Chương 25: Súc Nguyên tí

Viên Minh đi theo Cáp Cống xuyên qua khe suối rồi đi bộ hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới một sơn cốc bí ẩn.

Vùa đi tới cửa sơn cốc Viên Minh đã nhăn mũi dừng bước.

“Mùi lạ gì thế này?” Hắn bịt mũi hỏi.

Hắn ngửi thấy một mùi hương giống như lưu huỳnh, nhưng lại phức tạp hơn.

“Mùi Khu Thú phấn, có thể xua đuổi một số hung thú và độc trùng để bọn chúng không tới gần nơi này.” Cáp Cống chỉ về phần bột màu đỏ xen trắng dưới đất cách đó không xa, giải thích.

“Thứ này cũng có thể trao đổi ở trong đó sao?” Viên Minh nhướng mày, hỏi.

“Đúng là có thể, nhưng thứ đồ này không có tác dụng gì ngoài xua đuổi một số hung thú và độc trùng, còn dễ dàng làm lộ nơi ẩn nấp. Có đôi khi con người còn nguy hiểm hơn cả hung thú.” Cáp Cống nói.

Lối vào sơn cốc rất hẹp, giống như một con đèo tự nhiên, nhưng khi đi vào bên trong lại thoáng đãng rộng rãi, giống như thể đang đi từ miệng vào trong bụng của một con cóc.

Hai người vừa tiến vào sơn cốc, còn chưa đi được mấy bước, trước mặt đã xuất hiện vài căn nhà thô sơ được xây bằng đá.

Những ngôi nhà đó đều không có cửa, chỉ có một cái lỗ trống, bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.

Xung quanh những ngôi nhà như vậy còn có một số người khoác da thú, số lượng không nhiều lắm, tất cả đều có vẻ mặt chết lặng, không có một cảm xúc gì trên khuôn mặt.

Viên Minh vừa định bước lên xem thử thì đã bị Cáp Cống ngăn lại.

“Đợi lát nữa khi nói chuyện hãy chú ý ngôn từ, chớ nên chọc tới những đệ tử ký danh kia, đa số tính cách của bọn họ đều không tốt lành gì.” Cáp Cống lên tiếng nhắc nhởi.

Viên Minh nghe thấy vậy thì im lặng gật đầu.

Hắn đi tới ngôi nhà đá đầu tiên ngay trước mặt, liếc mắt nhìn vào bên trong lập tức thấy bày trí bên trong vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ và một chiếc ghế nằm.

Một nam tử mặc trường bào màu xanh đậm đang nằm trên ghế dựa, nhàn nhã đung đưa, trong tay hắn còn cầm một cuộn giấy màu xanh lơ che nửa khuôn mặt, có vẻ vô cùng thích ý.

Trên chiếc bàn ở trước mặt hắn có dựng một tấm bảng gỗ, bên trên dán giấy trắng ghi “Thu mua linh thảo đủ tuổi, các loại khoáng thạch.”.

Chỉ đơn giản một câu, không hề viết danh sách thu mua và năm cụ thể.

Trong gian phòng đá bên cạnh hắn cũng có một cái bàn, bên trên dựng một tấm bảng gỗ cũng dán giấy trắng, viết “Thu mua linh thảo, khoảng thạch, xương thú, máu huyết”.

Nhưng điều khác biệt chính là căn phòng này trống rỗng, không có một ai ở bên trong.

Bên trong hai gian phòng khác cũng có tình huống như vậy, có điều trưng bày hơi thô kệch.

Trong căn phòng đá cuối cùng, Viên Minh đúng lúc nhìn thấy hai thú nô khoác mao đang giao dịch với đệ tử ký danh bên trong.

Hai tên đệ tử kia trông có vẻ rất mất kiên nhẫn, đang chọn lựa hai quặng khoáng thạch màu đỏ sậm cùng một gốc cây trông như nhân sâm nhưng màu sắc lại vàng như nến do thú nô khoác mao mang tới.

Cuối cùng, dùng một bình sứ trắng nhỏ để đuổi thú nô khoác mao kia đi.

Tên thú nô khoác mao kia cảm ơn cả ngàn lần rồi mới cầm bình nhỏ, vui vẻ rời đi.

“Hai quặng Hoả Văn thiết và một cây Xích Hoàng tinh chỉ đổi được một lọ Bổ Huyết đan, lòng dạ bọn người kia đúng là càng ngày càng đen.” Cáp Cống đi bên cạnh Viên Minh không nhịn được lẩm bẩm nói.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, gần như ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể nghe được.

Nhưng Viên Minh lại nghe rất rõ.

Chỉ là do ở chỗ này nên hắn cũng không hỏi nhiều, đợi đến khi hắn và Cáp Cống đi xa thì mới hỏi:

“Tại sao, thú nô khoác mao kia bị thua lỗ trong vụ mua bán vừa rồi sao?”

“Lỗ vốn là chuyện bình thường, nhưng thằng nhãi này ép giá quá ác độc. Chỉ hai quặng Hoả Văn thiết cũng đủ để đổi một lọ Bổ Huyết đan rồi, cây Xích Hoàng tinh kia từ mức độ phẩm chất thì cũng ít nhất là năm mươi năm tuổi, như vậy có khác gì tặng không cho hắn ta.” Cáp Cống nghe thấy vậy thì kinh ngạc, sau đó tức giận bất bình nói.

Viên Minh không hiểu rõ mấy thứ này lắm nên lập tức thỉnh giáo thêm từ Cáp Cống, biết được thông tin và tên của một số loại linh dược và khoáng thạch mà các đệ tử ký danh thu mua hàng năm.

“Thật ra ta cũng có hơi bất ngờ, thế mà Bích La động lại cho phép nơi giao dịch này tồn tại.” Viên Minh tấm tắc bảo lạ.

“Ở đây lâu thì ngươi sẽ biết, Bích La động quản lý những đệ tử ký danh này rất lỏng lẻo, bình thường bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tông môn, còn những chuyện khác tông môn sẽ không để ý.” Cáp Cống giật giật khóe miệng, nói.

Viên Minh cảm thấy những chuyện như vậy với bản thân mình hiện tại vẫn còn quá xa vời nên cũng không quá để ý.

Sau khi dạo một vòng trong sơn cốc, Viên Minh từ biệt Cáp Cống rồi tự mình rời đi.

Cáp Cống cũng đơn giản chào tạm biệt, cả hai đường ai nấy đi, không ai đề cập liệu sau này có gặp lại nhau hay không.

...

Thời gian thoắt cái đã hơn ba tháng trôi qua.

Đã giữa trưa nhưng bầu trời lại giăng đầy mây đen, màn trời buông xuống những tán cây cổ thụ trong rừng bầu không khí áp lực.

Giữa rừng rậm, một con vượn trắng thân hình cường tráng đang vươn cánh tay dài đung đưa giữa những cây cổ thụ cao chót vót, mỗi một lần vung ra đều cách hơn mười trượng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đương nhiên đây không phải một con vượn hoang trong rừng, mà chính là Viên Minh biến thành nhờ thi triển Phi Mao thuật.

Vào lúc này, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, trên người còn có vài vệt máu ghê người, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng rỏ, vẫn luôn cảnh giác nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy cách hắn chưa đầy ba mươi trượng, trời đất rung chuyển, cây cối gãy đứt, khói bụi mù mịt bốn phía.

Một con lợn rừng lông đen thân dài cao khoảng chừng sáu thước đang nhảy cao một trượng, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, cái mũi phụt phụt hơi nóng mà nổi điện chạy theo Viên Minh.

Miệng nó có một cặp răng nanh trắng dài như mũi kích, bên trên lóe lên ánh sáng trắng vô cùng sắc nhọn, mỗi khi gặp phải cây cối chắn ngang sẽ dùng chiếc nanh một phát đâm xuyên.

Cũng trong lúc đó, giữa hai chiếc răng nanh hiện ra một màng sáng vô hình giống như một tấm khiên ánh sáng hình tam giác bao trùm lấy đầu của nó, khi va vào thân cây thì có thể chia năm xẻ bảy thân cây đó ngay.

Một mắt của con hung thú lợn rừng này đã bị Viên Minh gây thương tích, máu tươi đầm đìa, con mắt còn lại cũng đỏ ngầu, bên trong bộc phát sát ý và hận thù nồng đậm, một hai phải đuổi giết Viên Minh.

Tuy rằng tốc độ không chậm nhưng thực lực lại vô cùng khủng bố, thế nhưng lại có quá nhiều cây cổ thụ ngăn cản, lại thường xuyên bị va chạm cản trở nên đương nhiên rất khó để đuổi theo Viên Minh.

Dường như Viên Minh cũng nắm chắc được điều đó nên không sốt ruột chạy trốn, mà còn cố ý áp chế tốc độ để luôn duy trì khoảng cách giúp lợn rừng có thể nhìn thấy hắn.

Một khi phát hiện lợn rừng bị chậm lại, hắn còn chủ động dừng lại khiêu khích một hai cái, dụ dỗ hung thú lợn rừng tiếp tục đuổi giết mình.

Viên Minh đương nhiên không phải là rảnh rỗi tới mức không có việc mà cố ý tìm trò chơi, mà là muốn dùng biện pháp như thế để làm hao tổn lệ khí của lợn rừng, cũng như tiêu hao sức chịu đựng của nó, đợi tới khi thực lực của nó suy yếu đến mức chắc chắn có thể dùng một đòn giết chết.

Cứ như vậy, một vượn một heo đuổi nhau trong rừng hơn nửa canh giờ.

Viên Minh dùng hai tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện hơi thở từ mũi lợn rừng đã bắt đầu nặng nề hơn, tiếng bước chân phi nhanh cũng trở nên hỗn loạn, tốc độ va chạm với cây cũng giảm lại, lập tức biết thời cơ đã tới.

Hắn treo người trên cây cổ thụ bằng một tay, cũng mệt đến mức thở hổn hển, dáng vẻ như thể đã không còn trốn nổi.

Lợn rừng vốn đã có hơi chạy không nổi nhìn thấy cảnh như vậy lập tức lấy lại tinh thần, gào lên một tiếng rồi ra sức lao về phía Viên Minh.

Lần này Viên Minh cố ý giảm tốc độ, đợi đến khi lợn rừng đuổi tới cách hắn khoảng bốn trượng, cánh tay mới vừa vung ra đột nhiên chuyển hướng, bay vọt về phía giữa hai cây cổ thụ.

Lợn rừng cũng ngay lập tức đuổi theo, trọng tâm cơ thể đang bị lệch về một bên lại đột nhiên thay đổi, cũng lao nhanh về phía Viên Minh.

Nó nhìn thấy hai cây cổ thụ đang đứng cạnh nhau kia, cơ thể nhảy lên, muốn đi xuyên qua giữa hai cây.

Khoảng cách giữa hai cây đó thật sự giống như chế tạo ra cho cơ thể của nó, không nhiều cũng không ít mà vừa vặn để cơ thể lợn rừng đi xuyên qua.

Nhưng trên thực tế, hai cái cây đó thật sự là do Viên Minh lựa chọn sẵn cho nó.

Ngay khi lợn rừng nhảy lên, cơ thể của Viên Minh xoay sang rồi ngừng lại.

Hắn nhặt một cây giáo ngắn bằng xương trắng từ dưới đất đã được đặt trước ở đây, điên cuồng vận chuyển Cửu Nguyên quyết trong cơ thể, pháp lực trong đan điền hóa thành một dòng nước ấm dâng trào dọc theo kinh mạch về cánh tay phải.

Cánh tay phải của hắn lập tức nổi lên gân xanh, lông tóc dựng đứng, cơ bắp phồng to, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được bành trướng gấp đôi, trở thành một con vượn còn lớn hơn trước một vòng.

Đây chính thần thông thứ hai hắn có được khi thi triển Phi Mao thuật vượn trắng sau khi tu luyện Cửu Nguyên quyết và tiến vào Luyện Khí tầng thứ hai, được hắn đặt tên là “Súc Nguyên tí”.

Một khi kích hoạt thần thông này, hình dạng của cánh tay phải hắn sẽ xảy ra thay đổi, có khả năng bùng phát sức mạnh là ngay lập tức tăng trưởng gấp ba.

Tuy nhiên, sự bùng nổ sức mạnh này chỉ là tức thời và không thể duy trì trong một thời gian dài.

Để đối phó với với đặc điểm này, Viên Minh đã khai phá ra phương pháp tích lũy lực ném để tấn công từ xa.

Chỉ nhìn thấy bàn tay hắn nắm chặt cây giáo ngắn, trong nháy mắt cánh tay căng chặt, sức lực không ngừng tích tụ lại, ngay khi vung cánh tay lên thì đồng thời hét to một tiếng.

“Đi!”

Ngay khi âm thanh vang lên, giáo ngắn bằng xương trắng trong tay hắn cũng được mạnh mẽ ném đi, phát ra một tiếng xé gió.

Cơ thể của hung thú lợn rừng vừa đi qua giữa hai cây cổ thụ thì bị kẹp lại, không thể nào né tránh, chỉ có thể dùng tấn khiên ánh sáng bao trùm trên đầu trực diện đón lấy một đòn này của Viên Minh.

Giống như một cuộc quyết đấu giữa giáo và khiên, ngay trong khoảnh khắc chúng tiếp xúc với nhau, trận chiến kết thúc.

Cây giáo ngắn “phốc” một tiếng đâm xuyên qua quầng sáng vô hình, đâm thẳng vào đầu hung thú lợn rừng, tiện đà xuyên qua toàn bộ cơ thể nó rồi bắn ra từ sau mông.

Cơ thể lợn rừng bay ra giữa không trung rồi ngã xuống, không nghiêng không lệch mà mắc kẹt ngay giữa hai cây cổ thụ.

Viên Minh thấy thế, lộ ra vẻ mặt vui mừng, một phần là vui vì đã thành công giết được con hung thú này, phần khác là cảm thấy hài lòng với sức mạnh Súc Nguyên tí của bản thân.

Hắn bước nhanh về phía trước, gỡ túi trữ máu bên hông rồi nhanh chóng thu thập máu của hung thú lợn rừng.

Đợi sau khi thu thập xong, Viên Minh lập tức nhặt lại cây giáo ngắn bằng xương trắng lên, dùng mũi thương khoét hai bên khóe miệng của lợn rừng cho tới khi lộ ra gốc rễ của hai chiếc răng nanh.

Cặp răng nanh này cũng là mục tiêu của hắn, bởi vì bên trong ẩn chứa linh lực, là một trong những linh tài hung thú mà các đệ tử Bích La động cần.