạy, khoảng cách thủy chung duy trì nửa dặm. Mấy người phía sau vừa phi hành vừa thi triển ra Tiên thuật tấn công về phía con chim lớn. Công kích của họ khi tiếp xúc với thân thể của Tiên cầm thì bị hào quang hộ thể của nó cản lại, không thể gây ra thương tổn lớn nào, nhưng cũng khiến nó không thể thoát khỏi sự truy đuổi của năm người.

Phía sau, một thanh niên vừa bắt quyết phóng ra một đạo lưỡi đao gió nhắm cánh chim lớn đánh tới, vừa mở miệng nói:

- Tiêu sư huynh, đầu Tiên cầm này có huyết mạch thanh loan thượng cổ, quả nhiên mạnh mẽ phi thường. Năm người chúng ta đuổi theo nó lâu như vậy nhưng công kích không có vẻ gì làm nó suy yếu đi bao nhiêu, nếu cứ tiếp tục chỉ e yêu cầm sẽ chạy vào Hỗn thiên vực, khi đó thì thật sự phiền toái.

Người được gọi là Tiêu sư huynh bay dẫn đầu đội hình. Tiêu sư huynh nhìn chưa đến ba mươi, tuy nhiên người tu luyện thì không thể nhìn nhận tướng mạo mà đoán tuổi tác được, huống hồ tại Tiên giới, tiên nhân trường sinh bất tử, người trẻ như vậy cũng có thể đã sống mấy ngàn năm rồi.

Tiêu sư huynh nghe vị đồng môn của mình nói thế thì cũng suy nghĩ, quả thật nếu cứ tiếp tục truy đuổi như vậy nhiều khả năng sẽ để nó chạy thoát. Sắp tới là đại lễ mừng Đại sư tỷ thành tựu cảnh giới Nguyên Tiên. Vừa hay phụ cận Tiên Hàm lâm xuất hiện một phi cầm huyết mạch thượng cổ, y mới cùng bốn vị sự đệ vây bắt nó để làm quà mừng. Không ngờ yêu cầm này lại có thực lực rất mạnh mẽ, phá được vòng vây của năm người tẩu thoát, tạo thành cục diện đuổi bắt như bây giờ.

Từ Tiên Hàm lâm đến đây đã hai ngày đường, phía trước như lời vị sư đệ kia nói chính là Hỗn thiên vực, một trong những cấm địa của Tiên giới. Hỗn thiên vực là nơi trú ngụ của nhiều sinh vật cổ xưa trong truyền thuyết, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Với khả năng của bon họ còn kém xa tư cách xông xáo cấm địa như vậy. Tiêu sư huynh cắn răng ra quyết định, bằng mọi giá phải bắt cho được con chim Tiên này.

- Các sư đệ, hãy dốc sức cản trở yêu cầm, kéo cho ta chút thời gian vận dụng pháp bảo, nhất định phải bắt được nó, khi trở về nhất định ta sẽ hậu tạ.
- Vâng sư huynh – Mấy vị sư đệ hiểu ý Tiêu sư huynh, dốc sức đánh ra pháp quyết liên tục, tạo ra từng trận băng phong, thiểm điện, hỏa cầu đánh về phía cự cầm.

Tiêu sư huynh thấy thế, cũng không chần chừ há miệng phun ra một đạo hào quang kim sắc. Kim sắc hào quang dần dần biến lớn thành một kiện phi kiếm màu vàng dài khoảng một xích, chính là bổn mạng pháp bảo của y.

Mấy người còn lại thấy Tiêu sư huynh xuất ra bổn mạng pháp bảo thì âm thầm giật mình, quả nhiên Tiêu sư huynh trả một giá cực lớn rồi. Bổn mạng pháp bảo khác với pháp bảo thông thường, khi sử dụng cần lực lượng cực lớn tinh thần lực và chân Tiên khí để đổi lấy sức mạnh công kích kinh người. Tuy nhiên sử dụng nó cũng rất mạo hiểm bởi bổn mệnh pháp bảo và tâm thần tương thông nên nếu bổn mạng pháp bảo bị tổn hại, nhẹ thì hao tổn tu vi, nặng thì có thể bị thương linh hồn, ảnh hưởng căn cơ tu luyện.

Chỉ có đến khi luyện thành Kim hồn bất diệt, pháp bảo có bị phá hủy cũng không ảnh hưởng lớn đến chủ nhân, hiển nhiên Tiêu sư huynh chưa có tu luyện đến mức đấy. Nhưng Tiêu sư huynh cũng là vào tình thế bắt buộc. Công kích thông thường không thể hạ được yêu cầm, để nó chạy thoát thì mấy ngày này của bọn họ đều thành công cốc. Mà quan trọng hơn là mất đi món quà mừng dành cho sư tỷ.

Đại sư tỷ bế quan năm trăm năm, tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Tiên nhân, chỉ kém một bước trở thành đại đạo, sánh ngang cùng Tiên Tôn, Tiên Chủ mà thôi. Nàng ở trong tông, địa vị cực cao, khiến cho đám đệ tử cấp thấp phải nhìn nàng như nữ thần. Lễ mừng sư tỷ xuất quan là dịp trọng đại để tạo dựng một mối quan hệ tốt, mà quà mừng thì không thể thiếu được.

Trong Tiên phái cũng chia làm các phe cánh, dù là lôi kéo môn đệ hay tranh thủ sự ủng hộ của tiền bối, không có tài lực thì không thể.
Ở đâu cũng vậy thôi, nơi mà có thực lực bất đồng thì dĩ nhiên nhưng ưu đãi tài nguyên cũng khác. Đừng nghĩ Tiên giới vô lo vô nghĩ trong mắt chúng nhân, thật ra nó cũng chẳng an nhàn với hạ cấp Tiên nhân như vậy, đấu đá, cạnh tranh trong các đồng môn rất phức tạp.

Tiên nhân muốn tu luyện phải có bảo địa tiên linh chi khí, có đan dược, linh vật phụ trợ; muốn có pháp bảo tốt phải có tiên kim, vật liệu tài liệu trân quý, … trong tông môn phân phối tài nguyên có hạn, căn cứ vào cấp bậc và cống hiến để được hưởng tài nguyên tương xứng. Có chỗ dựa tốt thì nhiều ưu đãi đến tay, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng tránh được những cái khó khăn. Nhưng để tạo được mối quan hệ tốt thì cũng phải xem lòng thành của ngươi đến mức nào.

Tiêu sư huynh lại há miệng phun ra một ngụm tinh khí lên pháp kiếm, tay phải giương lên, bàn tay tạo thành thế đan quyết (Hai ngón trỏ và giữa duỗi thẳng, ngón cái gập vuông góc cạnh bàn tay, hai ngón út và áp út thì co lại), vẽ lên không trung một vòng tròng kim sắc nhỏ, sau đó đột ngột điểm mạnh tay, thanh tiểu kiếm liền lao đi như tia chớp.

Cự điểu cảm giác được phía sau có cường đại công kích tới, nhưng tốc độ phi kiếm quá nhanh chỉ kịp nghĩ thì đã tới phía sau rồi, liền cấp tốc đổi hướng. Dù vậy phi kiếm vẫn từ một bên cánh cắt rớt xuống một mảng lớn lông vũ. Nó còn chưa kịp hoàn hồn thì phi kiếm mới vừa sượt qua đã quay vòng trở lại, ngay trước mắt muốn xuyên qua đầu.

Tiểu kiếm vốn là bổn mệnh pháp khí của Tiên nhân, cùng thần thức Tiên nhân tương thông, ý niệm đến đâu thì pháp khí di chuyển tới đó, không sai lấy một nhịp. Thông qua pháp khí, Tiên giả có thể ngoài ngàn dặm giết người không phải là chuyện hư cấu.

Điểm hạn chế là điều khiển pháp khí này hết sức hao tổn tinh thần và chân khí, nếu tinh thần hao kiệt thì đừng nói là khiến pháp khí biến ảo mà đem nó nhấc lên cũng không nổi. Tất nhiên Tiêu sư huynh không để trường hợp ấy xảy ra, y hết sức nhanh gọn, không một động tác thừa khiến cho tiểu kiếm đánh tới yêu cầm.

Thân thể của yêu cầm hết sức to lớn, tốc độ của nó cũng cực nhanh nhưng chỉ là khi phi độn theo đường thẳng, còn pháp khí tiên nhân biến ảo không lường, tùy thời đổi hướng khiến nó vô phương né mãi được.

Yêu cầm liền phun ra một hỏa cầu rực rỡ đánh trực tiếp vào thanh kiếm, đây là đan hỏa ngàn năm tu luyện của nó mạnh mẽ hơn hỏa cầu bình thường rất nhiều. Thanh tiểu kiếm tiếp xúc với hỏa cầu bị đánh bật lại, ánh sáng tỏa ra cũng giảm bớt một chút. Phía bên kia Tiêu sư huynh nhíu mày, vừa rồi pháp bảo bị tổn hại đôi chút khiến linh hồn của y cảm giác khó chịu.

Hắn cũng khôn khéo không đánh trực diện nữa mà tìm những phương vị khó né để tấn công. Thanh pháp kiếm hướng tới mạn sườn Tiên cầm, các phương khác cũng có những đạo băng thuật, tiễn thuật của các tiên nhân khác yểm trợ. Dù những đạo thuật này không trực tiếp uy hiếp tới nó nhưng làm nó vô pháp né được thanh tiểu kiếm.

Tiên cầm vận khởi chân khí hộ thể càng thêm rực rỡ, tạo thành tấm khiên lớn ngạnh đỡ tiểu kiếm. Nào ngờ uy lực của thanh tiểu kiếm đột nhiên được gia tăng mạnh, kiếm khí kim sắc chói mắt nhanh chóng cắt nát chân khí hộ thể, tiều kiếm đem tấm khiên lam sắc cắt một lỗ hổng lớn xuyên qua. Phía sau Tiêu sư huynh tâm thần ngưng trọng, miệng lẩm nhẩm chú quyết, dồn lượng lớn lực lượng của mình vào một chiêu này.

Tình hình uy lực tiểu kiếm bất ngờ gia tăng làm nó ứng phó không kịp, trong lúc sinh tử quan đầu liền lựa chọn thu cánh lại đem che chắn chỗ yếu hại. Xét...xoẹt, (âm thanh dao sắc đâm qua da thịt) tiểu kiếm bay xuyên qua thân thể cự điểu tạo thành một lỗ máu kinh người. Tiên cầm trọng thương như mũi tên lao xuống mặt đất. Để lại trên không trung từng vạt mưa máu đỏ hồng.

Rầm! Tiếng va chạm nặng nề vang lên, bụi đất tung tóe tạo thành một hố sâu tới dăm thước, còn cự cầm thì vô lực nằm dưới đấy, máu đỏ không ngừng bắn ra thành vòi.

---
Đan quyết là một kiểu kết ấn ngón tay, động tác hay thấy trong phim Tiên ảo. Trong truyện này đề cập rất nhiều loại ấn, do đó mà có sự phân biệt ở tên gọi.
Cự: chỉ kích thước lớn. Cự điểu là con chim lớn, cự nhân là người khổng lồ.