Sau thời gian khoảng một chén trà, Trần Uyển bị mực nước dâng lên nhanh chóng ép cho phải lùi lại liên tục, ôm tấm da vượn trắng và thành trường kiếm bằng đồng trong ngực, dán sát cả người vào vách động.
Lúc này nước sông đã phủ kín toàn bộ hang động, mực nước cũng đã dâng tới eo Trần Uyển.
Nội tâm nàng từ lo lắng đã chuyển thành tuyệt vọng, không thể không toát lên suy nghĩ tự trách: "Sao ta lại ngốc như vậy, hắn sẽ không quay về..."
Dù sao tên kia cũng chỉ là một thú nô khoác mao, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nếu thực sự tìm được đường sống, hắn cũng không có khả năng mạo hiểm quay lại cứu nàng, dù sao hai người không thân cũng chẳng quen, chỉ là bèo nước gặp nhau.
Buồn cười nhất là khi thấy hắn để lại da thú và trường kiếm trước lúc rời đi, nàng còn cảm thấy an tâm một cách khó tả.
Ngay khi Trần Uyển hối hận, bọt nước chợt bắn tóe trước người nàng, tiếp đó một bóng người đen tuyền thình lình xông ra, phát ra tiếng thở dốc "phù phù".
Nàng suýt chút nữa không nhịn được, lập tức muốn đánh một cú Hỏa Cầu thuật về người kia.
Đợi khi thấy rõ kẻ đến chính là một con cóc hình người vô cùng xấu xí, nàng đột nhiên hơi kích động, đôi mắt ngân ngấn nước.
Viên Minh vừa gấp gáp quay trở về, đối với sự biến hóa của nơi này cũng cảm thấy kinh ngạc, mở miệng ồm ồm nói: "Nhìn tình hình là lũ đã quét tới, thiếu chút là tìm không được vị trí của ngươi."
"Sao rồi, tìm được lối ra chưa?" Trần Uyển vội vàng hỏi.
"Sông ngầm dưới lòng đất này dài hơn tưởng tượng của ta nhiều, ta bơi hồi lâu mà vẫn chưa tìm được lối ra." Viên Minh lắc đầu, hổn hển nói.
Sắc mặt Trần Uyển lập tức cứng đờ, tâm như tro tàn.
"Có điều ở phía trước ta tìm được một khoang động, không gian lớn hơn chỗ này không ít, tạm thời sẽ không bị dìm ngập, chúng ta có thể qua bên đó nghỉ tạm trước, sau khi lấy hơi rồi lại tiếp tục lặn xuống hạ du tìm lối ra." Viên Minh hít sâu một hơi, đổi đề tài nói thêm.
"Chỉ đành thử một lần." Trần Uyển nghe Viên Minh hổn hển đề xuất phương án, nhất thời cũng không đưa ra được chủ ý gì khác, lập tức đồng ý.
Nhìn mực nước dần dâng tới ngực, nàng không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.
"Ngươi có thể nhịn thở tối đa được bao lâu?" Viên Minh hỏi.
"Ta chưa từng tu luyện Thủy pháp, tối đa chỉ có thể duy trì được nửa khắc đồng hồ." Trần Uyển suy nghĩ một chút, đáp.
Giờ phút này, nàng đang vô cùng hối hận, không nên vì bản thân là đệ tử Hỏa Luyện đường mà kỳ thị Thủy pháp, cũng may đệ tử Hỏa Luyện đường vì muốn rèn Luyện Khí phôi thời gian dài, nên cũng có yêu cầu về hô hấp, nên khả năng hô hấp của nàng không tính là yếu.
"Nửa khắc cũng coi như vừa đủ, chút nữa ngươi nằm trên lưng ta, ta cõng ngươi lặn xuống." Viên Minh cân nhắc một chút rồi nói.
Trần Uyển nghe thế, liếc mắt nhìn cục u nổi khắp sau lưng Viên Minh, lộ vẻ do dự.
"Lấy tốc độ của ngươi, nếu ta không cõng thì nửa khắc đồng hồ tuyệt đối không thể lặn qua được bên kia." Viên Minh nhìn nàng, lạnh nhạt nói.
Trần Uyển hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Một tay nàng ôm da thú và trường kiếm, một tay nén cảm giác khó chịu, quàng lên vai Viên Minh.
"Hít sâu một hơi." Viên Minh dặn.
Trần Uyển lập tức làm theo.
Chớp mắt tiếp theo, Viên Minh đột nhiên lặn người xuống, cõng Trần Uyển chìm vào trong nước.
Tiếp đó, hắn hướng hai chân qua hai bên, đạp mạnh một cái rồi kẹp lại cùng một chỗ, thả người thuận theo dòng nước vọt tới trước, nhoáng cái đã lặn ra xa được bảy, tám trượng.
Khi tới rìa hang động, nước sông bị ngăn cản, tràn vào trong một hầm ngầm.
Viên Minh không dừng lại chút nào mà cõng Trần Uyển chui vào đó, ra sức bơi ếch xuôi về phía hạ du.
Không gian bên trong hang động tối đen.
Trần Uyển nhắm nghiền hai mắt, bên tai chỉ có tiếng nước chảy nặng nề, tim nàng không khỏi đập thình thịch, cánh tay vô thức bám chặt vào vai Viên Minh hơn mấy phần, thân thể cũng bất giác dán chặt vào lưng Viên Minh.
Viên Minh cảm nhận được sự căng thẳng của Trần Uyển ở sau lưng, chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân, nhanh chóng bơi về phía hạ du.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Trần Uyển dần dần thích ứng với cảm giác lạnh lẽo dưới nước, nhịn không được mở hai mắt ra.
Nhưng dưới làn nước tối đen như mực, nàng không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được vách đá bao quanh trên dưới trái phải, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi khi bị giam cầm trong không gian đóng kín.
Nhìn chốc lát, nàng lại lần nữa nhắm hai mắt lại, như vậy ngược lại còn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng cảm giác có thứ gì đó chạm vào gót chân.
Có điều nàng không dám cử động lung tung, cũng không làm ra động tác giẫm đạp gì, vốn không có khả năng đụng phải thứ gì ngoài nước ra.
Nói như vậy, cũng chỉ có thể là có thứ gì đó đuổi theo rồi đụng phải nàng.
"Trong sông ngầm dưới lòng đất này có cá?" Trần Uyển nghi hoặc thầm nghĩ.
Còn không đợi nàng kịp định thần, cảm giác đụng chạm kia lại lần nữa đánh tới, đồng thời cường độ mạnh hơn trước rất nhiều.
Phát giác có điều bất thường, Trần Uyển lập tức mở hai mắt ra, quay đầu nhìn lại phía sau.
Một lần quay đầu nhìn này lại dọa nàng giật nảy mình, thiếu chút nữa không nhịn được la lên, bàn tay bám lấy Viên Minh cũng dùng sức bấu chặt một cái.
Chỉ thấy trong nước sông tăm tối phía sau lưng xuất hiện một bóng đen to lớn, trông sao cũng không giống cá.
Trần Uyển kìm nén nỗi sợ hãi, tay ôm da thú và trường kiếm bằng đồng ra sức vỗ lên lưng Viên Minh.
Viên Minh lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện, xoay cổ quay đầu lại định xem có vấn đề gì xảy ra, kết quả lại lập tức nghe một hồi tiếng khóc "Oa oa" từ sau lưng truyền tới.
Thanh âm có vẻ non nớt kia theo dòng nước, truyền vào tai hắn vô cùng rõ ràng.
Nếu không phải người hắn được phủ da cóc, giờ phút này nhất định sẽ bị dọa cho lông tóc dựng đứng, lưng nổi da gà.
Đúng lúc này, Trần Uyển không tấm da vượn và trường kiếm bằng đồng ép dưới người, vận chuyển pháp lực trong người, nhấc tay vung về phía sau lưng.
Lòng bàn tay nàng tỏa ánh sáng đỏ mờ mờ, chiếu sáng một khoảng nước sông nhỏ sau lung.
Trong ánh sáng u ám, nàng thấy khuôn mặt màu trắng thật lớn như bị người ta đè bẹp. Nó có miệng lớn chiếm đến một phần ba diện tích khuôn mặt, hai con mắt màu đen như hai hạt đậu chiếm diện tích cực nhỏ mọc ở hai bên má.
Nàng sợ tới mức hét lên một tiếng "A", một ngụm nước sặc vào cổ họng khiến luồng khí ban đầu trong nháy mắt đã bị gián đoạn.
Gương mặt trắng toát kia hình như cũng bị kinh hãi, tiếng khóc “oa oa” trở nên gấp gáp hơn, đồng thời trên gương mặt nó đột nhiên nổi lên những vằn màu đỏ đen, tiếp đó, nó mở cái miệng rộng như chậu máu ra, cắn về phía hai người Viên Minh.
Viên Minh vừa quay đầu lại, cũng nhìn rõ diện mạo của thứ kia, trong lòng thầm kêu: "Kỳ nhông nước Bá Vương?"
Hắn lập tức đạp mạnh hai chân, ra sức bơi về phía trước, tốc độ theo đó đột nhiên tăng lên, kéo giãn khoảng cách với thứ quỷ kia.
Thế nhưng ngay tiếp đó, tiếng “oa oa” sau lưng mờ ảo vang lên lớn hơn hẳn, hung thú nghi là kỳ nhông nước Bá Vương kia lại không muốn buông tha bọn họ, trái lại còn dồn sức đuổi theo.
Trần Uyển trong cơn kinh hãi, tâm thần rối loạn, bấu chặt năm ngón tay vào lưng Viên Minh, móng tay còn cắm sâu vào trong da lưng hắn, miệng cũng bị sặc mấy ngụm nước sông lạnh buốt.
Đúng lúc này, mắt cá chân nàng đột nhiên truyền lên cảm giác bỏng rát, khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện trong cái miệng con quái vật rất giống hình người kia, không ngờ lại có thể phun ra dịch nhầy màu đỏ thẫm như dung nham.
Chất nhầy dính vào chỗ mắt cá chân nàng, lập tức ăn mòn làm y phục của nàng thủng một lỗ lớn, ngay cả da chân nàng cũng bị dính bỏng.
Có điều, chính cảm giác đau đớn dữ dội này lại kích phát ý chí chiến đấu của Trần Uyển, làm cho nàng tỉnh ngộ lại từ trong kinh hoảng, đưa tay sờ vào trong áo, lôi ra một quả Xích Hỏa lôi.
Nhưng khi nàng đang định ném nó ra, nàng lại nghĩ tới một màn xảy ra khi bị con trăn lửa truy đuổi lúc trước, nếu ném Xích Hỏa lôi ở đây, chưa nói tới chuyện có thể nổ chết hung thú kia hay không, chỉ e chấn động sóng nước thôi cũng có thể đánh ngất hai người bọn họ.
Nếu hang động lại sụp đổ lần nữa, vậy khỏi phải nghĩ chuyện bọn họ có toàn thây hay không, cứ thế chôn chung ở đây luôn đi.
Trần Uyển thầm buồn bực không thôi, nhưng ở dưới nước này, Hỏa pháp tinh tu của nàng bị hạn chế rất nhiều, đến ngay cả Hỏa Cầu thuật cũng không thể thi triển.
Ngay lúc nàng đang do dự, chợt thấy Viên Minh dưới thân hơi giảm tốc độ một chút, đồng thời đặt một tay trên vách đá.
"Hắn đây là muốn làm gì?"
Chớp mắt sau đó, trên vách đá hai bên trái phải sau lưng bọn họ đột nhiên tỏa ánh sáng màu xanh, tiếp đó hai cây gai gỗ bén nhọn dài chừng hai thước đột ngột từ đó đâm ra.
"Mộc Thứ thuật!" Trần Uyển kinh ngạc, không ngờ tên thú nô khoác mao này còn biết cả thuật pháp.
Kỳ nhông nước Bá Vương truy kích theo bị gai gỗ đâm trúng, vạch lên trên người nó một vết rách kéo dài, máu tươi theo đó chảy ra ngoài.
Nó bị đau nên bộc phát hung tính, há miệng bất ngờ phun ra một đoàn chất nhầy màu đỏ thẫm lớn lan rộng ra bao trùm về phía người Trần Uyển.
Nếu bị chất nhầy chạm vào, chỉ e nửa tấm lưng nàng sẽ bị ăn mòn.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay đang bám chặt lên vai Viên Minh của nàng đột nhiên bị túm chắc, ngay tiếp đó lại bị kéo về trước, tức thì nàng từ trên bờ vai hắn văng ra ngoài.
Đám chất nhầy màu đỏ thẫm kia lập tức rơi lên trên lưng Viên Minh, kéo theo một tràng những tiếng "xèo xèo".
Viên Minh cố nén cảm giác đau rát kịch liệt, xông lên trước, bơi tới chỗ cạnh người Trần Uyển, một tay rút thanh trường kiếm bằng đồng trong tay nàng ra, tay kia đẩy bờ mông cong căng tròn của nàng lên, đưa nàng ra xa.
Ngay sau đó, Viên Minh đột nhiên quay lại, quán chú pháp lực vào trong tay cầm Thanh Ngư kiếm rồi vung kiếm chém về phía kỳ nhông nước Bá Vương đang đuổi tới.
"Phập."
Chỉ thấy Thanh Ngư kiếm bừng sáng lên một ánh sáng xanh, dùng lực lượng cường đại trực tiếp rẽ đôi dòng nước, bổ lên mặt con kỳ nhông nước Bá Vương ở phía đối diện.
Kỳ nhông nước Bá Vương tru lên thảm thiết, mặt nó bị chém rách một đường chảy máu, tức thì trong mồm nó lại thấy dâng lên một đám dịch độc lớn, bắn nhanh về phía Viên Minh.
Viên Minh quay người thoát đi, đồng thời, những cục u màu đen trên lưng hắn cũng phun ra một đám dịch độc. Từng đốm dịch độc sau khi tan vào trong nước liền nối thành một mảng, dũng mãnh lao ngược về phía con kỳ nhông nước Bá Vương.
Hai loại dịch độc trộn lẫn vào nhau, thoáng ăn mòn lẫn nhau đồng thời giảm thế truy kích của dịch độc từ con kỳ nhông nước.
Viên Minh tranh thủ thời cơ, ra sức bơi về phía trước, vừa đuổi kịp Trần Uyển liền đưa một tay ôm nàng vào lòng, ra sức đạp nhanh hai chân, kéo nàng điên cuồng bơi tới trước.
Sau lưng, kỳ nhông nước Bá Vương vừa lao vào khu vực chứa hỗn hợp dịch độc, nước sông nơi đó lập tức sôi trào.
Độc tố hình thành sau khi hai loại độc dịch pha trộn vào nhau khiến cả nó cũng không cách nào chống lại được.
Kỳ nhông nước Bá Vương lập tức kêu gào thảm thiết liên hồi, không còn sức để truy đuổi hai người nữa.
Trải qua lần này, không nói thể lực hai người Viên Minh bị tiêu hao không ít, hô hấp cũng bị xáo trộn, việc lúc này có thể kiên trì tới chỗ khoang động kia bỗng chốc không thể đoán định được nữa.