Chương 1006: Khí chất lại càng uy nghiêm

Rất nhiều người kêu gọi, Thẩm Minh Nhan, Dương Lâm, Phong Linh,… Ánh mắt tất cả mọi người đều đỏ cả tơ máu, sát ý ngập trời bao trùm quanh người bọn họ. Tần Thanh Uyển nhỏ tuổi nhất gần như đã rơi lệ.

“Không sao, Aokawa Sakura vẫn còn sống, thần hồn của cô ấy vẫn còn, chỉ cần phu quân có thể thắng thì chắc chắn có thể định hình lại thân thể cô ấy, cứu sống lấy cô ấy. Mọi người phải tin tưởng phu quân, anh ấy nhất định có thể làm được”.

Thẩm Minh Nhan mím chặt đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc, nói ra từng câu từng chữ.

Những người khác đều yên lặng đứng bên cạnh Lộ Yến Tuyết, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc dù bọn họ biết xác suất Diệp Thành thắng được vô cùng thấp, thậm chí có thể nói Diệp Thành chỉ cách cái kết bị giết chỉ trong gang tấc, nhưng bọn họ vẫn nguyện ý tin tưởng Diệp Phàm như cũ, tin tưởng vào kỳ tích cuối cùng.

“Thế nào Diệp Thành, thị nữ trung thành nhất, được yêu quý nhất bây giờ thần hồn đã nằm trong tay tôi. Nếu không nghe theo mệnh lệnh của tôi, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, quỳ xuống xin tha, dâng tặng thần pháp, thì bản Chân Tiên chỉ có thể nghiền nát cô ta hoàn toàn”.

“Chậc chậc, thiên phú cô nhóc này không tệ, nếu như là mười vạn năm trước, ngay cả bản Chân Tiên cũng sẽ động lòng, thu nhận cô ta làm đồ đệ. Lòng dạ vẫn sắt đá như vậy sao?”

Lăng Tiêu Chân Tiên cúi đầu, tấm tắc nói, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh nhạt.

“Ngưng!”

Lần thứ mười Diệp Thành khó khăn ngưng tụ cơ thể, vì lần này mà phải trả cái giá là tóc đã nửa xám nửa trắng, để pháp lực cơ thể trở về mức cao nhất. Ngay giây phút ngưng tụ cơ thể, đột nhiên anh vươn tay, miệng thốt ra bốn chữ:

“Hải Hoàng… Quân Lâm!”

“Ầm!”

Khi Diệp Thành nói ra hai chữ cuối cùng, cả không trung, không gian trong vòng vạn dặm đột nhiên đều dừng lại. Gió ngừng, mưa dừng, mọi người đều dừng, cả nguyên khí đều dừng lại, ngay cả năng lượng pháp tắc cũng dừng lại. Mỗi một sợi tóc của mọi người cũng cứng đờ trong không trung, mỗi một động tác, mỗi một hành động của mọi người, thậm chí cả con ngươi cũng không thể chuyển động, hoàn toàn giống hệt con muỗi bị đông cứng trong hổ phách, không thể chuyển động.

Thậm chí còn có một bóng dáng cao to trăm mét, áo mũ uy nghiêm, mặc quần áo cổ xưa xanh lam, giống như bước ra từ thần thoại cổ đại, đứng sừng sững sau lưng Diệp Thành. Bóng dáng đó, so với Phong Lung Thiên Quân năm đó Diệp Thành đối mặt thì càng cô đọng hơn, khí chất lại càng uy nghiêm, cổ xưa, giống như thật sự là hoàng đế lớn nhất thống trị thời cổ xưa.

Trong lúc này, rốt cuộc anh đã dùng đến con bài cuối cùng của mình, Hải Hoàng Quân Lâm!

Hải Hoàng Quân Lâm chính là phép thần thông tối cao mà Hải Hoàng dùng để trấn áp hai thế giới, bước chân vào Quang Minh, cũng chính là con bài mạnh nhất từ trước đến giờ của Diệp Thành, nếu chưa đến cửa sinh tử thì gần như sẽ không dùng đến.

Phép thần thông này quả thực mạnh đến mức kinh ngạc.

Cho dù là mạnh như Lăng Tiêu Chân Tiên với thân hình cao lớn cả tỉ mét, lúc này cũng đông cứng lại trong không trung, cả người như đang chìm trong bùn lầy, giơ tay nhấc chân đều vô cùng khó khăn, như thể trên lưng cõng cả một ngọn núi thần thượng cổ, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh ngạc và tham lam nhìn về phía Diệp Thành, thậm chí trong tay anh còn có phép thần thông mạnh kinh khủng đến không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Giây phút đó, thậm chí cả chúng sinh trên Địa Cầu dường như đều bị thời gian giam giữ lại, không thể động đậy được gì. Đây chính là sức mạnh của đại thần tướng Hải Hoàng Quân Lâm.

“Đao đến!”

Diệp Thành đưa tay nắm chặt trong không trung giống như thật sự đang nắm giữ thứ gì đó.

Ngay sau đó, vị thần tướng Hải Hoàng áo mũ chỉnh tề sau lưng cũng đưa tay nắm lấy thần bảo tối cao cổ xưa mạnh mẽ uy nghiêm. Bàn tay Diệp Thành hướng về phía trước chậm rãi rút ra một thanh trường đao mỏng như nước trời thu, không có bất kỳ trạng thái nào có thể tả được, lại càng không có thân đao có thể thấy được, gần như không thể dùng ngôn từ để diễn tả được.

Thanh trường đao đó, mỗi một tấc đao được rút ra khỏi vỏ đều có sát ý bao bọc từng tấc trong không trung, trong không trung cũng càng chắc chắn theo từng phân, đồng thời mái tóc Diệp Thành cũng trắng xám đi một chút, đến cuối cùng khi thần bảo trường đao “Thu Thuỷ” chỉ còn lại một phần đuôi sau cùng thì Lăng Tiêu Chân Tiên hoàn toàn bị đông cứng trong không trung, ngay cả một sợi tóc một ánh mắt cũng không thể chuyển động được, rất nhiều người nhìn thấy đều vui mừng trong lòng nghĩ rằng Diệp Thành sắp chiến thắng.

Thì bỗng nhiên…

“Răng rắc!”

Một âm thanh giống như thuỷ tinh bị vỡ vang lên, mặt nước bị đánh tan, không trung giống như một bức tranh cuộn bị xé nát. Cả thế giới đột nhiên bị vỡ nát, trong vòng cả vạn mét xung quanh thời gian đang dừng lại lại khôi phục lại dòng chảy như ban đầu, mà tất cả mọi người kể cả Lăng Tiêu Chân Tiên thif khôi phục lại hành động.

“Chuyện gì vậy?”

Rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thì Diệp Thành đã thắng rồi, dùng phép đại thần thông tối cao Hải Hoàng Quân Lâm chém giết tên Lăng Tiêu tàn ác này, sao đột nhiên lại sụp đổ rồi.

Nhưng có vài người nhạy cảm lại phát hiện ra, lúc này đầu tóc Diệp Thành đã hoàn toàn bạc trắng, không còn một chút màu đen nào, khí thể cả người cũng từ từ già cỗi, giống như một ông lão già nua vậy. Da dẻ khô nhám, con ngươi đục ngầu, thậm chí cả thân hình cũng hơi khom xuống.

Vị thần tướng Hoàng Hải cao cả ngàn mét, mũ áo chỉnh tế cũng thở dài một tiếng mơ hồ, gần như không thể cảm nhận được, từ từ biến mất cùng với thanh thần đao Thu Thuỷ trong tay.

“Sao lại thất bại rồi. Chẳng phải muốn dùng phép thần thông thời gian để giết chết Lăng Tiêu sao?”, có người không hiểu hỏi.

Trùng Lâu đã thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Phép thần thông nắm giữ thời gian trong tay mặc dù vô cùng mạnh mẽ, ngay cả không gian cũng ngưng đọng. Thế nhưng Lăng Tiêu Chân Tiên quá mạnh, giống như đứng ở dưới sông tay cầm xiên đâm cá, nếu đâm trúng con cá bình thường thì không sao cả, nhưng nếu đâm trúng cá mập trắng, hay thậm chí là khủng long bạo chúa thời viễn cổ thì sao? Đương nhiên là xiên gãy người chết. Diệp Chân Tiên chính là như vậy, sức lực bản thân không đủ chống đỡ để anh ấy giết chết Lăng Chân Tiên!”