Chương 21: Ham muốn giết chóc

Trong lòng Viên Minh rùng mình, vội vàng nhìn về phía tiếng động.

Bụi bặm bay tứ tung, một con thú có dáng người vô cùng cao lớn bò ra, rõ ràng là một con gấu nâu cả người đầy lông màu vàng, cao gấp bội so với con gấu đen bị đánh chết lúc trước, to như một căn nhà.

Dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, ngay lập tức Viên Minh như bị quái vật khủng bố nào đó nhìn chằm chằm, lông tơ không khỏi dựng đứng, tuy rằng thoạt nhìn thì hắn trấn định, nhưng trong lòng lại rất thấp thỏm bất an!

“Con hung thú này còn mạnh hơn con lợn rừng vừa rồi, chẳng lẽ ta không may mắn như vậy, đụng phải hung thú trung giai cấp một?” Tâm trạng hắn nặng trĩu.

Đừng nói là hắn vừa mới trải qua một trận chiến, mặc dù dễ dàng giải quyết, nhưng tiêu hao cũng không ít pháp lực, cho dù là trạng thái toàn thịnh cũng không dám chính diện chống lại một hung thú trung giai cấp một.

Trong lòng Viên Minh suy nghĩ điên cuồng, bỗng nhiên phát ra một tiếng hét lớn, cơ bắp toàn thân chợt phồng lên, làm bộ muốn nhào tới.

Hung thú màu nâu dừng bước, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Ngay lúc này, Viên Minh đột nhiên nhảy ra phía sau, vô cùng linh hoạt leo lên một cây đại thụ phía sau rồi nhanh chóng leo cao hơn.

"Gào gào!"

Lúc này gấu nâu mới biết mình bị lừa, nó tức giận gào thét chạy theo, tốc độ nhanh kinh người, dường như trong nháy mắt có thể đến bên cạnh đại thụ mà Viên Minh trèo lên, bàn tay gấu phì nhiêu đánh mạnh.

"Ầm" một tiếng!

Đại thụ to chừng thùng nước bị đánh gãy, giờ phút này Viên Minh vừa bò tới thắt lưng cây thì bị ngã xuống.

Nhưng hắn không sợ hãi đến mức hoảng loạn, hai chân đạp một cái lên trên cây, mượn lực để nhảy về phía một cây khác.

Gấu nâu ngửa đầu hung hăng rống một tiếng lớn, lại có cảm giác như các loại đá va chạm với nhau.

Thanh âm này chấn động đến mức hai tai Viên Minh ong ong vang lên, đầu hơi trầm xuống, trong nháy mắt tay chân có hơi cứng đờ, cả người như đá cứng ngắc rơi xuống phía dưới.

Viên Minh chưa kịp rơi xuống đất, Cửu Nguyên quyết trong cơ thể theo bản năng tự vận chuyển, một luồng pháp lực tinh thuần chảy ra từ đan điền, nhanh chóng chạy khắp toàn thân, khôi phục lại khí huyết những nơi đi qua, cảm giác chết lặng nhanh chóng biến mất.

Cánh tay hắn vừa khôi phục tri giác ngay lập tức duỗi về phía trước, móng vuốt sắc bén đâm về phía thân cây bên cạnh.

"Xoẹt" một tiếng, móng vuốt đâm vào hơn nửa thân cây, thân thể hắn treo nửa không trung.

Gấu nâu chờ ở phía dưới ngẩn ra, lần nữa nhào tới trước đại thụ của Viên Minh, bàn tay gấu phì nhiêu đập xuống.

"Ầm!"

Đại thụ này cũng bị một đòn mà gãy, ầm ầm sụp đổ.

Nhưng Viên Minh đã nhảy trước một bước lên một cây khổng lồ mấy người mới ôm được ở gần đấy, đồng thời dùng pháp lực dày đặc che toàn thân, phòng bị gấu nâu lại phát ra tiếng gầm công kích.

Ngoài dự liệu của hắn, tiếng rống vẫn chưa vang lên.

Trên mặt Viên Minh xẹt qua một tia kinh ngạc, tay chân cùng sử dụng, rất nhanh trèo lên cao.

Nơi này cách mặt đất chừng mười mét, không thể bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm gừ.

Hung thú gấu nâu sao có thể để Viên Minh chạy thoát, nhào tới trước đại thụ, hai bàn tay trái phải vòng ra một đường cong mà đánh liên tục.

Đại thụ lắc lư không thôi, vỏ cây nứt ra, lá cây rơi xuống, nhưng ngoại trừ vỏ cây có mấy vết móng vuốt ra thì vẫn chưa có xu hướng ngã xuống.

"Cây cối khổng lồ như vậy mà cũng có thể lay động được, chắc chắn con hung thú gấu nâu này là hung thú trung giai cấp một, đáng tiếc đầu óc không thông minh." Viên Minh lẩm bẩm một câu, lấy một tảng đá từ trên người xuống ném từ trên cao.

Tảng đá hóa thành một ánh sáng xám, mạnh mẽ đập vào đầu gấu nâu.

"Rầm" một tiếng trầm vang, tảng đá vỡ vụn nhưng không tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với gấu nâu, lại càng khiến nó tức giận hơn, càng thêm điên cuồng tấn công đại thụ.

Đại thụ lắc lư càng lúc càng lợi hại, nhưng gốc cây này thật sự rất lớn, cũng sẽ không có khả năng sụp đổ ngay lập tức.

Khóe miệng Viên Minh mang theo nụ cười nhìn chằm chằm phía dưới như đang xem xiếc, thỉnh thoảng ném đá xuống kích thích con gấu nâu phía dưới.

Theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, gấu nâu đã không còn hung hãn như lúc đầu, ngực phập phồng thở dốc không thôi, lửa giận trong ánh mắt cũng không còn bao nhiêu.

Một lúc lâu sau, gấu nâu gầm nhẹ một tiếng với Viên Minh, xoay người rời đi.

Viên Minh lại lấy một tảng đá ném ra, lúc này lại đập trúng gáy gấu nâu.

Nhưng mà dường như gấu nâu học ngoan, không thèm để ý đến sự khiêu khích của Viên Minh, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy về phía xa.

“Cũng không quá ngu xuẩn, đáng tiếc là bây giờ mới chạy thì đã quá muộn!” Viên Minh không còn ôm cây nữa mà nhảy lên mấy cái đến phía trên gấu nâu, thân hình nhào tới, cặp móng vuốt hóa thành hai cú đấm hàn mang mạnh mẽ đánh về phía sau lưng gấu nâu.

Hung thú gấu nâu phát hiện có tiếng gió khác thường phía sau, cả người lăn lộn tránh né sang bên, đáng tiếc vẫn bị móng vuốt quét trúng.

Da gấu cứng cỏi bị cào một vết thương nông dài nửa mét, máu tươi cũng không chảy ra bao nhiêu, vết thương lại bị nhiễm một vệt màu tím nhàn nhạt.

Đó chính là nọc độc sụn trước đó Viên Minh đổi lấy từ chỗ Ô Lỗ, lặng lẽ bôi lên móng vuốt sắc bén.

Hung thú gấu nâu lại bị chọc giận, vung một bàn tay gấu đập mạnh vào đầu Viên Minh.

Chỉ là lúc trước thể lực của con gấu này tiêu hao hơn nửa, động tác bị chậm lại, thân thể vượn trắng nghiêng người lách dưới lòng bàn tay gấu.

Hai bên lao vào đánh nhau, chân phải vượn trắng thò ra, xoẹt qua bên hông gấu nâu, để lại một vết thương không sâu không cạn.

"Rống..." Hung thú gấu nâu càng lúc càng phẫn nộ, tay gấu điên cuồng nhào tới.

Viên Minh vẫn chưa có ý định đối đầu trực diện với nó, mượn cây cổ thụ gần đó để né tránh, thỉnh thoảng dùng móng vuốt sắc bén để lại chút vết thương nhỏ trên người đối phương.

Thực lực hung thú gấu nâu cao hơn Viên Minh rất nhiều, đáng tiếc lúc trước nó tiêu hao quá nhiều thể lực trên cây đại thụ kia, hơn nữa nó không có tốc độ cao, hiện giờ ngược lại còn ở thế hạ phong, vết thương nhỏ trên người không ngừng gia tăng, cả người máu tươi đầm đìa.

Nọc độc sụn dần dần phát tác, động tác con gấu dần dần trở nên có hơi chậm chạp.

Dường như gấu nâu biết tình huống không ổn, triệt để buông tha tất cả chống đỡ và né tránh, thân hình khổng lồ nhào thẳng về phía Viên Minh, liều chết đánh nhau!

Một kích liều chết cuối cùng, tốc độ của con gấu này so với bình thường nhanh hơn không ít.

Nhưng Viên Minh đã sớm có chuẩn bị, thân hình lướt về phía một gốc đại thụ hai người ôm bên cạnh, mượn cây này làm một tấm chắn.

"Gào..."

Hung thú gấu nâu vẫn xông lên trước, đột nhiên hai mắt trở nên đỏ như máu, há mồm phát ra một tiếng hét lớn rung trời.

"Biết ngay ngươi sẽ dùng chiêu này." Viên Minh sớm đã có chuẩn bị, pháp lực ở đan điền chen chúc ra mà chảy khắp toàn thân.

Cả người hắn chỉ là hơi lắc lắc một cái, động tác chân cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, đã kịp né tránh một giây trước khi gấu nâu xông tới.

"Ầm"

Thân hình hung thú gấu nâu chưa kịp thu lại, đâm thẳng vào đại thụ, thân thể khổng lồ bị bắn ngã ra đất, đầu óc choáng váng.

Cả cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, khói bụi bị cuộn lên tứ tung.

Hung thú gấu nâu cố gắng bò dậy, chạy về phía trước, nhưng chỉ chạy về phía trước vài bước, đã ngã xuống đất.

Bóng người của Viên Minh xẹt ra từ trong bụi đất, trong nháy mắt đến bên cạnh gấu nâu, tay phải mãnh liệt đâm xuống.

Móng vuốt vượn sắc bén đâm vào xương gáy gấu nâu, "Xoẹt phụt" một tiếng rồi tiến vào, sau đó hắn dùng sức dí sâu xuống phía dưới.

Xương cổ gấu nâu bị cắt đứt, cổ bị cắt đứt một nửa, máu tươi phun ra, thân thể khổng lồ co giật hai cái rồi ngừng thở.

Viên Minh lấy túi trữ máu rút máu tươi của gấu nâu ra, bất chấp luyện hóa rồi triệt để nằm liệt trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm, rõ ràng vừa rồi là một trận ác chiến hữu kinh vô hiểm, có lẽ là dùng hết khí lực cuối cùng của hắn.

Con hung thú gấu nâu này có sức mạnh thân thể thực sự rất đáng sợ, hơn nữa cộng thêm lực phòng ngự toàn thân kinh người, nếu không phải hắn dùng thủ đoạn tiêu hao hơn nửa thể lực và dùng nọc độc sụn, thì chắc chắn không phải đối thủ của con thú này.

Lúc này Viên Minh chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân, dường như ngay cả cử động nhỏ cũng cảm thấy khó khăn.

Nhưng khắp chỗ này toàn máu tươi, không phải chỗ nên ở lâu.

Viên Minh cắn mạnh đầu lưỡi, dùng đau đớn kích thích tinh thần, vịnh một gốc đại thụ bên cạnh để đứng lên, trở về dọc theo con đường lúc tới.

Nhưng hắn đi không được bao xa thì dị biến đột nhiên sinh ra.

Đột nhiên cả người hắn như bị sét đánh, da vượn trắng trên người nhúc nhích, một luồng khí nóng thâm nhập ra.

Pháp lực còn sót lại trong cơ thể hắn bỗng nhiên trở nên xao động, hai mắt cũng nổi lên tia máu, một ý niệm giết chóc dâng lên trong lòng.

"Lại tới."

Trong lòng Viên Minh rùng mình, vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Vận chuyển gần ba vòng lớn, cỗ dục vọng giết chóc này mới miễn cưỡng bị đè xuống vài phần.

Tay trái của hắn ngưng tụ pháp lực, điểm vào ấn ký lư hương trên cánh tay phải.

Trên ấn ký hiện lên ánh sáng xanh, lư hương thần bí kia hiện ra rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Một luồng hơi nóng bay ra từ lư hương, dung nhập vào thân thể hắn, thẩm thấu vào đầu.

Toàn thân Viên Minh như được ngâm trong suối nước nóng, đầu cũng như thế, ánh đỏ trong mắt chậm rãi tiêu tán, dục vọng giết chóc nhanh chóng biến mất.

Một giây sau, dị động do da vượn trắng gây ra hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt Viên Minh buông lỏng, giải trừ Phi Mao thuật nhìn lư hương trong tay, im lặng không nói.

Tình huống tương tự đã xuất hiện hai lần trong ba tháng này, đều dưới tình huống trải qua một trận kịch chiến, pháp lực và thể lực tiêu hao vô cùng lớn.

Hiện giờ loại dục vọng muốn giết chóc này vô cùng mãnh liệt, Cửu Nguyên quyết cũng chỉ có thể kháng cự, không cách nào tiêu tán hết, lần đầu tiên hắn đụng phải tình huống như thế này không biết ứng đối như thế nào, sau đó lại nhớ lại luồng hơi nóng trong lư hương có công hiệu ôn dưỡng thần hồn nên vội vàng lấy lư hương ra thì mới áp chế được nó xuống.

"Chẳng lẽ là hóa thân thành vượn trắng ở phiến rừng rậm này quá lâu, bản thân mình cũng bất tri bất giác có chút sát khí? May mắn có lư hương ở đây." Viên Minh âm thầm vui mừng, đồng thời lại có hơi lo lắng loại dục vọng này có thể càng ngày càng tăng lên hay không.

Lúc trước hắn từng có lúc dò hỏi Hô Hỏa trưởng lão về chuyện da vượn trắng dị biến, đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội tốt.

Viên Minh lắc đầu, thu hồi lư hương rồi đứng dậy bước nhanh tìm một gốc cây lớn gần đấy để trèo lên.

Tuy rằng không có hóa thành vượn trắng, hắn trèo cây cũng nhanh hơn trước không ít, rất nhanh đến thắt lưng cây, tìm một chỗ coi như bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Cửu Nguyên quyết khôi phục pháp lực.

Một lát sau, hắn lấy ra túi trữ máu, vận chuyển pháp lực thúc đẩy chức năng tinh luyện, huyết dịch gấu nâu nhanh chóng trở nên ít đi, rất nhanh hóa thành một phần tinh huyết.

Chỉ là phần tinh huyết này so với hồ ly xanh, hung thú lợn rừng thì lớn hơn một vòng, pháp lực ẩn chứa cũng dao động mạnh hơn không ít.

"Xem ra gấu nâu này rất có thể là hung thú trung giai cấp một." Viên Minh nắm chặt túi máu.

Trải qua trận chiến này, cuối cùng hắn cũng có hiểu biết sơ bộ về thực lực chân chính của hung thú trung giai cấp một, tuy lợi hại nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào ứng đối.

Sau đó hắn thu hồi lại túi trữ máu, lần thứ hai thi triển Phi Mao thuật hóa thân thành vượn trắng, tiếp tục đi