Chương 18: Lòng đã quyết

"Ha ha, chúc mừng Viên Minh huynh đệ tu thành Phi Mao thuật, thành công vượt qua tháng đầu tiên," Ô Lỗ không lập tức rời đi mà cười nói với Viên Minh.

"Như nhau thôi, như nhau thôi. Ô Lỗ huynh đệ này, tại sao không thấy vị Lạt Qua kia?" Viên Minh đổi đề tài hỏi một câu.

"Lạt Qua huynh mấy ngày trước một mình ra ngoài săn bắt, đáng tiếc đã táng thân nơi miệng thú." Ô Lỗ bình thản nói.

"Thật là đáng tiếc." Viên Minh gật đầu, không tiếp tục trò chuyện mà xoay người rời đi.

Ô Lỗ nhìn Viên Minh đi xa, ánh mắt xoay chuyển bất định, không biết đang nghĩ cái gì.

Viên Minh không tiếp tục đi đến bờ bên kia của hẻm núi để săn thú nữa mà quay về hang động ẩn náu của hắn.

Lúc này không cần đi săn giết hung thú gấp, hiện tại hắn cần đề thăng thực lực hơn.

Hắn đóng chết cửa hang động, ngồi xếp bằng xuống đất vận chuyển Cửu Nguyên quyết, linh khí trong thiên địa lập tức cuồn cuộn tụ về.

...

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua hai mươi ngày.

Trên một cây to chừng trăm năm tuổi bên ngoài sào huyệt của hồ ly xanh, một con vượn trắng cao lớn đang yên lặng đứng đó, chính là Viên Minh đã thi triển Phi Mao thuật.

So với hai mươi ngày trước, vượn trắng đã cao to hơn không ít, cơ bắp trên người càng thêm cuồn cuộn mạnh mẽ hơn, khiến cho người khác cảm thấy áp bức.

Không lâu sau, năm sáu con hồ ly xanh từ trong sào huyệt chạy ra, rất nhanh đã chia ra hành động.

Trải qua mấy lần dụ địch và săn giết lần trước, Viên Minh đã tận lực hiểu rõ tập quán của mấy con hồ ly xanh này, bọn chúng là đang phân tán ra kiếm ăn.

Hắn cứ xe nhẹ đường quen theo đuôi một con hồ ly xanh trong đó, đi đến một rừng tùng đen.

Nơi này cách sào huyệt bọn chúng chừng bốn năm dặm, cho dù có làm ra động tĩnh gì cũng sẽ không truyền đến chỗ thung lũng sào huyệt của bọn hồ ly xanh.

Viên Minh gia tăng tốc độ, mấy cái hô hấp đã vượt qua hồ ly xanh, từ trên cây nhảy xuống chặn trước mặt nó.

Con hồ ly xanh trước tiên là kinh hoảng, sau khi nhận thấy chỉ là một con vượn trắng thì đôi mắt nó giãn ra, hung hăng nhào tới.

So với mấy con hồ ly xanh mà hắn săn giết trước đây, con hồ ly xanh này to hơn vài phần, tốc độ cũng nhanh hơn, chỉ thấy một cái bóng màu xanh mơ hồ chớp lên, chớp mắt một cái con hồ ly xanh đã đến trước người của Viên Minh, bộ móng vuốt màu xanh đậm chụp xuống!

Nhưng thân hình Viên Minh nhẹ nhàng lắc một cái, người đã biến mất ngay tại chỗ khiến cho con hồ ly xanh chụp vào khoảng không.

Hồ ly xanh kinh ngạc, vội vàng ổn định lại thân hình.

Nhưng không đợi nó hoàn toàn ổn định Viên Minh đã từ trên trời lao xuống, chân phải cuốn lên gió lốc kinh người tàn nhẫn đạp vào lưng của hồ ly xanh.

Một cỗ lực lượng to lớn đáng sợ tràn vào thân thể của hồ ly xanh, một tiếng "răng rắc", cột sống cũng gãy đoạn theo.

Thân thể của nó lập tức gục trên mặt đất, máu tươi trào ra từ miệng.

Không đợi nó giãy giụa, Viên Minh dùng chân còn lại đạp lên đầu của nó.

Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, đầu của hồ ly xanh cứ như vậy bị đạp vỡ, tuỷ não màu trắng tràn ra, con hồ ly này hoàn toàn tắt thở.

Viên Minh thu chân nhìn con hồ ly xanh đã chết hẳn, ngây ngốc xuất thần.

Hắn chọn tiếp tục đi săn hồ ly xanh, một phần vì đã hiểu rõ tập tính của đám hồ ly xanh này, cảm thấy cho dù hắn không địch lại cũng không gặp nguy hiểm, quan trọng hơn là để kiểm tra thực lực của bản thân.

Hai mươi ngày trước, mấy con hồ ly xanh này vẫn còn là hung thú cường đại khó có thể dùng lực để địch lại trong mắt hắn, nhưng sau hai mươi ngày, con hồ ly xanh này vậy mà không qua nổi hai chiêu của hắn.

Bất tri bất giác, thực lực của hắn vậy mà đã tăng vọt đến trình độ này!

Viên Minh kiềm chế sự kích động trong đáy mắt rồi lấy ra túi trữ máu để hút hết máu hồ ly xanh, sau đó quay về chỗ gần sào huyệt hồ ly xanh, ngồi chờ con hồ ly xanh khác.

Một ngày trôi qua, hắn thành công giết được ba con hồ ly xanh.

Ngày thứ hai, hắn lại tiếp tục đến bên ngoài khe núi, không tốn nhiều công sức lại giết được hai con hồ ly xanh.

Tháng trước liều mạng mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ lại dễ dàng thành công.

"Hiện ta vẫn chưa tu luyện xong tầng thứ nhất của Cửu Nguyên quyết mà khi thi triển Phi Mao thuật đã có uy năng như thế này, nếu như dựa theo chiều hướng tu luyện này, một khi tu xong khẩu quyết tầng một, thậm chí đột phá đến tầng hai, chẳng lẽ ta có thể càn quét khu rừng này sao?"

Viên Minh sờ lớp da vượn trên người mình, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng xa, hắn cảm giác dường như hắn đã phát hiện một con đường tắt giúp hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, trong mắt lại lộ ra vẻ trầm ngâm.

Tuy hắn mới lần đầu nếm trải con đường tu tiên nhưng có thể phát giác điều bất thường, Phi Mao thuật này hữu dụng quá mức, chỉ cần tu thành pháp lực đã có thể thi triển, còn dễ dàng nâng cao uy lực.

Đương nhiên phần lớn là nhờ tác dụng của Cửu Nguyên quyết, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.

Ngoài ra còn có chút khác biệt so với kiểu người tu tiên có thể di sơn đảo hải, hô phong hoán vũ trong tưởng tượng của hắn. Chẳng lẽ hắn tu thành một thân pháp lực nhưng lại cần thông qua việc biến thành một quái vật nửa người nửa thú để thể hiện thực lực, làm tiên nhân như vậy cũng như không.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Viên Minh không khỏi càng nghĩ càng cảm thấy sai, nhưng muốn nói sai ở chỗ nào thì hắn lại không nói được.

Hắn miễn cưỡng khống chế tâm thần, lại cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất thời nửa khắc thực sự nghĩ không ra là do đâu, hắn dứt khoát tạm thời ném chuyện này ra sau đầu, đi về phía hang động, rất nhanh hắn đã đến gần nơi trú ẩn.

Viên Minh đang tính đi xuống, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ.

Hắn lộ vẻ kinh ngạc, nơi này làm sao lại có người?

Khi tìm nơi phát ra âm thanh, hắn thấy một thân ảnh mặc áo đen đang nằm trong bụi cỏ, thân thể không ngừng run rẩy, da dẻ bên ngoài lộ ra màu đỏ như máu.

Viên Minh không tùy tiện đến gần, sau khi quan sát người đó mấy lần hắn đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, bẻ một cành cây gần đó để lật thân thể người đó lên.

Để lộ ra gương mặt của người đó, là Ô Lỗ.

Viên Minh sớm đã đoán ra thông qua bóng lưng nên không hề kinh ngạc.

Mặt của Ô Lỗ cũng đỏ sẫm như máu, môi run cầm cập, hai mắt trắng dã, sớm đã không còn thần trí.

"Đây là triệu chứng của loại bệnh nào đó sao?" Viên Minh âm thầm suy đoán.

Đúng lúc này, lỗ mũi, lỗ tai, mắt của Ô Lỗ chảy máu tươi, hô hấp cũng đột nhiên trở nên gấp rút, hơi thở lại đang nhanh chóng yếu đi.

Viên Minh tuy hơi chần chừ nhưng vẫn ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Ô Lỗ, rất nhanh hắn đã có phát hiện: "Dường như tâm mạch xảy ra vấn đề."

Tâm mạch của Ô Lỗ đập rất mạnh, so với người thường thì nhanh hơn mười lần, kinh mạch gần trước ngực hỗn loạn, bắp thịt co quắp khiến khí huyết khi vận hành bị trở ngại cực lớn.

Viên Minh vận pháp lực, cong ngón tay nhanh chóng điểm mười mấy cái trước ngực Ô Lỗ, cuối cùng đặt bàn tay lên ngực hắn, pháp lực cuồn cuộn tuôn ra khai thông kinh mạch.

Sau một phút, hắn thu tay lại, trán lấm tấm mồ hôi.

Nơi này không có dược liệu và dụng cụ gì, hắn chỉ có thể làm được như vậy, Ô Lỗ sống chết thế nào thì toàn bộ phải trông vào vận số hắn.

Có thể là mạng của Ô Lỗ vẫn chưa tuyệt, khí huyết trong cơ thể hắn từ từ phục hồi thuận lợi, màu đỏ mau hai bên má đã rút đi không ít, người cũng thanh tỉnh lại.

"Viên Minh... là ngươi?" Ô Lỗ mở miệng một cách khó khăn.

"Tình huống của ngươi cực kỳ nghiêm trọng, khí huyết toàn thân chảy ngược về tim, tại sao lại như vậy?" Viên Minh hỏi.

Ô Lỗ há miệng, muốn nói lại thôi.

"Ngươi không muốn nói cũng không sao, chỉ là bệnh trạng của ngươi cực kỳ nghiêm trọng, ta chỉ có thể giúp ngươi làm dịu, hoàn toàn không thể trị dứt điểm, rất nhanh sẽ tái phát, ngươi có thuốc không?" Viên Minh khoát tay hỏi.

Vẻ mặt Ô Lỗ hiện ra nét chần chờ, nhưng rất nhanh hắn trở nên kiên định, nhìn về phía bên hông.

"Trong đó có thuốc à?" Viên Minh hỏi.

"Phải... Phiền Viên Minh huynh... lấy ra giúp ta..." Ô Lỗ gian nan mở miệng.

Viên Minh không nói hai lời, tháo cái túi vải bên hông Ô Lỗ, trong đó chứa không ít thứ hầm bà lằng, có bốn ống trúc được bịt kín, hai viên đá màu đỏ sậm, một miếng ngọc bội màu trắng và một cái bình ngọc màu đen.

"Là cái bình ngọc này đúng chứ?" Hắn cầm cái bình ngọc màu đen lên.

Vẻ mặt Ô Lỗ lộ ra vẻ vui mừng, lập tức gật đầu.

Viên Minh mở nắp bình, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ sậm, không biết có vị gì, cũng đoán không ra là loại đan được nào.

Hắn cũng lười để ý, bỏ viên đan dược vào miệng của Ô Lỗ.

Ô Lỗ khó khăn nuốt xuống viên đan dược, sắc mặt nhanh chóng lại trở nên đỏ như máu, còn đỏ hơn so với lúc trước, gân trên trán hắn ta cộm lên nhúc nhích như vật sống, trong yết hầu cũng phát ra tiếng gầm nhẹ đã được kiềm nén, xem ra đang chịu thống khổ cực hạn.

Viên Minh cau mày, bộ dạng này của Ô Lỗ không giống là bị bệnh.

Sau thời gian một bữa cơm, tình trạng của Ô Lỗ mới bắt đầu trở nên tốt hơn, màu đỏ như máu trên mặt dần dần bớt đi, gân xanh cũng chầm chậm trở về nguyên trạng.

Xem ra cả người hắn đã mệt mỏi cực điểm, gắng gượng ngồi xếp bằng vận công điều tức.

Viên Minh nhún người nhảy lên một cây đại thụ gần đó, ngồi xuống một cành cây thô to cách mặt đất mấy trượng, vận công hồi phục pháp lực mới vừa mất đi.

Sau một hồi lâu, khí sắc của Ô Lỗ hoàn toàn hồi phục, bên ngoài thân thể hắn chợt hiện lên ánh đỏ, tấm da hổ bên hông cuốn ngược dán lên người hắn ta, chớp mắt đã hoàn thành việc biến thân bằng Phi Mao thuật, hóa thành một con mãnh hổ vằn vện cao một trượng.

Đồng Tử Viên Minh hơi co lại, thân thể của Ô Lỗ so với lần hắn thấy ở bên cạnh sông to hơn gần gấp rưỡi.

Tu vi của Viên Minh cũng không ngừng tăng lên, thân thể hắn lúc biến thành vượn trắng cũng trở nên cao lớn, nhưng mức độ thay đổi hình như còn kém Ô Lỗ.

Ô Lỗ nhìn Viên Minh ở trên cây, trong mắt lấp loé ý lạnh.

"Hồi nãy coi như ta đã cứu ngươi một mạng, tại sao Ô Lỗ huynh lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ người Nam Cương đều đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?" Viên Minh cười mỉm mà nói.

"Tại sao ngươi muốn cứu ta?" Ô Lỗ trầm giọng hỏi.

"Ngươi và ta vào Bích La động cùng lúc, bất kể quan hệ tốt xấu thế nào cũng coi là đồng bạn, mấy thứ này đối với ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tại sao lại không cứu." Viên Minh từ tốn nói.

Ô Lỗ nghe vậy, sắc mặt dịu đi, nhưng lạnh lẽo trong mắt vẫn chưa mất đi.

"Xem ra Viên mỗ lo chuyện bao đồng rồi, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho người khác biết, sau này còn có ngày gặp lại." Viên Minh đứng dậy, vỗ vỗ mông muốn rời đi.

"Đợi một xíu." Ô Lỗ đột nhiên mở miệng gọi Viên Minh.

Viên Minh dừng bước, quay đầu nhìn xuống.

"Bất kể thế nào, lần này đa tạ Viên Minh huynh ra tay cứu giúp, ân này lớn đến không lời nào cảm tạ hết được, khối Hỏa Vân thiết này coi như là vật đền đáp của tại hạ." Ô Lỗ lấy từ trong túi vải ra một cục đá màu đỏ sậm, ném lên.

Viên Minh nhíu mày, lúc hắn mở túi Ô Lỗ ra đã thấy, hai cục đá này không phải phàm vật, tỏa ra sóng pháp lực nhè nhẹ, hẳn là vật mà những tu tiên giả cần.

Có điều hắn không nhận Hỏa Vân thiết, lấy tay hất hòn đá bay ngược lại.

"Ta ra tay cứu ngươi không phải vì ham muốn tài vật của ngươi." Viên Minh bình tĩnh nói.

Ô Lỗ nhận lại Hỏa Vân thiết, sửng sốt một hồi rồi nói: "Viên Minh huynh đã không nhận Hỏa Vân thiết này, vậy coi như tại hạ thiếu huynh một nhân tình, ngày sau nếu huynh có chuyện cần giúp, chỉ cần trong khả năng, ta tuyệt không chối từ."

"Ngươi khách khí rồi, gặp lại sau." Viên Minh cười nhạt một tiếng, tung người phóng đi, chỉ mấy cái hô hấp đã mất hút giữa núi rừng.

Ô Lỗ đứng im tại chỗ, sắc mặt không biết tại sao lại có chút tiêu điều.

Sau một lát, hắn xoay người đi xuống hẻm núi, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong sương mù dưới đáy hẻm.

Lúc nãy Viên Minh không đi xa, hắn núp trên một cây đại thụ cách vách núi mười mấy trượng nhìn Ô Lỗ rời đi.

Hắn có thể không phải là người hay lo chuyện bao đồng, hồi nãy ra tay cứu Ô Lỗ một phần vì dù sao hai người cũng là đồng bạn, nếu tiện tay mà có thể cứu được Ô Lỗ, hắn cũng sẽ không máu lạnh ngồi nhìn Ô Lỗ mất mạng.

Còn lại là vì Viên Minh rất hiếu kỳ về tốc độ đề thăng tu vi của Ô Lỗ, muốn tạo quan hệ để thăm dò tình huống của Ô Lỗ.

Chỉ là phản ứng của Ô Lỗ hơi vượt quá dự liệu của hắn, hình như người này rất để tâm chuyện bị người khác biết hắn có bệnh.

"Bệnh này quả nhiên có vấn đề." Viên Minh lẩm bẩm.

Có điều, hắn không nghiên cứu sâu mà nhảy từ trên cây xuống, rất nhanh cũng băng qua hẻm núi, quay lại hang động của hắn tiếp tục đóng cửa tu luyện.

Chuyện của Ô Lỗ chỉ là một khoảng dừng nho nhỏ, đối với Viên Minh mà nói, cấp tốc đề thăng thực lực mới có thể có một tia cơ hội để quay về Trung Nguyên.

Bất kể nói thế nào, trực giác cho hắn biết chọn tu luyện Cửu Nguyên quyết luôn đúng đắn.

Thời gian ba tháng chớp mắt đã trôi qua.

Trong thời gian này, Viên Minh ngoại trừ mỗi tháng bỏ ra hai ngày đi săn giết hồ ly xanh, hoàn thành nhiệm vụ của Bích La động, bổ sung một ít đồ ăn, thời gian còn lại hắn không ra ngoài nửa bước, toàn tâm toàn ý khổ tu Cửu Nguyên quyết.

Khổ tu như vậy cộng thêm sự huyền diệu của Cửu Nguyên quyết, pháp lực của hắn được nâng cao nhanh chóng.

Có một ngày Viên Minh đang đả tọa tu luyện, pháp lực càng lúc càng thâm hậu đột nhiên như nước sôi ùng ục, tự động chảy khỏi đan điền, xâm nhập vào kinh mạch toàn thân.

Thân thể hắn run lên, đột nhiên thể nội truyền ra âm thanh cách cách như xương cốt đụng nhau, hắn nhịn không được há mồm phun một cái.

Một tia sáng xanh bắn ra hóa thành một vầng sáng xanh chuyển động quanh người hắn.

Trong vầng hào quang đó truyền ra tiếng chú ngữ, ánh sáng xanh xoay quanh hắn nhanh chóng tiêu tan, thân ảnh Viên Minh đã đứng lên.

"Cuối cùng cũng tu thành Cửu Nguyên quyết tầng thứ nhất!" Viên Minh nhìn hai tay mình mà lẩm bẩm.

Hắn của hôm nay đã là tu sĩ kỳ Luyện Khí tầng thứ nhất, cũng coi như là chính thức bước vào hàng ngũ người tu tiên.

So với ba tháng trước, pháp lực của Viên Minh đã tăng gấp mấy lần, hắn muốn biết Phi Mao thuật đã đạt đến trình độ nào đến mức không thể chờ đợi thêm, lập tức đi khỏi hang động bấm quyết thi triển pháp thuật.

Trong nháy mắt tấm da vượn trắng đã cuộn lên bao phủ cơ thể hắn, lớp da vượn trắng hiện ra vô số tia máu đâm sâu vào cơ thể hắn.

Viên Minh đã quen với cơn đau đớn này, cắn răng nhẫn nhịn.

Nỗi đau như bị kim châm rất nhanh qua đi, một con vượn trắng cao khoảng một trượng xuất hiện.

"Thân thể vẫn cao bằng lúc trước, xem ra đã đạt đến cực hạn rồi." Hắn quẹt tay lên cây đại thụ bên cạnh, lẩm bẩm.

Mấy tháng vừa qua, theo pháp lực không ngừng gia tăng, thân thể vượn trắng do Viên Minh biến thành cũng một mực lớn theo, hai tháng trước đã đạt đến độ cao một trượng như bây giờ.

Nhưng từ đó về sau, bất kể pháp lực hắn tăng như thế nào, độ cao và hình dáng của vượn trắng cũng không thay đổi bao nhiêu, hiển nhiên là đã đạt đến cực hạn của Phi Mao thuật.

Chiều cao của cơ thể không tăng, nhưng cơ bắp của vượn trắng lại săn chắc hơn nhiều, từng khối từng khối cơ to lớn mà rắn chắc lộ ra, lộ rõ lực lượng kinh người bao hàm trong đó vượt xa lúc trước.

Hắn nắm chặt quyền phải đấm ra một tiếng rít nặng nề đến kinh tâm, quyền đánh vào thân một cây đại thụ.

Răng rắc!

Thân cây to như cái thùng nước bị đánh gãy, nửa thân cây ngã xuống làm bụi đất bay mịt mù, chim muông sợ hãi thối lui!

Viên Minh thu hồi nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Lấy lực lượng hiện tại của hắn đối phó với hồ ly xanh tự nhiên không thành vấn đề, cho dù là con tê tê màu vàng có sở trường phòng ngự kia, hắn tin rằng nó cũng không dám trực diện đỡ lấy một kích toàn lực của hắn.

"Lấy thực lực của ta hôm nay, không biết có thể băng qua Thập Vạn đại sơn quay về Trung Nguyên không?" Trong lúc quá hưng phấn hắn nhịn không được nổi lên ý định chạy trốn.

Nhưng nghĩ đến Hủ Tâm đan kịch độc trong người, một bầu nhiệt huyết trở nên lạnh ngắt.

"Trong phiến rừng rậm này ngoại trừ hung thú thì chỉ có thú nô khoác mao, coi như thực lực có mạnh hơn cũng không có lợi ích gì! Không được, phải nghĩ cách thực sự rời khỏi nơi này!" Viên Minh nắm chặt nắm đấm.

Thân phận bây giờ của hắn là thú nô khoác mao của Bích La động, không hề có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cách liên lạc duy nhất với thế giới bên ngoài là thông qua Hô Hỏa trưởng lão, mà Hô Hỏa trưởng lão làm sao lại có thể cho hắn thuốc giải thực sự của Hủ Tâm đan được?

"Đúng rồi, hôm nay đã qua mấy tháng, không biết có thể đốt lư hương lần nữa hay không? Hay là thông qua lư hương để thiết lập quan hệ với thế giới bên ngoài?" Viên Minh vỗ ót một cái, làm sao hắn lại quên mất kiện bảo vật đó cơ chứ.

Hắn lập tức giải trừ Phi Mao thuật rồi quay lại hang động, thúc dục pháp lực triệu hoán lư hương.

Hai tay Viên Minh cầm cái lư hương, chỉ thấy một dòng khí nóng thông qua hai lòng bàn tay mà thâm nhập thức hải, hắn cảm thấy tinh thần chấn động.

Chỉ là lúc này hắn không muốn tinh tế cảm thụ khoái cảm khi tinh thần phấn chấn, mà nhìn chòng chọc vào cái lư hương màu xanh trước mặt.

Dường như lư hương đã có biến hóa không nhỏ so với lúc trước, có một bộ phận rất nhỏ trên hoa văn Thái Cực trở nên lấp lánh, mà mấy chỗ khác vẫn còn ở trạng thái u ám.

"Xem ra sau một thời gian nhất định, hoa văn Thái Cực này sẽ tự động hồi phục lại vẻ sáng sủa, không biết đến lúc nào mới có thể xuyên không một lần nữa?" Hắn âm thầm suy đoán.

Còn phải xem tốc độ hồi phục của hoa văn Thái Cực, vẫn đang cần thời gian tương đối dài để nó hoàn toàn sáng lên.