Biên: Hắc Dược
---
Huyết Khí pháp chính là công pháp bí truyền của Bích La động, các ngươi chưa được tông môn cho phép thì không được truyền ra bên ngoài, người vi phạm lột da rút hồn, nhớ lấy." Sau khi Hô Hỏa trưởng lão giản lược vài câu về phần cần chú ý lúc tu luyện, bỗng chuyển giọng mà cảnh cáo.
"Vâng." Ba người run lên, cùng đáp lại.
Hô Hỏa trưởng lão gật gật đầu, nét tàn khốc trong ánh mắt tan biến, lấy một cái bình ngọc từ trong ngực ra, đổ ra ba viên thuốc tròn màu tím, đưa cho từng người một: "Nuốt đi."
Viên Minh nhận viên thuốc tròn, không nuốt ngay, đưa mắt nhìn qua phía hai người còn lại.
"Hô Hỏa trưởng lão, đây là đan dược gì?" Thú nô hổ vằn hỏi.
"Hủ Tâm đan, bí dược của Bích La động ta, sau khi nuốt vào sẽ từ từ thâm nhập vào tim, cần uống thuốc giải mỗi tháng một lần để áp chế độc tính." Hô Hỏa trưởng lão dùng ngữ khí bình thản nói ra.
Thú nô hổ vằn và thú nô heo rừng nghe xong, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Viên Minh cũng nhíu nhíu mày, Bích La động định dùng Hủ Tâm đan khống chế những Phi Mao thú nô như bọn hắn.
Nhưng, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ngửa đầu nuốt viên thuốc tròn vào miệng, Hủ Tâm đan vừa vào bụng đã hóa thành một luồng khí lạnh buốt, khuếch tán tới gần trái tim thì đứng lại, giống như có một thanh chủy thủ lạnh lẽo treo ngay sát bên, lúc nào cũng có thể đâm vào.
Sắc mặt hai người còn lại cũng có chút khó coi, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng soi mói của Hô Hỏa trưởng lão, cũng lần lượt ăn Hủ Tâm đan.
"Các ngươi thông qua khảo nghiệm, được truyền thụ Huyết Khí pháp, đã trở thành Phi Mao thú nô chính thức của Bích La động ta, sau này mỗi tháng đến đây nộp năm phần tinh huyết hung thú là có thể nhận giải dược Hủ Tâm đan." Hô Hỏa trưởng lão có chút hài lòng với thái độ của ba người, nói ra.
"Xin hỏi trưởng lão, như thế nào là hung thú?" Viên Minh mở miệng hỏi.
"Hung thú là dã thú thu nạp đủ Thiên Địa linh khí, chiến lực còn cao hơn đám dã thú các người từng săn giết. Từ nơi này đi về phía nam mười dặm có một hẻm núi, trong rừng rậm bờ bên kia hẻm núi có hung thú ẩn hiện. Điều kiện tiên quyết là các ngươi tu thành Huyết Khí pháp, nếu không sợ rằng sẽ có đi không về." Hô Hỏa trưởng lão đi về phía nam nhìn một cái, nói ra.
Viên Minh trầm mặc không nói, sắc mặt cũng rất là trầm trọng.
Huyết Khí pháp, mới nghe qua thì cảm giác có chút huyền ảo thâm thuý, hắn còn chưa kịp cẩn thận phỏng đoán lĩnh hội, nhưng cũng biết, không đơn gỉan để có thể tu luyện thành công.
Với lại coi như tu thành Huyết Khí pháp, khi thi triển Phi Mao thuật, chiến lực hắn có cùng lắm cũng chỉ như trạng thái trước đấy.
Lúc trước săn giết con gấu đen kia, hắn cơ hồ cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng đắc thủ, chớ nói chi là đi săn hung thú mạnh hơn.
Chỗ sâu trong ánh mắt Viên Minh lướt qua một tia mây đen, trong mắt Hô Hỏa trưởng lão, hoặc là nói ở trong mắt Bích La động, những Phi Mao thú nô tư chất không như bọn hắn này, chết hay sống cũng không trọng yếu, quan trọng là... có thể cung cấp được lợi ích gì hay không.
Hai người khác rất nhanh cũng đã hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này, sắc mặt càng khó coi.
"Nhớ kỹ, nếu biểu hiện tốt, tương lai sẽ khả quan hơn, tự các ngươi xem xét mà lo liệu đi." Hô Hỏa trưởng lão không biết đã gặp bao nhiêu Phi Mao thú nô, vừa liếc mắt nhìn liền hiểu suy nghĩ trong lòng ba người, nhưng hắn không thèm để ý, vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ vào cái túi bên hông.
Con chim ưng to lớn kia lại lần nữa phi thân lên, nâng thân thể của hắn xông lên trời, bên trong phạm vi vài chục trượng bị nhấn chìm trong cuồng phong mãnh liệt, giống như đang đứng giữa tâm bão, dẫn tới cây lá xung quanh rung lắc điên cuồng.
Ba người bị thổi một trận ngã trái ngã phải, thật vất vả mới đứng vững thân hình.
Chẳng qua sau trận gió lốc điên đảo này, tâm tình nặng nề của ba người Viên Minh lại được khuây khỏa đi không ít.
"Con đại bàng xám này có khí thế vượt xa đám dã thú bình thường, ta chắc hơn phân nửa nó chính là hung thú! Có thể bị thuần phục đến tận đây, xem ra nội tình Bích La động này thật đúng là thâm hậu." Viên Minh âm thầm suy đoán, trong lòng bất tri bất giác có ấn tượng tốt với Bích La động.
"Hai vị, ba người chúng ta hôm nay có thể tề tụ ở đây, cũng coi như hữu duyên, không ngại thì làm quen một chút, tại hạ là Ô Lỗ." Phi Mao thú nô hổ rừng chắp tay nói ra.
"Viên Minh." Viên Minh nhặt da vượn trắng lên, chắp tay đáp lễ lại.
"Gọi ta Lạt Qua là được." Thú nô heo rừng cũng báo tính danh ra.
"Hóa ra là Viên Minh huynh và Lạt Qua huynh, dã thú nơi đây lợi hại, hai vị hẳn đều tự thân lĩnh giáo qua, nhiệm vụ, Hô Hỏa trưởng lão vừa mới phân phó cơ hồ không có hi vọng tự mình hoàn thành được, Hô Hỏa trưởng lão không nói rõ chúng ta nhất định phải đơn độc hành động, ngươi ta ba người chung sức hợp tác, như thế nào?" Ô Lỗ nhìn Viên Minh lâu hơn người còn lại, nói ra.
"Ý kiến hay! Ba người chúng ta hợp lực, săn giết hung thú mới có hi vọng!" Hai mắt Lạt Qua sáng lên, lập tức đồng ý.
"Liên quan tới chuyện săn giết hung thú, sau này bàn tiếp cũng không muộn. Bây giờ quan trọng nhất là chúng ta cần tìm kiếm một chỗ an toàn để tu luyện Huyết Khí pháp, chúng ta bây giờ đều bị giải trừ Phi Mao thuật, tuyệt không phần thắng khi , đối mặt những dã thú kia, liên thủ hành động sẽ an toàn hơn." ." Ô Lỗ đề nghị.
"Ô Lỗ huynh có mắt nhìn xa, đúng là trước hết cần phải tìm một địa phương an toàn." Lạt Qua hơi sững sờ, sau đó nói.
"Viên Minh huynh, không biết ý của ngươi như nào?" Ô Lỗ cười cười, nhìn về phía Viên Minh.
"Thật có lỗi, Viên mỗ từ trước đến nay có thói quen hành động độc lập." Viên Minh im lặng một lát, lắc đầu nói ra, không đợi hai người kia mở miệng đã quay người rời đi.
Hắn đã chuẩn bị xong địa phương cư trú an toàn, với lại, hai người Ô Lỗ này hắn chỉ là mới quen, không có một tí mải may tín nhiệm nào,, ở cùng một chỗ sợ rằng sẽ ngày đêm lo lắng, nếu như thế, còn không bằng đơn độc hành động.
"Đều nói người Trung Nguyên từ trước đến nay tự xưng là giống loài thượng đẳng, tự cao tự đại, xem ra lời đồn không giả. Nói đến, có thể bằng vào bộ da vượn trắng không có uy năng gì mà vượt qua khảo nghiệm, coi như cũng có mấy phần bản sự." Lạt Qua nhếch miệng, nói ra.
"Được rồi, người có chí riêng, không bắt buộc. Lạt Qua huynh, chúng ta đi thôi, hai ngày này, trong lúc săn thú, ta đã tìm được một chỗ địa phương an toàn, hai người chúng ta chung sức hợp tác, tin tưởng sẽ có một kết quả tốt." ." Ô Lỗ nhặt da thú lên, sánh vai với Lạt Qua đi về một phương hướng khác.
Viên Minh quấn da vượn trắng ở bên hông, lại dùng nước bùn bôi khắp cơ thể để giấu mùi, cẩn thận đi về phía hố đất lúc trước dùng làm nơi cư trú, gặp được bất luận động thái gió thổi cỏ lay gì cũng đều lập tức núp đi.
Hắn hiện tại không có Phi Mao thuật tương trợ, cũng không có binh khí tiện tay gì, chỉ dựa vào vài ngón đòn thương pháp kia, hoàn toàn không phải đối thủ của đám dã thú nơi đây.
Cũng may vận khí của hắn không kém, trên đường đi mặc dù mấy lần gặp được dã thú, nhưng , đều kịp thời ẩn nấp né tránh, ngược lại là hữu kinh vô hiểm, bình an đi đến hang đất.
Hắn dùng sức chuyển mấy tảng đá lớn đến chặn cửa hang lại, không gian trong động trở nên tối mờ, chỉ có mấy tia sáng nhỏ yếu lọt vào được từ những kẽ hở.
Đến tận lúc này trái tim căng cứng trong lồng ngực Viên Minh mới khẽ buông lỏng, hắn lau sơ bùn đất trên người, sau đó nhắm hai mắt, cẩn thận nhớ lại khẩu quyết Huyết Khí pháp trong đầu một lần, rồi bắt đầu thử nghiệm tu luyện lĩnh hội.
Đầu tiên là hắn dựa theo phương pháp Hô Hỏa trưởng lão nói tới, mở hai chân ra rồi ngồi khoanh lại, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên (lòng bàn chân bàn tay và đầu cùng hướng lên trời), sau đó mặc niệm khẩu quyết trong lòng.
"Lửa trong lòng đất, theo u tuyền vào, trào dâng lên bụng, huy hoàng như đuốc. . ."
Trong lúc niệm tụng, Viên Minh cũng cảm giác mặt đất dưới thân bỗng nhiên bốc lên hơi ấm, chạy dọc theo đốt xương cùng của hắn mà ngược lên, chuyển vòng khắp các nơi trong thể nội hắn rồi chậm rãi hội tụ đến vị trí bụng dưới.
Trong lòng của hắn vui mừng, vừa định làm theo hướng dẫn mà ổn định cỗ nhiệt lưu nơi bụng, nhưng trong cái chớp mắt tiếp theo, cảm giác ấm áp kia bỗng nhiên tiêu tán, không còn dư lại một tí hơi tàn nào.
"Á, thế này là sao?"
Viên Minh nhíu mày trầm tư, phát hiện động tác của hắn không xảy ra sai sót nào, cũng không ngâm tụng sai khẩu quyết, thế là lại thử nghiệm lần nữa.
Nhưng mà kết quả lần này vẫn không khác gì lần trước, vẫn như cũ là chỉ có thể cảm giác một tí hơi ấm chạy trong bụng dưới, chứ không có cách nào ổn định dòng nhiệt này, đành trơ mắt cảm nhận nó tụ rồi lại tản, tiên tan thành vô hình.
Dựa theo lời giảng lúc trước của Hô Hỏa trưởng lão, sau khi vận hành một vòng tuần hoàn lớn, dưới tình huống bình thường thì dòng nhiệt này hẳn sẽ được bảo lưu lại trong đan điền, tương tự như một lò than, giúp cho khí huyết quanh thân nóng lên, làm cho khí huyết sôi trào tạo lực, cũng từng bước tẩm bổ bồi dưỡng cơ thể, nhưng đây là một quá trình dài, quyết định tùy vào tư chất và khả năng lĩnh ngộ của từng cá nhân.
Đợi đến khi khí huyết sung mãnh cường tráng, khi đang tu luyện mà có cảm giác lông tóc dựng đứng lên, đó là khi lỗ chân lông quanh thân mở rộng, cũng là lúc thực hiện bước tiếp theo, thử nghiệm cảm nhận và thu nạp linh khí mờ mịt ẩn chứa giữa đất trời.
Một khi linh khí thông qua lỗ chân lông tiến vào thân thể, lại được đan điền chuyển hóa xong, là có thể trở thành lực lượng bản thân để súc tích, sau khi tích lũy đến một trình độ nhất định thì có thể thông qua Phi Mao chi Thuật thôi động và hoạt hóa da thú, để lớp da kết hợp với máu thịt bản thân, tiếp đó là có thể hóa thân vào trạng thái nửa người nửa thú, đạt được sức mạnh viễn siêu thường ngày.
Nhưng Viên Minh lại lúng túng phát hiện, ngay tại bước tu luyện đầu tiên mà hắn đã gặp cản trở.
Về sau, hắn lại liên tục thử nhiều lần, kết quả cuối cũng vẫn luôn là thất bại.
Viên Minh không hề cảm thấy nhụt chí, hắn đã sớm cho rằng tu luyện Huyết Khí pháp sẽ không dễ dàng gì, hôm nay không thành, vậy ngày mai tiếp tục tìm tòi, tin tưởng mình cuối cùng có thể thành công.
"Ọc ọc..."
Lúc này, bụng của hắn truyền đến một tiếng kêu to, lại đói bụng.
Viên Minh xoa cái bụng rỗng, đứng dậy cắt một tảng thịt gấu đen mà ăn, lại uống hai ngụm nước, rồi tiếp tục tu luyện Huyết Khí pháp.
Tu luyện mặc tháng năm, đảo mắt đã hai tuần trôi qua.
Trong hang đất, Viên Minh ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên.
Thiên Địa linh khí chậm rãi tụ đến, dựa theo lộ tuyến của Huyết Khí pháp vận chuyển một vòng tuần hoàn, tụ xuống vị trí đan điền.
Vấn đề trước đó vẫn còn, linh khí hắn vất vả thu nạp lại nhanh chóng tỏa ra rồi tiêu tán, trong nháy mắt đã tản mất chín mươi chín phần trăm, chỉ còn lại một sợi linh lực mỏng đến gần như không phát hiện được tiến vào tới đan điền, chuyển hóa làm pháp lực.
"Vẫn là như vậy, xem ra tư chất của ta quá tệ." Viên Minh mở to mắt, sắc mặt có chút đanh lại.
Nửa tháng khổ tu, hắn cuối cùng đã có một chút tiến bộ, bình cảnh "không có cách nào đưa linh lực vào đan điền" đã được khai thông, có thể dẫn Thiên Địa linh khí thu nạp được vào đan điền rồi.
Nhưng tình trạng lãng phí linh lực vẫn đang vô cùng nghiêm trọng, cơ hồ trăm không còn một, hắn khổ tu nửa tuần trăng mà trong đan điền chỉ mới góp được một tia pháp lực, còn kém rất xa yêu cầu cần có để thôi động Phi Mao thuật, dựa theo tốc độ tu luyện bây giờ của hắn, tối thiểu cần nửa năm trở lên mới có thể góp nhặt đầy đủ pháp lực.
Viên Minh không khỏi lắc đầu cười khổ, đừng nói nửa năm, một tháng sau, hắn chỉ sợ cũng muốn độc phát thân vong rồi.
Chẳng lẽ cái Huyết Khí pháp này vốn là thích hợp cho người Nam Cương tu luyện, mình là người Trung Nguyên nên cơ địa không quen khí hậu?
Hắn không khỏi suy đoán như thế.
Phiền toái hơn chính là, đồ ăn thức uống trong hang đất đã bị tiêu hao gần hết rồi, không có cách nào lại an tâm tu luyện như thế, mà nếu ra ngoài săn thức ăn, lấy trạng thái cơ thể bây giờ, một khi đụng trúng gấu đen hay sói xanh thì coi như thập tử vô sinh.
"Chẳng lẽ ta thật sự muốn bị vây chết ở chỗ này? Không, ta vẫn còn thời gian, không được phép bỏ cuộc!" Viên Minh cắn chặt răng, khoanh chân ngồi vào tư thế ngũ tâm hướng thiên, dự định tiếp tục khổ tu.
Trước mắt, ngoại trừ tiếp tục tu luyện ra, hắn tựa hồ không còn biện pháp nào khác nữa rồi, bởi vì khi chọn từ bỏ thì chỉ còn một con đường chết, tiếp tục thử nghiệm có lẽ còn có một cơ hội sống sót.
Nhưng sau khi tiêu hết nửa ngày nữa, tuần hoàn xong mười mấy vòng lớn rồi mà tia pháp lực duy nhất trong đan điền kia còn không buồn động đậy một tí nào.
"Cho ta pháp lực... Ta muốn về Trung Nguyên!" Trong lòng Viên Minh vô tình dâng lên lửa giận, chấp niệm mãnh liệt không giảm trái lại còn tăng.
Ngay cái chớp mắt tiếp theo, trước mắt của hắn bỗng nhiên tối đen, hình như là đã hôn mê.
Cùng lúc đó, trên cánh tay phải của hắn đột nhiên có chút nóng lên, tựa hồ có một luồng không khí nóng rực chảy vào, rồi lại lập tức biến mất chẳng thấy đâu nữa.