Chương 2: Tù phạm Nam Cương

Dịch: Lap Tran

—-

Trong một hang động âm u ẩm ướt to lớn, vách đá trên trần hang có thạch nhũ rũ xuống, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống. “Tạch”, giọt nước rơi vào giữa trán một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bên dưới.

Môi thiếu niên có màu xanh tím, bị giọt nước rơi trúng, thiếu niên đột nhiên rùng mình, chậm rãi mở mắt.

Hắn nhìn mái vòm đen xì phía trên bỗng sửng sốt một chút, giãy giụa muốn ngồi dậy.

“Hít……”

Toàn thân đều có cảm giác đau đớn, hắn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Nhưng tâm tính của hắn rất cứng cỏi, cố nén đau đớn mà ngồi dậy, thuận thế đi men theo vách đá ẩm ướt để bước đi.

Động tác của hắn dẫn động từng tiếng hú, đồng thời còn có tiếng rên rỉ truyền đến.

Thiếu niên hoảng sợ, cảnh giác nhìn quanh, lúc này hắn mới phát hiện trong bóng tối quanh mình có lít nhít mấy trăm bóng người.

Trên cổ tay hắn trĩu nặng xiềng xích, một sợi xiềng xích kéo dài ra xa, nối liền với xiềng xích trên tay mười người ở gần, có đám bị xâu lại với nhau.

“Ta đang ở đâu?” Thiếu niên giật mình, tức khắc tự đặt câu hỏi.

Hắn yên lặng suy nghĩ một lúc, sau đó kinh hãi phát hiện mình không có đáp án.

Thiếu niên chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, không nhớ nổi chuyện trước đó, thứ duy nhất mà nhớ được chính là tên của mình, Viên Minh.

Hắn bị mất trí nhớ!

Còn không đợi Viên Minh làm rõ chuyện thế nào thì nơi xa bỗng có tiếng “ù ù” vang lên, mọi người đểu hốt hoảng, như là có một cánh cửa kim loại dày nặng bị người ta đẩy ra.

Ngay sau đó có mấy ánh lửa lấp lóe trong u tối, bảy tám người vạm vỡ cầm đuốc trong tay, khoác da thú, bên hông có đeo loan đao sừng trâu đang vây quanh một nam tử cao lớn để trần nửa người đi đến.

Dưới ánh lửa chập chờn chiếu rọi, Viên Minh nhìn rõ những người này, làn da màu đỏ thẫm, cơ bắp căng phồng đầy mồ hôi, tràn ngập hơi thở nguyên thủy.

Đặc biệt là người cầm đầu, đường cong cơ bắp trông càng sắc nét hơn những người khác, cảm giác tràn đầy sức mạnh, giống như một tôn lực sĩ được cung phụng trong chùa miếu.

Chỉ là kiểu tóc của những người này rất kỳ lạ, tóc đều cạo sạch, chỉ để lại một nhúm tóc trên đỉnh, tết thành một bím tóc to.

Viên Minh mở to mắt quan sát, không biết vì sao, trong lòng tự dưng xuất hiện ba chữ “người Nam Man”.

Khi cái ý niệm này hiện lên, trong đầu hắn tựa hồ có một bộ phận ký ức vụn vỡ len lỏi ra, chiếu lại những khung hình đứt quãng.

Trong những hình ảnh đó có phố xá phồn hoa náo nhiệt, thủ phủ huy hoàng tráng lệ cùng những con người ăn mặc áo quần tơ lụa, hắn lại cúi đầu nhìn qua bộ quần áo rách đến thảm thương trên người mình, qua hai điều trên, Viên Minh có thể khẳng định, bản thân hắn và những người Nam Man trước mắt hắn tuyệt đối không phải một loại người.

Ngay thời điểm Viên Minh đang ôm một bụng hoang mang, đại hán lỏa thân cầm đầu bỗng nhiên đưa ánh mắt qua phía hắn, sau khi nhìn thoáng qua, đại hán nói huyên thuyên một tràng âm thanh lạ.

Viên Minh nghe cách phát âm kỳ quái kia, so với những từ ngữ trong trí nhớ hắn thì không có tí giống nhau gì, nhưng hắn lại có thể nghe hiểu.

Đây là ngôn ngữ Nam Man!

Thứ người nọ nói chính là: “Cuối cùng cũng đủ, tay chân lanh lẹ, đừng chần chừ.”

Những người Nam Man mặc quần áo da thú kia sôi nổi hẳn lên, cầm cây đuốc trong tay tiến đến gần, mỗi người đều móc ra một vật thể nhìn giống như là xương cốt của một loài thú nào đó, trên bề mặt tất cả mấy thứ đó đều khảm một cục đá màu đỏ nhỏ cỡ ngón cái.

“Các ngươi là người nào? Muốn làm cái gì?” Nhìn thấy có một người trong đó đang tiến lại gần hắn, Viên Minh cố giữ trấn định, dùng ngôn ngữ Nam Man hỏi lại một câu.

Đại hán loả thể nghe hắn nói thì liếc mắt nhìn một cái, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên, mà tên người Nam Man đi đến trước mặt hắn kia lại gầm nhẹ một tiếng, quơ cây đuốc soi gương mặt hắn để nhìn rõ.

Viên Minh nghiêng người né tránh, cây đuốc xẹt qua bờ vai của hắn, nện ở trên vách tường,

Những đốm lửa nhỏ tung bay khắp nơi.

Đám hoa lửa tung bay đột ngột doạ sợ một người ở bên cạnh Viên Minh, người nọ la lên một tiếng “oa”, dùng sức co rúm thân mình lại rồi cố gắng chui rúc vào khe hở trên vách đá.

Thừa dịp có ánh lửa, Viên Minh nhìn xem người nọ, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới mặc một chiếc váy được dệt từ cỏ khô, cả người đen thùi lùi, thân hình khô cằn, tóc như rễ tre, thoạt nhìn cũng chẳng khác dã nhân là bao.

Tên người Nam Man kia khom mình, một phen kéo lấy mắt cá chân của dã nhân đó, hơi dùng lực một chút đã lôi xộc hắn ra ngoài, ngay trong lúc tên dã nhân kia đang còn giãy dụa, người Nam Man đưa miếng xương thú lên đỉnh đầu hắn.

Chỉ thấy miếng xương thú kia đầu tiên là sáng lên màn hào quang lờ mờ màu lam như ma trơi, theo sau, cục đá màu đỏ được khảm trên xương cũng chợt sáng lên.

Nhưng mà, ngay lúc ánh sáng đỏ vừa bùng lên thì đã lập tức tắt ngúm đi.

Đại hán loả thể thấy vậy, nhíu mày, lắc lắc đầu.

Người Nam Man đang túm mắt cá chân dã nhân kia thấy thế, không chút do dự mà rút loan đao bên hông ra, nhắm ngay đầu tên dã nhân kia mà chém xuống.

“Phụt” một tiếng, tiếng gào thảm thiết vang lên, động tác giãy giụa của dã nhân lập tức dừng lại, dần dần không còn tiếng động.

“Giết, giết người rồi……” Viên Minh chỉ cảm thấy một phúng máu tươi ấm nóng bắn lên gương mặt hắn, trong ngụm không khí vừa hít vào có mùi máu tươi nồng nặc đủ khiến người buồn nôn, đầu óc hắn bỗng chốc trống rỗng.

Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ tận đáy lòng, làm cả người hắn cứng đờ, thậm chí quên cả việc tiếp tục trốn tránh.

Đương nhiên, hắn vốn dĩ đã là trốn không thoát.

Cổ tay của hắn còn bị xiềng xích lạnh như băng quấn chặt, cột chung một chỗ với cỗ thi thể đang còn hơi ấm kia.

Ngay lúc hắn còn chưa kịp hoàn hồn lại, ánh sáng trước mắt đã tối sầm, đỉnh đầu hắn cũng bị người đó dí sát một miếng xương thú.

Khi hào quang màu u lam sáng lên, một tia sáng đỏ lập loè như ánh nến cũng xuất hiện, có điều lần này không có lập tức tắt đi.

Thẳng đến mấy phút lúc sau, tia sáng đỏ kia mới thản nhiên tắt dần.

Đại hán da thú đang cầm miếng xương thú kia đặt một tay trên chuôi thanh đao treo bên hông, quay đầu nhìn về phía đại hán loả thể.

Đại hán loả thể có hơi trầm ngâm, hình như có chút chần chờ, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Kia da thú đại hán lúc này mới buông lỏng ra ấn đao tay, xoay người hướng mặt khác một người đi đến.

Chờ đến lúc thân ảnh hắn rời đi, Viên Minh mới thoát khỏi cơn sợ hãi mà phục hồi tinh thần lại.

Hắn cưỡng ép nỗi nghi hoặc và khiếp sợ trong lòng lại, đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện những người bị xiềng xích trói buộc chung quanh, cơ hồ giờ đều đã là dã nhân không đầu.

Bọn họ cũng bị giống như hắn, trong khoảnh khắc kinh hoàng thất thố kia bị cả đám người chia ra dùng xương thú áp lên đỉnh đầu thử.

Phàm là ánh sáng đỏ chợt lóe rồi tắt đều dứt khoát bị một đao lưu loát lấy mạng, chỉ có ánh sáng đỏ trên đỉnh đầu có thể kéo dài một lát mới còn sống.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên, tiếng kinh hô, tiếng xiềng xích cạ nhau phát ra âm sắc kim loại, hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt bên tai.

Giằng co đại khái hơn một canh giờ mới xong, khi ấy, toàn bộ hang động ngập trong một mùi máu tươi cay mũi.

Đại hán loả thể thấy đều đã thử xong những người có mặt, lại bắt đầu huyên thuyên phân phó.

Tiếp theo, Viên Minh và mười người may mắn còn sống sót được giải thoát khỏi đám xiềng xích trên thân, rồi lại một lần nữa bị còng tay xiềng chân riêng biệt từng người, sau lại bị đẩy qua một bên đứng chờ.

Viên Minh có chút lo sợ bất an, không biết những người này muốn làm gì, càng không dám mở miệng dò hỏi.

Nhưng từ những hành động vừa rồi của đám người Nam Man này, cũng không khó nhìn ra là bọn họ đang thông qua một phương thức nào đó để tuyển chọn, hẳn là tạm thời sẽ không bị giết chết.

Lúc này, chỉ thấy đại hán loả thể cầm đầu bỗng nhiên lấy một cái lục lạc màu bạc to cỡ chừng một tấc từ bên hông ra, tay cầm cán gỗ dựng thẳng lên trời rồi lắc lư.

“Lang……”

Một tiếng lục lạc linh hoạt kỳ ảo vang lên, quanh quẩn ở trong sơn động trống trải.

Trong nháy mắt Viên Minh nghe được thanh âm kia, chỉ cảm thấy đầu óc như chịu một đòn đánh nghiêm trọng, tuy không có bất luận một cảm giác đau đớn gì, nhưng lại cảm thấy choáng váng kịch liệt, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng hoá thành tầng tầng bóng chồng.

Lúc đầu óc đang còn mê man, Viên Minh nhìn thấy trên đỉnh đầu những thi hài đang còn trong hang động kia sáng lên một đoàn linh quang, theo sau liền có một chuỗi những bóng dáng mơ hồ nối nhau phiêu phù chui ra.

Chỉ thấy những bóng dáng chui ra từ đỉnh đầu thi hài hợp lại, người này nhập vô người kia, cuối cùng thế nhưng lại hoá thành hình hài giống như đúc cái thi thể bên dưới.

Viên Minh bị dọa một phát giật mình, người cũng thanh tỉnh vài phần.

Hắn lúc này mới hoảng sợ phát hiện, những cái bóng lơ lửng kia không phải hắn hoa mắt, tất cả đều là thật sự.

Chỉ là tất cả bọn họ đều cúi đầu, hai chân bay trên không, trôi nổi ngay phía trên thi hài.

Viên Minh đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía đại hán loả thể kia, liền thấy lục lạc hắn cầm trong tay lại lắc một cái.

“Lang.”

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo y như vừa nãy lại vang lên, lúc này đây Viên Minh lại không cảm thấy choáng váng quá rõ ràng, hắn trơ mắt nhìn những cái bóng lơ lửng trên không đồng loạt bay về hướng cái lục lạc trên tay đại hán loả thể.

Ngay thời điểm đến sát bên, những cái bóng sôi nổi hóa thành một đốm sáng, rồi lại chui vào lục lạc biến mất không thấy.

“Lẽ nào…… những cái bóng đó là hồn phách những người kia?” Trong đầu Viên Minh không khỏi toát ra cái ý niệm này, khiến hắn lạnh hết cả người.

Nếu không phải vượt qua được cuộc tuyển chọn thần bí kia, giờ phút này hắn không chỉ đã đầu mình hai nơi, hồn phách cũng sợ đã bị rút ra như những người kia.

“Thu hoạch cũng coi như không tệ, tổng có mười ba. Tốt, trở về hội hợp, chuẩn bị đường về.” Đại hán loả thể thu hồi lục lạc, xoa xoa cái đầu, nói.

Tựa hồ hai lần rung lục lạc vừa này khiến hắn chịu gánh nặng không nhỏ.

Viên Minh ngơ ngẩn nhìn lục lạc trong tay đại hán, tuy rằng không biết đó là thứ gì, nhưng đám người Nam Man trước mắt hắn hiển nhiên không phải người thường.

……

Ba ngày sau, giữa Thập Vạn Đại Sơn, trong một sơn cốc bị sương mù che đậy .

Một đội ngũ toàn bộ đều che mặt bằng một miếng da thú màu xanh lá, mênh mông cuồn cuộn mà đi qua làn khí độc có hai màu xanh tím đan xen.

Những người này có thể thấy rõ được chia làm hai loại, một loại là người Nam Man thân mặc da thú, lưng đeo loan đao, chẳng qua số lượng ít ỏi chừng mười hai mươi người, đứng ở hai đầu đội ngũ, đan xen thấy cũng có mấy người đi giữa đội ngũ duy trì trật tự, một bộ phận còn lại là nửa người trên trần trụi, trên tay mang theo xiềng xích, là nhóm tù nhân, xếp thành một con rồng dài, yên lặng cúi đầu lên đường.

Viên Minh thuộc nhóm sau, kẹp ở trong đám người, đang đi cà nhắc lết từng chân một, gian nan bám theo đội ngũ đi trước.

Đã nhiều ngày đi bộ trên đường xuyên núi bùn đất thô sơ, hắn vẫn luôn không mở miệng nói qua một câu, cũng không ai tới dò hỏi hắn, nhưng thật ra thông qua những câu trao đổi ngắn gọn của đám người Nam Man, Viên Minh đã biết bọn họ hiện giờ đang ở một chỗ được xưng là “Nam Cương”, mà đích đến của chuyến này chính là —— Bích La động.

Dựa theo cách nói của những đại hán kia, Nam Cương là một địa phương được thần minh phù hộ, là thánh địa tu hành của bọn họ, mà đám người Viên Minh là những người được chọn lựa, đưa đi tiếp nhận ban phúc của thần minh.

Theo phong cách hành sự tà dị của những người này, Viên Minh không những không tin “Bích La động” kia sẽ là địa phương tốt đẹp gì, chờ đợi hắn cũng tuyệt không thể là loại chuyện tốt. Chỉ là hiện giờ hắn như cá nằm trên thớt, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Càng không ổn chính là, hắn không tìm lại được tí ký ức nào, vẫn vô pháp nhớ lại chính mình là người phương nào.

Nhưng qua những hình ảnh của “Trung Nguyên” còn sót lại trong trí nhớ hắn, so với phiến thổ địa chưa khai hoá này thì phồn hoa hơn quá nhiều, chính mình hẳn là đến từ nơi đó, nhưng hắn lại vì sao lại từ Trung Nguyên đi đến nơi này, không những vậy mà thân còn chịu trọng thương? Là bị kẻ xấu hãm hại, hay là bị kẻ thù đuổi giết?

Sâu trong lòng Viên Minh có muôn vàn suy nghĩ, hắn âm thầm quyết định nhất định phải làm rõ ràng hết thảy!

Trong khổ có may, dọc theo đường đi, đám đại hán Nam Cương vẫn chưa làm khó dễ bọn họ nhiều lắm.

Trên đường, bọn họ sẽ đúng hạn phân phối đồ ăn cho nhóm tù nhân, tuy rằng chỉ là một nhúm quả khô khó có thể nuốt xuống và lượng thịt khô ít đến đáng thương, còn biết bôi cao thảo được cho bọn họ, trị liệu thương thế trên người bọn họ.

Viên Minh cũng là trong quá trình được trị liệu mới phát hiện, trên người chính mình tính hết thảy các loại thương tích lớn nhỏ, có những ba mươi mấy miệng vết thương, trong đó có vết thương như bị xé rách, cọ xát, còn có bị đâm thủng, thậm chí còn bị gãy mất một cây xương sườn.

Mà thứ cao thảo dược đám đại hán Nam Cương bôi cho hắn lại hoàn toàn vô cùng hiệu nghiệm, mới qua ba ngày ngắn ngủi, các vết thương ngoài da cơ hồ đều đã khép lại, chỉ còn cây xương sườn bị gãy kia là chưa, trong thời gian ngắn có thể phục hồi như cũ, trừ bỏ cảm giác hơi nhói đau thì cũng không ảnh hưởng hành động.

Trước khi tiến vào sơn cốc khí độc này, những đại hán Nam Cương đó còn phát cho bọn hắn mặt nạ da thú để phòng độc, hành động này khiến cho sâu trong lòng Viên Minh nổi lên thêm vài phần cẩn thận.