Chương 14: Tề Hạo

Người đăng: master.viethiepho@

“Hạo Nhi. Cô cô xin ngươi hãy cầm lấy và đừng đến đây nữa! Ngươi hại chết cha mẹ còn muốn hại chúng ta nữa sao?”

Một vị thiếu phụ tuổi ba mươi, ăn mặc lịch sự dúi tay một bọc gấm vào người một đứa bé sáu, bẩy tuổi, ăn mặc bẩn thỉu như ăn mày. Điều lạ là vị thiếu phụ này tuy nói với đứa bé nhưng mà đầu quay hẳn ra phía khác, mắt nhắm tịt, kiểu như không muốn nhìn thấy điều gì ghê tởm lắm. Phía sau họ là một đại môn, có mấy người đang lấp nó ở cửa.

Đứa bé tóc tai bù xù, cúi đầu mở cái bọc ra xem, bên trong có một xấp tiền giấy, nó vẩy vẩy thấy cũng khá. Đứa bé ngẩng đầu lên, đôi mắt nó sáng như mặt trời.

Bỗng có tiếng người rú lên: “Ôi trời ta nhìn thấy mắt nó rồi! Thôi chết ta rồi!” Liền kèm theo là tiếng cửa đập sầm sập. Đại môn phía sau đóng chặt lại.

Vị thiếu phụ kia khóc lóc: “Hạo nhi, cô cô xin ngươi đấy, đừng tới phá nhà cô nữa. Cô cô chỉ có thể cho ngươi từng này thôi. Huh”

Thằng bé nhếch miệng lên cười, từ đầu nó cũng không nói gì cả.
Hà gia là một gia đình giàu có có tiếng trong vùng. Vị thiếu phụ này chính là phu nhân của Hà gia chủ. Mấy hôm trước có một đứa bé ăn mày đến trước phủ đòi gặp Hà phu nhân, nói là họ hàng của bà gặp nạn, đến xin nhờ cậy. Hà phu nhân vừa nhìn thấy đứa bé thì choáng tới lảo đảo ngất xỉu. Người nhà thấy vậy vội đem vào cứu chữa, đồng thời cho thằng bé ít đồ ăn đuổi đi.

Đến khi bà tỉnh dậy, mọi người mới rõ, nguyên Hà phu nhân có một người anh trai đã lập gia đình ở trấn khác. Người anh này có một đứa con, trời sinh yêu tà. Mới mấy ngày tuổi đã mở mắt, mà mắt nó thì sáng như có hai ngôi sao trong nhãn cầu.
Mẹ nó cho nó bú, thì nó nhìn bà ấy chằm chằm, mở miệng gọi tên của mẹ nó. Làm mẹ nó sợ chết khiếp suýt nữa thì rớt cả hài nhi trong lòng. Ba ngày sau thì mẹ nó chết.

Anh của Hà Phu nhân cho rằng trong nhà có yêu, bèn mời thầy pháp đến. Lão thầy pháp vừa nhìn vào mắt đứa bé thì thần tình ngây dại, đứa bé cũng đọc ra một cái tên. Lão ta liền ngã ngửa ra, sau đó cuống cuồng lao khỏi cổng. Rồi hai hôm sau lão chết.

Mọi người đồn thổi đứa bé này là Âm thần chuyển sinh, xướng tên ai thì kẻ đó phải chết. Cha nó, cũng vì thế mà sợ hãi sinh bệnh. Nhưng thương con đẻ ra, lại sợ bên dưới linh thần trách phạt, nên không dám đem nó bỏ đi. Ông ta nuôi đứa bé ấy lớn đến bằng này.

Người nhà Hà phu nhân nghe thế thì rùng mình. Trên đời này cũng lắm việc ma quái thật. Đoạn có người nói: “Sao không đem thằng bé từ nhỏ mà giết đi. Để nó sống hại người thì sao.”

Hà phu nhân nhìn người kia, rồi suýt soa: “Con cái đẻ ra ai nỡ lòng nào mà ra tay tàn độc. Huynh trưởng vẫn là không thể xuống tay. Nghe đạo sĩ nói đứa bé đó là thần giới Âm, nó không thể sống quá mười tuổi, nhưng ai mà làm hại đến nó thì gây nghiệt cả đời. Tổ tiên dưới Âm phủ cũng không được yên nghỉ, mà con cháu sau này cũng lụn bại.”

Mọi người thầm hít hà mấy hơi.

Mấy hôm sau đứa bé lại tới tiếp, người Hà gia nhất quyết đóng cửa không cho vô. Đứa bé cũng lì lợm không chịu đi làm cho cả nhà không ai dám bước chân ra ngoài. Cuối cùng Hà Phu nhân phải đích thân ra gặp nó. Nguyên lai người anh của Hà phu nhân mấy tháng trước đã qua đời. Đứa nhỏ theo lời cha tìm đến người cô cô xin giúp đỡ. Hà phu nhân nào dám thu giữ mới đem tiền bạc trong người giao cho nó rồi đuổi đi.

Nhưng tiêu hết tiền thì nó lại đến. Vậy mới có việc giằng co lúc này.

Đứa bé khóe miệng nhếch lên: “Cô cô, Hạo nhi không nơi nương tựa. Người là thân nhân duy nhất của ta sao lại đuổi ta đi. Ông bà nội mất sớm, cha ta nuôi cô cô đến ngày xuất giá vào Hà gia. Giờ đối Tề gia chỉ còn mỗi ta, cô cô bỏ mặc ta sao.”

Hà phu nhân nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói: “Tề Hạo, cô cô giờ đã gả vào nhà người ta. Giờ cô cô có gia đình, không thể nào thu giữ ngươi được. Ngươi làm ơn nhận lấy số tiền này mà bỏ qua cho cô cô.”

Nói rồi Hà Phu nhân đem trang sức trên người tháo xuống một lượt trao cho đứa bé.

Tề Hạo nhếch miệng cười nhạt, cầm lấy rồi quay đầu đi thẳng. Để lại Hà phu nhân nằm rũ rượi khóc lóc.

Tề Hạo đưa tay vơ lấy mấy cái bánh bao, đem nhét vào trong người rồi đi. Chủ sạp bánh bao đợi thằng bé đi hẳn mới dám ló đầu lên. Chuyện thằng cháu kì dị của Hà phu nhân đã lan truyền khắp trấn. Khiến người người đối với thằng bé như thấy quỷ. Cá biệt có kẻ không tin, muốn tìm thằng bé đánh, bất quá vừa nhìn vào mắt nó liền hai chân nhũn ra, không tự chủ bĩnh cả ra quần. Quả là đôi quỷ đồng, khiến chúng nhân phải khiếp vía.

Thằng bé đi đến đâu thì người ta đều lảng tránh không dám nhìn vào nó. Nó thấy thế cũng thản nhiên như không.

Phịch! Tề Hạo đâm vào một người cao lớn trước mặt. Đó là một người mặc áo bào trân quí, rất đẹp. Nó ngước mặt lên nhìn, người kia cũng cúi xuống nhìn nó. Ánh mắt của một lớn một nhỏ nhìn nhau. Thằng bé vội vàng quay đầu sang hướng khác, thốt lên một tiếng: “Xin lỗi.” Người kia là một vị trung niên cao lớn, mập mạp. Khuôn mặt cao quý, phúc hậu.

Tề Hạo cảm thấy là lạ, trước nay người thường đối với đôi mắt của hắn đều không tự chủ mà kinh sợ. Nhưng khi nhìn vào mắt vị kia, trong lòng nó lại cảm thấy hoảng sợ. Vị trung niên kia đem tay thằng bé chụp lấy.

“Tại sao cháu lại ăn cắp.”

Đứa bé vùng vằng: “Ta không ăn cắp, là họ không lấy tiền. Buông tay ra.”

Vị trung niên khí lực mạnh mẽ, đem kéo đứa bé lại chỗ người bán bánh bao. Ông chủ bán bán thấy đứa bé quay lại liền ngồi sụp xuống. Đem cả cái sọt tre úp lên người hét: “Đừng qua đây. Mau đi đi.”

Đứa bé khó chịu nói: “Ông ta rõ ràng không cần tiền. Tại sao nói ta ăn cắp.”

Vị trung niên kia lấy ra từ trong người mấy đồng xu lẻ đặt lên sạp rồi kéo tay đứa nhỏ đi luôn, mặc kệ thằng bé làm cách gì cũng không dứt ra được. Chúng nhân xung quanh nhìn theo bóng lưng hai người mà toát cả mồ hôi.

Trung niên nam tử kéo Tề Hạo đến một nơi vắng vẻ không người rồi mới chịu buông tay. Thằng bé bị kéo tay vừa đau vừa tức, mở miệng thóa mạ. Ông nói: “Ngươi thích làm người khác phải sợ hãi mình lắm sao?”

Tề hạo mắng: “Đồ điên, là bọn họ tự sợ ta đó.”

Người trung niên nhìn thẳng vào nó nói: “Vậy ngươi nhìn vào mắt ta xem nào.”
Tề Hạo vội quay đầu đi nói: “Ta nhìn vào thì lão sẽ chết đó.”

Ông ta cũng không ngạc nhiên, nghiêm túc nói: “Lúc nãy chẳng phải là đã nhìn một lần sao. Nhìn thêm lần nữa cũng được.”

Tề Hạo lắc đầu liên tục, hét: “Ta không muốn hại ai cả. Đừng có ép ta.”
Người trung niên cúi xuống nắm lấy hai vai đứa bé nói: “Không sao đâu, ngươi cứ nhìn vào mắt ta xem.”

Tề Hạo nhìn vào mắt ông ấy. Đôi mắt thâm sâu, trí tuệ và nhân từ. Hắn có cảm giác không thể che giấu bất cứ điều gì dưới đôi mắt ấy, cứ như hắn hoàn toàn trần trụi vậy. Hắn cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

Vị trung niên nam tử cười: “Ngươi có nhìn ra vận mệnh của ta không? Có thấy ta sẽ chết không.”
Tề Hạo lắc đầu, nó không thể thấy được điều gì từ người đàn ông trước mặt. Tâm nó không biết tại sao chùng xuống.

Trung niên nam tử thu lại ý cười, thay vào đó là một vẻ mặt thương cảm: “Thật tội nghiệp, Duyệt Tử Đồng lại xuất hiện trên một đứa trẻ phàm trần, quả là bi ai làm sao.”

Tề Hạo ngơ ngác hỏi: “Ông đang nói ta ư?”

Người trung niên gật đầu: “Đôi mắt của ngươi là một cặp Thần nhãn, nhưng bá khí của nó quá hùng hậu. Người phàm không thể nào chịu nổi, chỉ cần nhìn vào liền có thể hao tổn thọ mệnh. Ngay chính cơ thể của ngươi cũng bị đôi Thần nhãn này làm hao tận sinh mệnh, không thể sống quá một năm nữa.”

Tề Hạo buồn bã, cụp mắt xuống: “Ta là kẻ bị nguyền rủa. Đã hại chết bao người. Ta sống có ý nghĩa gì.”

“Không phải ngươi rất muốn được sống sao? Ngươi muốn cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác?”

Tề Hạo òa khóc: “Ta không muốn làm hại ai hết. Ta không muốn sống như quái vật nữa. hu hu. Mẹ ta mất khi ta còn nhỏ. Cha ta luôn giày vò ta, ông nói ta là quỷ dữ hại chết mẹ, ông ta hận không thể bóp chết ta.” Nó gào lên:
“Rồi thì ông ta cũng chết, ông ta tự mình chết không phải do ta!”

Nó ôm mặt khóc rưng rức. Người trung niên sống mũi cay cay, ông nhìn thấu những gì đứa bé này phải trải qua, nhìn thấy sự cô độc, đau khổ của đứa bé bị người đời hắt hủi, bị cha mình ruồng rẫy cầm tù. Ông đem ôm nó vào lòng nói: “Đó không phải là ý muốn của ngươi. Bọn họ chết cũng là do mệnh của bọn họ. Ngươi đã nhìn vào mắt ta rồi. Ta không chết được đâu.”

Ông vỗ vỗ lưng nó nói: “Ngươi hãy làm đồ đệ của ta. Ta có thể khiến cho ngươi không phải chết. Cho ngươi đến một nơi mà ngươi có thể sống bình thường với đôi mắt này.”

Tề Hạo ngưng khóc, nhìn vào khuôn mặt của người trung niên. Đây là lần đầu tiên trong đời có người cảm thông đối với hắn. Một người coi hắn như con người. Một người vì đứa trẻ xa lạ mà rơi nước mắt. Từ lúc đó nó đã quyết tâm vứt bỏ tất cả quá khứ để đi theo người trung niên nọ.

“Ta họ Viên, từ nay con sẽ mang họ của ta. Ta gọi con là Viên nhi nhé.”
“Vâng sư phụ.”
“Sư phụ, người đưa con đi đâu?”
“Đến chỗ của ta, nơi con sẽ được gặp những con người phi thường giống con.”
“Dạ.”

o0o

“Sư phụ, người đang lo lắng chuyện gì sao?”
Viên Tề Hạo hướng sư phụ mình hỏi. Bạch Hy bộ dạng đầy tâm trạng, ánh mắt toát lên vẻ bất an. Ông nói: “Ta cảm thấy có dự cảm không tốt. Có lẽ là có sự tình gì đó không hay xảy ra.”

“Sư Phụ người lo lắng cho Đại sư Huynh sao. Huynh ấy tu luyện đã được một năm rồi.”
Bạch Hy lắc đầu: “Ta không rõ, có lẽ là do dạo gần đây xảy ra nhiều sự việc. Bản tâm của ta bị xao động ít nhiều. Có lẽ ta cầm phải tĩnh tâm bế quan một thời gian. Nếu không rất có ảnh hưởng đến Tu luyện.”

Tề Hạo nghiêm túc chắp tay nói: “Thỉnh sư phụ cứ nghỉ ngơi. Những việc khác xin hãy để đệ tử gánh vác giúp người.”
Bạch Hy gật đầu: “Không có Lâm Vân Phong ở đây, vậy thì vất vả cho con rồi.”
Tề Hạo chân thành nói: “Đệ tử được san sẻ gánh nặng với người là niềm vinh hạnh lớn lao sao dám kể vất vả.”

Bạch Hy đối với Tề Hạo rất hài lòng, so với Lâm Vân Phong thì Tề Hạo cẩn thận, chu đáo hơn nhiều. Tề Hạo nhập môn trước, tư chất và tâm tính đều xuất chúng. Nhưng khi đó Tử sư đệ vẫn còn làm Tiên Hoàng, người có phần yêu đệ tử của mình mà cho hắn trở thành Đại sư huynh, khiến cho Tề Hạo phải luôn đứng sau cái bóng của Lâm Vân Phong.

---