Chương 31: Bán pháp khí

Ba Âm thấy đã vô vọng chạy thoát, cũng nổi tính hung ác huy động hai tay không ngừng công kích vào chân con nhện quỷ mặt người.

Nhện quỷ mặt người rõ ràng còn cường đại hơn con nhện sói một sừng kia, hai chân nhện mỗi một lần va chạm đều phát ra tiếng kim loại, tốc độ công kích cũng càng lúc càng nhanh.

Ba Âm không ngừng huy động hai tay, nhưng chung quy khó địch nổi quỷ nhện mặt người, chỉ một lát sau hai tay và trên người hắn đã bị rạch bảy tám vết máu.

Đau đớn kịch liệt và máu tươi chảy ra kích phát hung tính của hắn, Ba Âm vung tay tát một cái tách một chân nó ra, chịu đựng vai phải bị một chân khác của nhện quỷ mặt người đâm thủng mà vọt tới phía dưới bụng của nhện quỷ mặt người.

Hắn vung trảo dài rạch ra ba lỗ thủng sâu trên phần bụng dưới của nhện quỷ mặt người.

Nhện quỷ mặt người ăn đau, hất cái chân đang đâm trên ngực Ba Âm lên, ném hắn ra xa.

Ba Âm liên tục lăn tròn trên mặt đất, đập trúng một khối đá mới ngừng lại được.

Còn không đợi hắn bò lên, trong hư không truyền đến tiếng “phốc phốc”, một tấm mạng nhện màu trắng từ bụng con nhện quỷ mặt người phun ra bao phủ hắn.

“Xèo xèo.”

Từng đợt tiếng vang truyền đến, trên người Ba Âm lập tức bốc lên từng đợt từng đợt khói trắng, tất cả da lông máu thịt ở chỗ tiếp xúc với mạng nhện đều bị ăn mòn, xuất hiện từng vết máu nhìn thấy ghê người.

Đặc biệt là chỗ có sẵn vết thương, máu bị mạng nhện ăn mòn càng giống như là bị bốc cháy.

Vết phỏng vô cùng mãnh liệt khiến Ba Âm đau đến lăn lộn đầy đất, kêu rên không thôi, tay chân luống cuống xé rách mạng nhện trên người, nhất thời khó có thể thoát thân.

Lúc này, nhện quỷ mặt người lại lần nữa đuổi theo.

Viên Minh thấy một màn như vậy thì biết thắng bại đã phân, Ba Âm không có phần thắng.

Chỉ thấy nhện quỷ mặt người nhấc một chân lên cao rồi bỗng nhiên đâm xuống, tiếng kêu rên của Ba Âm cũng đột nhiên im bặt.

Ngay lúc Viên Minh cho rằng tất cả đều đã kết thúc, cái chân của nhện quỷ mặt người đang đâm xuống lại có chút cứng đờ giơ ở trên cao.

Viên Minh chăm chú nhìn lại thì thấy một bàn tay của Ba Âm đang nắm chặt cái chân nhện kia, nâng lên phía trên một chút khiến nó giơ lên.

Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn lại cảm giác được cánh tay Ba Âm dường như cứng cáp hơn lúc trước.

Ngay sau đó, liền nghe “Oanh” một tiếng.

Thân thể nhện quỷ mặt người đột nhiên bị cánh tay ném đi, tám chân hướng lên trời ngã ngược xuống đất.

Cơ thể Ba Âm lần nữa bò lên, Viên Minh lúc này mới phát hiện thì ra không phải ảo giác, cả người hắn đều cường tráng hơn so với trước, cơ bắp cả người hắn vẽ ra từng đường cong cuồn cuộn.

Thoạt nhìn giống như những khối cơ bắp lớn chồng chất lên nhau, quái dị và kỳ quặc không thể diễn tả bằng lời.

Không đợi nhện quỷ mặt người bò dậy Ba Âm đã vội vàng xông lên, nhào tới cưỡi lên trên bụng của nhện quỷ mặt người mà không ngừng vung hai cánh tay cường tráng đánh lên mình của con nhện.

“Xoẹt xoẹt xoẹt.”

Mặc dù ở cách đó rất xa nhưng Viên Minh cũng có thể nghe được tiếng thân thể bị chọc thủng.

Nhện quỷ mặt người lần đầu tiên phát ra tiếng kêu rên, âm thanh giống như trẻ con khóc thút thít, có chút lanh lảnh, có chút dọa người.

Nhưng giờ phút này Ba Âm lại giống như là rơi vào trạng thái điên cuồng, hai tay không ngừng lấy một khắc, giống như cái máy mà đâm vào nhện quỷ mặt người, đâm cho phần bụng của nó bắn máu tươi tung tóe, máu thịt lẫn lộn.

Tám cái chân của nhện quỷ mặt người co trở về, hai chân trước đâm tới trước ngực Ba Âm, hai chân ở giữa một trái một phải đâm về phía cổ hắn, bốn chân còn lại thì đâm vào phía sau lưng hắn.

Đây rõ ràng là chiêu tất sát của nhện quỷ mặt người.

Nhưng Ba Âm còn nhanh hơn nó một bước, sau khi đánh xuyên qua ngực bụng, cánh tay phải của hắn tụ lực, thẳng tắp như đao mà đâm một kích vào đầu nhện quỷ mặt người.

Ngay lúc thấy hắn sắp đánh trúng, một tiếng xé gió đột ngột truyền đến.

“Xoẹt” một tiếng.

Một thanh trường kiếm bằng đồng bắn tới, đâm xuyên qua cánh tay phải Ba Âm, làm đòn trí mạng này của hắn rơi vào khoảng không.

Nhện quỷ mặt người lại không bỏ lỡ cơ hội này, cả tám cái chân của nó cùng lúc đâm vào cơ thể Ba Âm, máu tươi bắn ra.

Ba Âm kêu lên một tiếng, miệng nôn máu tươi, quay đầu nhìn sang phía cửa cốc.

Hai mắt hắn vằn vện tơ máu, đôi mắt bị một tầng huyết sắc âm u che kín thấy bên kia bất ngờ có một con vượn trắng đang đứng, vẫn còn duy trì tư thế ném.

Môi hắn mấp máy, muốn mắng lại không thể mắng được mà đã tắt thở.

Ở dưới thân hắn, nhện quỷ mặt người cũng bị thương nặng, giãy giụa vài cái muốn đứng dậy nhưng không thể đứng lên, thậm chí không còn sức lực rút mấy cái chân ra khỏi người Ba Âm.

Viên Minh thấy một màn như vậy, lập tức dùng cả tay chân, lấy tư thế vượn trắng nhanh chóng chạy vội tới.

Khi tới gần, hắn không có lập tức tiến lên xem xét, mà trước tiên nhặt trường kiếm bằng đồng lên, sau đó mới vòng quanh nhện quỷ mặt người đánh giá một vòng.

Thấy nó xác thực đã không có sức phản kháng thì hắn mới đi ra phía trước, vung lên một kiếm chặt đầu nó xuống.

Nhện quỷ mặt người mất đi cái đầu, tám chân nhện cũng giống như mất đi lực lượng chống đỡ, lập tức sụp xuống.

Cùng lúc đó, Ba Âm mất đi sinh mệnh, thân hình bắt đầu nhanh chóng co rút lại, một lần nữa khôi phục hình người, da thú rũ trên người hắn có vẻ hơi rộng.

Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, triệt tiêu Phi Mao thuật, lấy túi trữ máu ra bắt đầu thu thập máu của nhện quỷ mặt người.

Thu thập xong sau, khóe mắt hắn liếc qua thì thấy thấy lớp da mặt trên đầu của nhện quỷ mặt người cũng bắt đầu co rút lại, vậy mà giống như là một tấm mặt nạ da người từ tróc ra trượt xuống mặt đất.

Viên Minh cảm thấy ngạc nhiên, nhặt nó lên xoa nắn lôi kéo một hồi, phát hiện thứ này vậy mà vô cùng cứng cỏi, có vẻ không phải tầm thường nên lập tức cất đi.

Sau đó, hắn xoay người đi đến phần bụng của nhện quỷ mặt người, nhìn thấy cái miệng vết thương ghê người, trong lòng thầm cảm thấy thằng nhãi Ba Âm này thật sự khủng bố, nếu là đấu với mình, hắn trước khi chết dùng thủ đoạn này trên người mình thì cũng không phải dễ dàng có thể tiếp nhận.

Lúc này, ánh mắt hắn lại dừng ở hai chân trước của nhện quỷ mặt người, phát hiện máu thịt trên đó đã khô héo, xương cốt bên trong hơi lộ ra ánh sáng kim loại, dường như cũng không phải phàm vật.

Viên Minh lập tức động thủ, rút xương đùi nhện trừ trên thi thể Ba Âm xuống đặt ở một bên, sau đó dùng trường kiếm bằng đồng chém đứt khớp xương chân nhện, mới đẩy thân thể ngã xuống dưới.

“Triệu Đồng chắc chắn là sẽ cảm thấy hứng thú với đồ chơi này.” Viên Minh nhếch khóe miệng cười nói.

Sau đó hắn đi đến bên cạnh Ba Âm, từ trên người hắn tháo túi trữ máu xuống, đổ hết tất cả máu huyết bên trong vào trong túi của chính mình, sau đó lại tìm kiếm những thứ khác trên người hắn.

Ngay khi Viên Minh muốn gỡ da thú trên người Ba Âm ra, hắn lại kinh ngạc phát hiện da thú đã dính chặt vào đầu Ba Âm, một khi xé ra là sẽ kéo theo một tảng lớn máu thịt, chỉ có thể từ bỏ.

Hơn nữa, Ba Âm vốn có thân thể tráng kiện vậy mà trở nên vô cùng gầy còm, giống như là máu thịt đều tan rã, vô cùng quỷ dị.

Cuối cùng, trừ bỏ túi trữ máu ra, hắn chỉ tìm được một bình gốm nhỏ màu đen ở trên người Ba Âm.

Khi mở ra, bình nhỏ lập tức bay ra một mùi cay độc, bên trong có hai viên thuốc màu đỏ cỡ chừng hạt đậu, lại không biết là vật gì.

Sau khi thu thập xong, Viên Minh ngồi ở bên hai thi thể nghỉ ngơi hồi lâu, chờ đến khi pháp lực và sức lực đều khôi phục không ít mới một lần nữa đứng dậy.

Nhìn thi thể Ba Âm trên mặt đất, Viên Minh hơi do dự một chút rồi kéo hắn lên vác ở trên vai, một lần nữa đi vào bên trong sơn cốc.

Thời điểm đến hồ nước lưu huỳnh, Viên Minh ngừng lại, nhìn xung quanh hồ hồi lâu nhưng trước sau không nhìn thấy con nhện sói một sừng kia, suy đoán là nó bị thương nặng nên trốn về sào huyệt.

Sau đó Viên Minh mới vác thi thể Ba Âm đi đến bên hồ nước lưu huỳnh, ném xuống dưới hồ.

Chỗ trước đó hắn giao chiến chỉ tìm được một thi thể nô thú có thể xem là hoàn chỉnh và một bộ thi thể đã bị gặm đến dường như chỉ còn khung xương, hắn không nhịn được nên cũng ném vào trong hồ.

Còn khối thi thể cuối cùng hắn làm thế nào cũng không thể tìm được, hẳn là bị nhện sói một sừng kéo trở về huyệt động, chỉ đành phải thôi.

May mắn chính là túi trữ máu của ba bộ thi thể này vẫn còn, Viên Minh thu hết máu huyết bên trong, cộng với phần trước đây hắn bắt được thì có khoảng mười ba phần.

Khi thu thập đâu đó xong Viên Minh mới mang theo trường kiếm bằng đồng và chân của nhện quỷ mặt người rời khỏi sơn cốc.

……

Ngày hôm sau, trong Cáp Mô cốc.

Triệu Đồng nhìn chân nhện quỷ mặt người Viên Minh mang về, trong lúc nhất thời có chút sững sờ xuất thần.

“Từ chất lượng mà xem xét, quỷ nhện mặt người này hẳn là vượt qua Luyện Khí tầng ba, thật sự là bị ngươi giết chết?” Hắn nhìn Viên Minh trước mắt chỉ hơi bị trầy da, nhịn không được hỏi.

“Làm sao, không phải ta giết ngươi sẽ không thu?” Viên Minh hỏi ngược lại.

“Thu, sao lại không thu, chân nhện này chính là hàng hóa hút hàng, đám người Hỏa Luyện đường cần gấp đây này.” Trên mặt Triệu Đồng ý cười dạt dào, vội vàng đè hai kiện đồ vật lại.

“Hỏa Luyện đường?” Viên Minh nghi ngờ nói.

Triệu Đồng vốn không nên nói chuyện bên trong tông môn cho hắn biết, nhưng hôm nay thật sự hưng phấn nên giải thích một câu:

“Là bộ phận phụ trách luyện chế pháp khí trong tông môn, cái này nói ngươi cũng không hiểu.”

“Cái gì là pháp khí?” Viên Minh tiếp tục hỏi.

“Chính là vũ khí có uy lực cường đại.” Triệu Đồng không muốn nói quá nhiều nên trả lời cho có lệ.

Viên Minh vừa nghe hắn nói như vậy, hơi suy nghĩ một lát, từ bên hông tháo xuống một vật có hình dạng ống dài được bao bọc bên trong da thú đặt lên trên bàn.

“Đây là cái gì?” Triệu Đồng thấy thế nghi ngờ nói.

Viên Minh không nhanh không chậm mà cởi bỏ da thú ra, bên trong lộ ra trường kiếm bằng đồng, nói: “Giúp ta nhìn cái này một chút.”

Triệu Đồng nhìn thoáng qua chuôi trường kiếm bằng đồng cũ kỹ này, đầu tiên là vẻ mặt khinh thường, ngay sau đó lông mày hơi hơi nhướng lên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Này dường như là một kiện bán pháp khí, ngươi lấy từ nơi nào?” Hắn cầm lấy trường kiếm cẩn thận đánh giá, có chút nghi ngờ hỏi.

“Trong lúc tìm kiếm hung thú, nhặt được trên đường.” Viên Minh tùy ý tìm cái lý do trả lời.

“Cái này có bán hay không, cũ thì có hơi cũ, có điều lúc luyện chế dùng tài liệu rất vững chắc, tuy rằng chỉ là bán pháp khí nhưng cũng có chút giá trị.” Triệu Đồng bình luận.

“Cái gì là pháp khí, vì sao kiếm này lại là bán pháp khí?” Viên Minh không có trả lời, lời nói xoay chuyển hỏi thăm.

“Ta nói, ngươi hôm nay làm sao lại có nhiều câu hỏi như vậy?” Triệu Đồng bĩu môi, bất mãn nói.

Viên Minh nghe vậy, sắc mặt không đổi, duỗi tay thu lại trường kiếm, nói: “Ngươi không biết thì ta đi hỏi người khác.”

“Ai nói ta không biết?” Triệu Đồng lập tức trừng mắt.

“Vậy ngươi hãy nói xem.” Viên Minh tủm tỉm cười, nói.