Quân Lạc tuy rằng không cha không mẹ, nhưng cũng là được lớn lên dưới sự nuông chiều của...., đối với chuyện mà mình không thích, nàng từ trước đến nay đều nói thẳng, mặc dù nàng cũng sẽ nói xa nói gần, giải thích cho người khác, nhưng đối mặt với loại người như Hoắc viên ngoại nàng liền không muốn.
Nguyệt Ảnh đại khái cũng nhận ra được lời nói của Quân Lạc có phần hơi quá, nhẹ nhàng kéo tay áo của Quân Lạc, ra hiệu cho nàng nên có chừng mực trong lời nói.
Người ta không trêu chọc ngươi, ngươi hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, đừng mang quá nhiều cảm xúc cá nhân."
Hoắc viên ngoại bị Quân Lạc nói đến không còn mặt mũi nào, nhưng cũng không dám cùng cao nhân này lên mặt, thậm chí còn phải cười khổ làm lành: "Quả thật lúc đầu là do lỗi của ta, có điều ta phải lo lắng cho cả đại gia đình này, có một số chuyện cũng không phải là ta có thể tùy ý hành động........"
Nụ cười trên khóe môi Quân Lạc càng lúc càng trào phúng, "Chậc chậc, cho dù ngươi mất đi 90% tài sản hiện tại, cũng đủ nuôi đại gia đình của ngươi."
Tham lam chính là tham lam, tại sao con người luôn thích bào chữa cho chính mình, người dưới chân núi vẫn luôn đạo đức giả.
Hoắc viên ngoại bị Quân Lạc nói cho không nên lời, Quân Lạc chính là không muốn nói chuyện với người này nữa.
Thấy Quân Lạc có vài phần muốn đình công, Nguyệt Ảnh không còn cách nào khác đành phải đứng dậy đi đến bên hồ sen.
Thân thể hắn nửa ngồi nửa quỳ, lay động nước trong hồ sen, sau đó ngẩng đầu nói với Hoắc viên ngoại: "Nói thật với Hoắc viên ngoại, nơi này vẫn chưa tồn tại quỷ khí."
Nói cách khác, thủy quỷ gì đó là lời nói vô căn cứ.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Hoắc viên ngoại, mà ngay cả những nha hoàn xung quanh cũng đều thay đổi sắc mặt.
Vậy lại có một vấn đề khác xuất hiện, không phải thủy quỷ, cũng không có quỷ khí, vậy quỷ vật là từ chỗ nào mà đến?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Ảnh hơi nhíu lông mày, cũng không để ý đến sắc mặt Hoắc viên ngoại có chút lúng túng, nói thẳng với ông ta: "Không biết có thể mời lệnh công tử ra gặp mặt một lần hay không?"
Nguyệt Ảnh đã mở lời, Hoắc viên ngoại cũng thuận thế nhanh chóng mở miệng: "Cái này tất nhiên có thể."
Nói xong, Hoắc viên ngoại liền đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn đang đứng bên cạnh, nha hoàn đó ngay lập tức hiểu ý, lập tức đi đến gõ cửa phòng Hoắc Lương.
Không lâu sau, "cạch " một tiếng, cánh cửa bị mở ra từ bên trong, theo sau xuất hiện một thiếu niên bị mù đang ngồi một mình trên xe lăn.
Thoạt nhìn, thiếu niên bị mù này thật sự không có sự khác nào biệt nào với người bình thường , nếu như không chú ý đến đôi đồng tử màu xám xịt kia, chắc hẳn không ai ngờ được người thiếu niên này thực ra là không nhìn thấy gì.
Trên thực tế, hắn vừa xuất hiện liền nhắm chính xác cặp mắt màu xám kia nhìn về phía Quân Lạc cùng Nguyệt Ảnh, hành động này cũng làm cho Quân Lạc không thể không hoài nghi, người này có phải thật không nhìn thấy hay không.
Quân Lạc đứng yên vẫy tay với Hoắc Lương vừa xuất hiện, Hoắc Lương không nhúc nhích, Nguyệt Ảnh liền ngăn cánh tay của Quân Lạc, ghé vào tai nàng thì thầm nói: "Hắn quả nhiên không nhìn thấy gì."
Quân Lạc cong môi, thật ra khó trách Nguyệt Ảnh liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra chân tướng, đúng là cái này Nguyệt Ảnh tu vi cao hơn nàng hai cấp, cho nên có một số việc nàng không thể dùng mắt thường phán đoán, nhưng Nguyệt Ảnh lại có thể đưa ra những phán đoán chính xác.
Hoắc Lương tựa hồ nghe được người khác xì xào bàn tán, cười nhạt nói: "Hóa ra ở đây có khách từ bên ngoài đến, là ta thất lễ." Nói đến đây hắn dừng lại một chút, lập tức hơi xoay đầu, nhìn về phía Hoắc viên ngoại "Cha, nếu có khách, lẽ ra cha nên thông báo trước cho con. Dù sao bộ dạng con như thế này gặp khách kỳ thực cũng có chút thất lễ."
Lời nói của Hoắc Lương không có chút gì khó nghe, hắn đối với phụ thân của mình cũng không có gì oán hận, cũng không có tâm ý xa lánh bạc bẽo.
Chỉ là sợ rằng Hoắc viên ngoại này có lẽ không phải là một người cha có tư cách.
Hoắc viên ngoại có chút lúng túng, nhưng vẫn làm theo lời Hoắc Lương "là vì phụ thân, phụ thân giới thiệu cho con, đây là hai vị đạo trưởng......"
Nói đến đây, Hoắc viên ngoại đột nhiên ngừng lại, tiếp theo phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói chính mình hoài nghi đứa con trai duy nhất của mình bị quỷ bám thân nên muốn mời đạo trưởng đến để diệt trừ hắn sao?
Hiển nhiên là không thể nói như thế, nhưng sự thật dường như cũng không thể nói ra.......
Trong khi Hoắc viên ngoại còn đang vắt óc nghĩ ra lý do, Hoắc Lương đã mở miệng, mọi người chỉ nhìn thấy anh ta nhàn nhạt thở dài: "Đây là cha nghe chuyện hạ nhân nói xong, còn tưởng rằng trước sân viện của con có ma quỷ."
Đôi mắt của Hoắc viên ngoại hơi sáng lên, phụ họa theo lời Hoắc Lương: "Đúng đúng đúng, là vì chuyện ma quỷ trong sân viện của con nên ta mới mời đến hai vị đạo trưởng này."
Hoắc Lương nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cha, mỗi ngày cha đều suy nghĩ chuyện gì? Làm sao có thể có chuyện ma quỷ? Nếu như sân này thật sự có ma, e rằng con đã sớm chết rồi, nhưng đã một tháng trôi qua rồi, con không phải vẫn sống rất tốt sao?"
Hoắc viên ngoại lặng lẽ nhìn Nguyệt Ảnh, chỉ thấy Nguyệt Ảnh lắc đầu với ông ta, ông ta lập tức hiểu ra, nhi tử này kỳ thực vẫn chưa bị quỷ vật ám thân!
Nhất thời, trong lòng cảm thấy chua xót, xấu hổ cùng những cảm xúc phức tạp khác, dù sao đó cũng là đứa con trai mà bản thân yêu thương suốt 20 năm, bị oan ức đã đành, lại còn bị chính mình hiểu lầm như vậy, sao có thể không thấy đau lòng.
Vì vậy khi mở miệng nói chuyện một lần nữa, giọng điệu của Hoắc viên ngoại đã dịu đi.
"Ta đây cũng không phải là quan tâm đến chuyện ồn ào, huống hồ tìm về đây cũng không phải những hạng đạo sĩ giang hồ lộn xộn, đây là đạo trưởng chân chính đến từ núi Pha Sơn.
Sau khi nghe điều này, Hoắc Lương trở nên nghiêm túc, và vẻ mặt của hắn ta cũng trở lên cung kính hơn.
"Xin lỗi, tại hạ mắt mù, quả thực không có cách nào nhận ra, vừa rồi ta còn tưởng hai người các vị là cùng một hội với những vị đạo sĩ giang hồ trước kia, nên mới có chút thất lễ........."
Kỳ thực cũng không thể trách Hoắc Lương này sao lại coi thường các đạo sĩ như vậy, dù sao các đạo sĩ do Hoắc viên ngoại mời tới trước đây, hầu hết đều là bịp bợm lừa gạt, vì lẽ đó mặc dù ngoài mặt Hoắc Lương không thể hiện ra, nhưng trong lòng chỉ sợ là có chút không hài lòng.
Hắn quay về hướng Quân Lạc hơi chắp tay, cũng coi như là đã đầy đủ lễ nghĩa.
Có điều hai người Quân Lạc và Nguyệt Ảnh cũng không phải người quá để ý đến những thứ này.
Nguyệt Ảnh gật đầu: "Không sao, chúng tôi vốn cũng là nắm tiền tài của người trừ họa cho người, đến đây một chuyến cũng coi như là vâng mệnh sư phụ làm việc."
Hoắc Lương cười châm biếm "chỉ sợ đã làm cho hai vị đạo trưởng đi một chuyến vô nghĩa, chỗ này của ta tất cả đều tốt, cũng không có quỷ vật gì quấy phá."
Quân Lạc nhướng mày nhìn thanh niên anh tuấn ngồi trên xe lăn trước mặt, "Ồ? Không có quỷ sao? Nhưng ta rõ ràng phát giác được khí tức của quỷ từ trên người ngươi..."
Lời vừa nói ra, những người hầu xung quanh đều không dấu vết lui về phía sau mấy bước, ngay cả Hoắc viên ngoại cũng có chút nghi hoặc liếc nhìn Nguyệt Ảnh.
Đây là có ý gì, chẳng lẽ vừa rồi ông ta hiểu lầm ý tứ biểu đạt của Nguyệt Ảnh.
Đương nhiên, Quân Lạc cũng chú ý tới phản ứng mạnh mẽ của những người hầu xung quanh mình, vì vậy nói thêm: “Đương nhiên, ta không nói ngươi bị quỷ ám, mà là nói, ngươi tiếp xúc gần với ma quỷ cho nên mới nhiễm phải độc khí tức từ quỷ vật............"
Thông thường mà nói, người bình thường khi nghe được mình bị quỷ vật ám thân tất nhiên sẽ hoang mang cực độ, nhưng với Hoắc Lương biểu cảm của hắn từ đầu đến cuối không có chút thay đổi nào.