Biên: Hắc Dược
---
Viên Minh vừa thả lỏng lại lập tức căng cứng người, vội vàng bò dậy nhìn về phía dưới.
Chỉ thấy con gấu đen kia đang chạy như bay bằng bốn chân từ đằng xa tới, thân thể cao lớn vọt đến gần, bỗng nhiên chuyển hướng một cái dùng chính cái lưng to lớn của nó tông vào thân cây.
"Oanh" một tiếng vang trầm!
Thân cây dong chấn động kịch liệt, lớp vỏ ngoài vốn đã khô héo giờ bị tông nứt.
Viên Minh bởi vì sớm phát hiện, kịp liều mạng ôm thân cây mới không bị rung rơi khỏi cây, nhưng nhìn thấy lỗ hổng vừa nứt trên thân cây thì không khỏi lo lắng.
Con gấu đen đụng xong thì nhanh chóng kéo dài khoảng cách, rồi lại tiếp tục chạy ngược về để tông cây dong.
"Két!"
Còn không đợi nó đụng trúng, vết nứt trên thân cây đã kéo rộng ra.
"Không chịu nổi."
Viên Minh chau mày, mắt thấy con gấu đen đã sắp đụng vào cây lần nữa, hắn xoay người, chạy hai bước chậm trên cành cây già, hai chân dùng sức nhảy vọt về hướng một cây lớn khác cách đó bảy tám trượng.
Khoảng cách như vậy, nếu Viên Minh đang đứng trên mặt đất là hoàn toàn không có khả năng nhảy được, nhưng giờ phút này lại có thêm lực bật ngược của nhánh cây khi bị cong, thân thể của hắn tựa như bay lên không trung, vọt về phía đối diện.
Trong âm thanh rền vang khi cây dong già đổ sập xuống sau lưng hắn, thân thể của hắn nhảy vọt lên cao rồi bắt đầu rơi dần, vẫn còn cách cái cây hắn nhắm một khoảng nhỏ.
Chỉ thấy Viên Minh giãn cánh tay ra, làm đúng động tác con khỉ hái đào mà chộp hai bàn tay về phía trước.
Ngay trong chớp mắt trước mất độ cao, bàn tay của hắn bắt được một cành mọc ngang của một cây lớn, hắn lắc người giữa không trung, rồi lại lần nữa bay vọt lên, nhắm phía tán cây mà phi tới.
Lúc sắp chạm vào thân cây, Viên Minh nhưng không chọn đáp xuống, mà lại duỗi cánh tay ra, lần nữa bắt lấy nhánh cây, lại một lần nữa lắc người phóng tới, một phát nhảy xa bảy tám trượng.
Tận đến giờ phút này, Viên Minh mới cảm giác mình chân chính điều khiển được thân thể này.
Hắn cứ chốc chốc lại vươn tay vung người, mãi đến khi cảm giác cánh tay mình ê ẩm sưng, không còn sức lực mới dừng lại trên một tán cây.
Lúc quay đầu nhìn lại, đã sớm không thấy bóng dáng con gấu đen.
Viên Minh chậm rãi thở dài một hơi, cảm giác có chút hụt hơi, dựa vào thân cây mà ngồi xuống.
Toàn thân hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, loại cảm giác này hết sức kỳ lạ, phảng phất bộ da vượn trên người chính là lớp da từ lúc sinh ra đã có, đến cả mồ hôi cũng có thể thẩm thấu từ bên trong da lông ra ngoài.
Nỗi lòng dần dần bình tĩnh, Viên Minh nhắm hai mắt lại, ngón tay lặng lẽ khua động trong không khí ở trước người, bắt đầu nhớ lại những sự kiện vừa xảy ra, xác định con đường rời rừng cho bản thân.
Mặc cho lúc trước cuống quít không thôi, hắn cũng không quên lưu lại ký hiệu ở mỗi một khu vực hắn thay đổi phương hướng, hiện tại trong đầu hắn đang nhanh chóng vẽ ra một tấm bản đồ con đường vừa đi qua.
Viên Minh chậm rãi mở mắt, trong bụng truyền đến tiếng réo.
Từ khi hắn đến Bích La động đến giờ vẫn chưa ăn uống gì, sau khi trải qua cuộc truy đuổi kịch liệt vừa nãy, cảm giác đói bụng cồn cào cuối cùng cũng ập đến.
Viên Minh nhìn thoáng qua ánh mặt trời đang dần ngả về tây, hắn biết khi đêm đến, mảnh rừng rậm nguyên thủy này sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm, nếu không kịp tìm được thức ăn và chỗ trú ẩn trước lúc trời tối, rất có thể hắn sống không đến ngày mai.
Nghĩ đến đây, Viên Minh chỉ có thể vực dậy tinh thần, đứng lên.
Hắn nghiêng người sang phương hướng khác mà nheo mắt nhìn, cẩn thận quan sát bốn phía, rừng núi trong tầm mắt nhìn như yên tĩnh, lại có rất nhiều động tĩnh rất nhỏ.
Hắn thấy con mãng xà màu xám tro quấn quanh một gốc cây già màu nâu xám chậm rãi bò trườn, hoa văn lốm đốm trên da cơ hồ hoàn toàn tương tự lớp vỏ cây nó đang trèo, gần như là ngụy trang hoàn mỹ.
Một bên khác, dưới mô đất có một con thú nhỏ với lớp vảy giáp bao bên ngoài như da cá sấu, thò đầu khỏi cửa hang nhìn quanh trái phải một thoáng, lại bị một con chim lớn bay ở phía trên kinh động, lập tức rút về trong hang.
Cách nó không xa có một lùm cỏ hoang run run, một con thỏ to mọng lông xám từ bên trong nhảy ra ngoài, nhịp nhàng nhảy đến nơi xa.
Viên Minh thấy thế, lập tức thả người nhảy một cái, nhào tới chỗ con thỏ.
Giữa không trung, hắn tung một cánh tay bắt lấy một nhánh dây leo già, thả rơi thân thể thấp xuống đất, một cánh tay khác làm hành động mò kim đáy biển, bàn tay vồ tới phía con thỏ lông xám.
Tay Viên Minh đã chạm đến lông đuôi mềm mại của con thỏ, một luồng gió mãnh liệt cuốn theo cát đá đập vào bàn tay của hắn.
Chỉ thấy thân thể con thỏ bật phóng lên, như là mũi tên rời khỏi dây cung, bắn ra xa ba bốn trượng, trong nháy mắt rơi xuống đất lập tức chuyển hướng di chuyển, chui vào trong bụi cỏ không thấy bóng dáng.
Viên Minh còn duy trì tư thế lơ lửng giữa trời, động tác có hơi cứng đờ, trong lòng tràn đầy đắng chát.
Hắn phát hiện, lũ dã thú trong cánh rừng rậm này không có một con nào là bình thường.
Hắn chậm rãi rơi xuống mặt đất, lúc đang định tìm tiếp mục tiêu khác, sau lưng truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.
Trong lúc vô ý thức Viên Minh định quay đầu nhìn lại, khóe mắt liếc qua bỗng nhiên thấy sát ngay mé ngoài góc mắt bên trái của mình có một cái bóng màu xanh chui ra.
Hắn vội vàng ngừng ngay động tác quay người, đột nhiên nằm sấp xuống phía trước.
Cơ hồ là ngay cùng lúc đó, một con sói xanh thân dài gần tám thước, bay xẹt ngang lưng hắn, nếu không phải hắn tránh kịp lúc, trong nháy mắt mới vừa quay đầu, chỉ sợ cũng đã bị con sói này bổ nhào tới cắn trúng ngay cổ họng.
Viên Minh dám dư thời gian suy nghĩ chuyện đáng sợ vừa nãy, dùng cả tay cả chân chạy tới phía trước, sau lưng lập tức có tiếng gió vang lên.
Đột nhiên khí thế lao tới trước của hắn bị đình chỉ, hắn bất ngời xoay người, quay người vung cánh tay dài đấm thẳng ra phía sau, tư thế kia thật giống như tay cầm trường mâu tung chiêu Hồi Mã thương.
Quả đấm của hắn vậy mà cũng tạo ra tiếng xé gió được, phát ra một tiếng "bốp", chợt đập trúng miệng con sói xanh đang há to nhào tới.
"Phanh", một tiếng vang trầm truyền đến.
Viên Minh chỉ cảm thấy một hồi đau đớn truyền đến từ trên nắm tay, con sói xanh hình thể to lớn kia cũng theo tiếng vang mà bay ngược ra ngoài, đâm thẳng vào một gốc cây cứng cáp rồi ngã xuống.
Con sói xanh vươn mình đứng lên, khóe miệng máu thịt be bét, còn bị gãy mất một cái nanh, trong miệng phát ra những tiếng gầm nhẹ, hung tính không giảm mảy may, lại không có lập tức nhào đến hắn nữa.
Giờ phút này trong lòng Viên Minh cũng là hết sức kinh ngạc, mơ hồ có chút kí ức xẹt qua trong óc của hắn, một hình ảnh bất ngờ xuất hiện, hắn thấy mình đứng tại một mảnh khoáng quảng trường, tay cầm thương biểu diễn võ thuật.
Đến theo những hình ảnh này còn có trong ý nghĩ u ám vung đi không được.
Trong lòng Viên Minh biết bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, vội vàng lắc lắc đầu, đè nén tất cả những suy tư kia xuống, tập trung nhìn qua phía trước.
Chỉ thấy bên cạnh con sói xanh kia lại có một con sói xanh hình thể lớn hơn một chút, chẳng biết bám theo sau từ lúc nào.
Hai con súc sinh này chia nhau hai bên trái phải, rồi phi người tấn công Viên Minh từ cả hai phía.
Một quyền lúc trước kia của hắn xác thực là ngoài ý định, khi đó hắn dùng lực lượng có thể cho là đã cố gồng gấp hai, đến cả lực lượng như vậy vẫn như cũ không cách nào đánh con sói xanh trọng thương.
"Đánh không lại chỉ có thể chạy." Trong lòng Viên Minh lập tức có quyết đoán.
Lúc này, hai con sói xanh bỗng nhiên đồng thời gia tốc, một trái một phải vọt đến phía hắn.
Viên Minh vội vàng chạy né đến phía trước, nhanh chóng liếc mắt nhìn hai phía, lại phát hiện hai con sói xanh vậy mà duy trì tốc độ giống nhau, không có chia một trước một sau, hiển nhiên là dự định đồng thời tiến công, khiến cho hắn chỉ có thể đỡ được con này thì hụt con khác.
Tốc độ của hắn vốn là không bằng con sói xanh, con đường hai bên cũng đều đã bị phong tỏa, giờ phút này coi như là mong muốn leo lên cây một lần nữa cũng đã không còn kịp rồi.
Lúc này, hai bên tai Viên Minh bỗng vang lên tiếng gió thổi, hai con sói xanh đồng đánh tới.
Hắn không chần chờ chút nào, lại là chợt ngừng động tác đứng ngay tại chỗ, bất ngờ vặn eo nghiêng thân mình về phía bên phải, làm bộ muốn huy quyền đánh tới con sói xanh đang bị thương kia.
Con sói bị thương thấy thế, xuất phát từ bản năng, e ngại mà rụt lại.
Ngay trong nháy mắt chần chừ, nó đã cho Viên Minh cơ hội, hắn thay đổi thân hình lần nữa xoay người, vốn đang có tư thế vung quyền đánh tới con sói xanh đang bị thương, bỗng biến thành một cú lên khuỷu tay, đập con sói xanh bên trái một cú thật mạnh.
"Phanh", một thanh âm vang lên, con sói xanh kia bị khuỷu tay Viên Minh đập trúng, quẳng bay ra ngoài.
Nhưng cũng gần như đồng thời, con sói xanh phía bên phải đã cắn một cái ngay bờ vai Viên Minh.
Nanh sói bén nhọn đâm xuyên da thịt, mang tới đau đớn kịch liệt, khiến Viên Minh hít vào một ngụm khí lạnh, hắn quơ tay kéo lông phần lưng của con sói xanh, ra sức ném nó về phía trước.
Con sói xanh bởi vì vừa nãy bị rụng một cái răng nanh, không thể dùng toàn lực cắn hắn, bị hắn dễ dàng ném qua vai, vung người bay qua bờ vai hắn mà nện xuống đất một cú thật mạnh.
Thừa dịp không còn bị cản trở, Viên Minh dùng tốc độ cao chạy về phía một gốc cổ thụ cao lớn, dùng cả tay chân bò liên tục hai ba lần lên thân cây.
Con sói xanh bị khuỷu tay hắn đánh văng kia theo sát truy kích hắn, lại cắn hụt một cái vào không trung, không thể ngăn cản Viên Minh.
Viên Minh một mực leo đến gần tới cành ngang trên ngọn cây mới ngừng lại được, lúc cúi đầu nhìn lại chỉ thấy hai con sói xanh đều đã vây ở dưới gốc cây.
Con sói xanh bị hắn đánh gãy răng còn bị quật ngã kia nhỏ máu từ khoé miệng, thoạt nhìn có chút chật vật, mà con sói ăn trọn cú lên khuỷu tay của hắn lại chẳng hề có tí thương tổn nào, nó dùng một đôi con ngươi ửng hồng nhìn chằm chằm hắn.
Viên Minh thấy hai con sói này không hề biến thái đến mức có thể leo cây thì mới dám yên tâm hơn chút, rảnh rỗi nhìn thoáng qua bờ vai của mình, phát hiện nơi đó đang có ba lỗ máu, máu tươi ào ạt chảy ra.
Hắn hơi nhúc nhích cơ bắp nơi đầu vai, lập tức cảm thấy đau đến hắn nhe răng trợn mắt.
Phía dưới, hai con sói xanh vòng quanh cây nhìn chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên ngóc đầu lên, trong miệng phát ra tiếng sói tru.
Tiếng tru này vang vọng quanh quẩn trong núi rừng, truyền đi thật xa.
Viên Minh lập tức ý thức được, bọn sói đang kêu thêm đồng bọn đến, xem ra cho dù là sống trong núi rừng cổ quái tại dãy Thập Vạn đại sơn này, loài sói cũng vẫn như cũ duy trì tập tính sống bầy đàn.
"Không thể ngừng lại chỗ này, một khi bị bầy sói bao vây, thì càng không thể trốn thoát."
Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh giật một dây mây từ một nhánh cây bên xuống, qua loa quấn hai vòng quanh đầu vai của mình, lần nữa thi triển kỹ năng tay bám thân đu bay giữa trời, nhanh chóng phi người từ cành cây này sang cành cây khác.
Hai con sói xanh kia thấy thế, không buông tha hắn mà chạy sát theo phía dưới đất.
Khác với con gấu đen có hình thể cồng kềnh, hai con sói xanh này rất biết kiên nhẫn và nhẫn nại, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho miếng thịt treo trước miệng là Viên Minh này.
Vô luận Viên Minh có bay nhảy chạy trốn kiểu gì, chúng nó đều có thể vững vàng bắt kịp, còn thỉnh thoảng tru tréo một hồi, báo cáo vị trí cho đồng bạn.
Viên Minh không dám dừng lại nghỉ, hắn đã thấy có bóng dáng chớp động từ khắp các nơi trong rừng núi, tình trạng bị thương đổ máu và lâu rồi chưa được ăn uống này đã khiến cơ thể hắn sắp đến cực hạn.
Ánh mắt hắn bắt đầu có chút mơ màng, cho dù là cơn đau trên vai cũng không cách nào kích thích hắn, giúp hắn giữ được tỉnh táo.
Những tán cây trước mặt dần trở nên mơ hồ, cánh tay của hắn ê ẩm sưng khó nhịn, lúc chụp lấy cây mây đã có vẻ khó khống chế mà trượt dần xuống đất, có lẽ, cú nhảy vọt sau hắn sẽ phải rơi xuống thiệt.