Chương 79: Khí Tức Quen Thuộc

Trong mấy ngày gần đây, người ta cho rất nhiều robot mini để quan sát tình hình bên trong núi. Thế nhưng không có bất cứ ma vật nào xuất hiện. Ngọn núi trở nên yên tĩnh dị thường, ngay cả một tiếng chim hót cũng không có.

Mãi cho đến khi robot đi đến gần khu mỏ ngọc bỏ hoang trên núi thì đột nhiên mất đi tín hiệu không thể nhìn thêm được gì nữa. Đoạn video được họ ghi hình lại cũng chấm dứt.

Sau khi họp bàn với nhau, để không ảnh hưởng đến hệ sinh thái nơi đây. Toàn bộ quân đội chỉ đóng quân ở xung quanh không để cho người dân đến gần. Bọn họ chia làm hai đội ngũ, một đội gồm toàn bộ là người Ấn Độ do đại sư Mohamed Gauri chỉ huy. Người Ấn chủ công nên đi trực tiếp đến nên không phải băng vào rừng và chỉ đi theo đường lộ tiến vào từ bên chính diện. Đội còn lại do Đại Tướng Win Maw Nwe của Myanmar dẫn theo người Thái Lan và Việt Nam đi vòng phía sau rừng cây để hợp công với đội người Ấn không để cho ma vật chạy thoát.

Mỗi người đều được trang bị thiết bị bộ đàm để liên hệ với nhau. Sau đó theo đội ngũ của mình tiến về hướng khu mỏ.

Hướng chính diện, đại sư Mohamed Gauri vác theo Delhi trên vai dẫn đầu đoàn người. Mặc dù tải trọng hơn sáu tấn trên vai nhưng lại không một chút khó khăn. Từng bước nện xuống mặt đất phát ra chấn động đùng đùng làm cho mặt đất rung chuyển. Những người khác thì ngồi mật khí, pháp khí của mình bay theo sau.

Những đệ tử Ấn Độ Giáo thì khoác trên áo tu sĩ màu đỏ, trên trán có một chấm đỏ to. Đa số họ đều là khổ tu giả, nên có hình dạng hơi gầy nhưng sức mạnh vô cùng to lớn. Mỗi người kế thừa sức mạnh của một vị thần mà họ tín ngưỡng. Bọn họ không sử dụng pháp khí mà chỉ vận dụng tín ngưỡng lực của mình mà thôi. Chỉ có mỗi đại sư Mohamed Gauri là khác biệt nhờ thần lực bẩm sinh của mình.

Còn đệ tử Phật giáo thì khoác áo cà sa, trên tay bọn họ là rất nhiều vũ khí kì lạ khác nhau như Thích Trượng, Tràng Hạt, Kilaya, Rìu Kim Cang…

Hướng phía sau, Đại Tướng Win Maw Nwe mang theo mười người thuộc hạ có tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ trở lên cùng với những người khác từ từ thăm dò đi vào. Bọn họ không có trực tiếp xông vào như đội hướng chính diện.

Càng tiến vào sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo vô cùng, bầu trời cũng dần dần mờ tối. Đang ban ngày vào lúc giữa trưa mà xung quanh lại u ám tối đen như vào lúc sáu, bảy giờ chiều. Nhiệt độ ngày một kéo xuống, với tu vi yếu nhất của mình Không cảm giác như nó có thể bị đông cứng bất cứ lúc nào.

-Nơi quỷ quái gì thế này. Tại sao tự dưng lại lạnh như vậy?

Nghe được Trấn Quỷ nói Trấn Nhân mới bảo:

-Nơi này là trên núi, nhiệt độ thấp một chút có gì mà lạ. Lạ là ở đây ban ngày sao lại tối như vậy. Mọi người cẩn thận một chút nha.

-Cũng đúng. Nhưng nơi này đúng là quỷ dị quá mức.

-Cứ đi theo sau đi rồi tính.

Không mở ra Long Nhãn nhìn khắp xung quanh thì không phát hiện được gì lạ thường. Chỉ thấy một màn sương đen ở phía trước, màn sương không những ngăn cản thần thức mà còn ngăn cản được tầm quan sát của Long Nhãn. Từ chỗ lối vào khu mỏ nó đã bắt đầu không thể quan sát được thêm gì nữa. Chỉ có thể cảm nhận từ bên dưới khu mỏ toả ra một lượng lớn ma khí cùng linh khí hỗn hợp.

Mà loại linh khí này lại mang theo một loại mùi hương thơm dịu rất quen thuộc với Không. “Đây là… Mùi hương này thật là quen thuộc. Đúng rồi, chẳng phải là mùi hương giống mùi hương của Tử Liên hay sao?”. Mà lúc này Tử Liên cũng có động tĩnh, nàng thông qua liên kết ấn ký nói chuyện với nó:

-Chủ nhân! Phía trước có đồng loại của Tử Liên. Nàng phát ra tín hiệu cầu cứu, có người đang muốn khống chế nàng.

Không lúc này mới xác định mùi hương đó đúng là giống với Tử Liên, nó mới cẩn thận đi theo phía sau mọi người rồi truyền lại ý thức cho Tử Liên:

-Em chú ý quan sát xung quanh. Anh có dự cảm không tốt lắm.

-Vâng thưa chủ nhân.

Lúc này, Không đi đến bên cạnh thầy Thiên nói:

-Thầy ơi. Từ lúc tiến vào đây cũng khá lâu rồi. Theo bình thường thì lũ ma vật đó cũng phát hiện ra chúng ta mới đúng. Vì sao còn không phát hiện ra tên nào. Thêm nữa, phía trước có một màn sương đen rất quỷ dị. Nếu cứ tiến tới sẽ rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta lui lại đi phía sau một chút để cho bọn họ đi trước dò đường.

Nhưng không chỉ có mình nó có suy nghĩ này, mọi người trong nhóm đều có chung một suy nghĩ. Bước chân của họ thả chậm dần, vũ khí cũng cầm trên tay từ trước. Người Thái cũng có chung suy nghĩ, Kangsom Tanatat là đội trưởng của họ cũng ra lệnh cho người của mình chậm bước tiến lên.

Lúc này, từ bên trong màn sương đen xuất hiện từng sợi rễ to bằng đầu ngón tay đang chậm rãi chuyển động bên dưới mặt đất toả ra bốn phương tám hướng. Sợi rễ màu đen, không có bất kỳ năng lượng dao động nào. Nó cứ lặng lẽ mà phân tán khắp cả ngọn núi.

Hai người quân nhân Myanmar vừa đi đến gần khu mỏ, từ phía một gốc cây nhìn vào thì lập tức bị kéo đi. Sợi rễ màu đen quấn lấy chân của họ, làm cho họ không thể phản kháng. Hơn nữa tốc độ cực kì nhanh. Căn bản không ai có thể phản ứng kịp, hoàn toàn không giống như lúc chúng chậm chạp toả ra bốn phía.

Những người còn lại cũng không kịp chạy theo ứng cứu chỉ kịp kêu tên của họ rồi cầm vũ khí của mình ra vận dụng chân khí cẩn thận phòng thủ.

-Mọi người cẩn thận dưới chân. Đừng để bị kéo đi.

Đội ngũ Thái Lan thì tập trung lại cùng một chỗ thành hình vòng tròn để có thể dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau. Thế nhưng sợi rễ không chỉ lộ trên mặt đất, mà nó còn nằm cả bên dưới lớp đất đá ở đây. Nó dễ dàng lọt qua hàng phòng ngự tiến vào trung tâm vòng tròn.

Bởi vì không có năng lượng dao động, chỉ có thể dựa vào ngũ quan để quan sát đến chúng cho nên người khác không thể nào kịp thời phòng bị.

Chỉ có Không khác biệt, nó sử dụng Long Nhãn nhìn thấy bố cục chằn chịt sợi rễ ở đây làm cho nó lạnh toát mồ hôi thét lên (bằng tiếng Anh, ngày trước ở học viện bỏ ra một tháng để đọc sách nên cũng lưu loát được tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng Pháp).

-Cẩn thận ở giữa.

Nghe được lời nó nói, những người Thái Lan hốt hoảng, nhưng đội trường Kangsom Tanatat đã kịp thời phản ứng lại. Anh ta xoay người, một quyền nện vào khoảng đất giữa mọi người. Chấn động đùng đùng đất đá văng ra khắp nơi, những người khác kịp thời né ra. Những sợi rễ bị chặn lại một chốc nhưng ngay lập tức xông về hướng mọi người.

Phía bên này quân Việt Nam cũng không rãnh rỗi, mấy chục đầu sợi rễ hắc ám tấn công từ bốn phương tám hướng. Cũng may mọi người đều được Không cảnh báo trước nên dễ dàng dùng vũ khí chặt đứt sợ rễ hoặc là né tránh khỏi bị bắt đi.

Trấn Nhân gầm lên một tiếng, sau đó tiến vào trạng thái cuồng bạo như một con mãnh sư, trên người sát khí cuồn cuộn, hai bàn tay thô cuồng mọc ra từng cái móng vuốt sắc bén. Trấn Tà thân thủ linh hoạt sử dụng súng lục đặc chế có thể bắn ra đạn chân khí bay múa như vũ bão. Trấn Quỷ cầm một thanh Quyền Trượng Linh Hồn liên tục xoay tròn làm cho không ai có thể tiếp cận đừng nói đến sợi rễ. Trấn Tiên điều khiển một cây trâm Phượng bay múa xung quanh tấn công bất cứ thứ gì nàng muốn.

Sợi rễ mặc dù không thể chịu được sức tấn công của tu sĩ Nguyên Anh. Thế nhưng khi bị nó bắt được thì ma khí được đầu còn lại bơm vào trong cơ thể người đó. Trong thoáng chóc sẽ bị ma hoá bộ phận cơ thể, không thể thì triển phép thuật được nữa. Cứ thế bị nó lôi đi vào bên trong khu mỏ. Chính vì vậy ai cũng hạn chế không để cho bọn chúng có thể tiếp cận mình.

Phía đối diện, người Ấn cũng gặp tình cảnh tương tự, nhưng do bọn họ tu Thần và tu Phật nên được Thần quang, Phật quang bảo hộ. Dây leo không tiêm ma khí vào được vô người được nên dễ dàng chặt đứt sợi rễ. Không hổ là con ác chủ bài của chiến dịch lần này.

Đại sư Mohamed Gauri điên cuồng nhất, đi tới đâu là đạp nát sợi rễ đến đó. Delhi nện ra phá nát cả một chùm rễ to làm cho bọn chúng lập tức rút đi. Ngay sau khi rễ cây vừa biến mất, gần năm trăm con ma vật xuất hiện. Bọn chúng chính là đám ma vật lần trước tấn công quân đội và người dân Myanmar.

Chỉ có điều lần này không có tên ma vật cấp Tướng Nguyên Anh Hậu Kỳ chỉ huy. Trận chiến diễn ra có phần nghiên về một phía, một mình đại sư Mohamed Gauri vác Delhi phát ra ánh sáng màu xanh lam liên tục càng quét ma vật. Cứ như một con mãnh thú giữa bầy cừu không người địch nổi. Hai mươi người khác cũng vô cùng mạnh mẽ thi triển pháp thuật lao vào quần chiến.

-Còn tưởng phải ác chiến một trận, thật không ngờ lại yếu ớt thế này, chỉ cần bổn toạ một mình cũng có thể diệt sạch. Không rõ đám người Myanmar làm sao lại không chống nổi như vậy.

Những người khác cũng vui vẻ cười to.

-Có lẽ ở trong hoà bình quá lâu. Bọn họ quên mất cách chiến đấu rồi đi.

-Đúng vậy.

Một đường xông thẳng, thế không thể đỡ. Dù cho là ma vật Nguyên Anh Trung Kỳ cũng không đỡ nổi một trượng của đại sư Mohamed Gauri.

Hơn nữa ma khí đánh vào tín ngưỡng lực trên người họ thì đều bị thanh tẩy, một chút tác dụng cũng không có. Có thể coi là thiên địch của ma vật.

Cho dù là Tử Liên cũng không thể triệt tiêu nhanh chóng như những người này. Dù sao chủ nhân của nàng cũng quá yếu, không thể giúp cho nàng phát huy hết thực lực của mình. Nếu như Không đạt đến Nguyên Anh Kỳ thật sự, thì sẽ có thể giúp nàng có được thực thể thực sự, sức chiến đấu tăng lên gấp mấy lần. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ nó đang phải cùng mọi người chống lại mớ rễ cây vây quét.

Tử Liên hoá áo giáp bao bọc cơ thể làm cho sợi rễ không thể tấn công nó nếu không sẽ bị thiêu rụi. Nó nhanh chóng cùng với thầy Thiên và thầy Phúc hỗ trợ những người khác thoát khỏi vây khốn.

Rất may mắn, chỉ có hai người của đội Myanmar lúc trước là bị bắt đi. Những người còn lại đều được an toàn. Kangsom Tanatat và những đội viên của anh ta đều cám ơn Không vì lúc nãy giúp đỡ họ.

Cuối cùng mọi người cũng đi đến phía trước lối vào khu mỏ. Nó nằm ở lưng chừng núi, đã được khai phá ra một khu vực bằng phẳng rộng lớn, có từng gò đất cao ở hai bên. Xung quanh là từng ngọn núi cao có rừng cây bao phủ.

-Hết Chương-