Chương 77: Bàn Giao

Buổi tối, sau trận chiến kinh thiên động địa giữa hai người kết thúc thì Vy cũng từ từ ngủ thiếp đi, còn Không thì ngồi ở bên cạnh bắt đầu tu luyện. Từ ngày đột phá Long Tạng Biến, toàn bộ nội tạng đều đã được nâng cấp lên. Cơ thể vốn dũng mãnh nay lại càng thêm bền bỉ, một mình Vy căn bản không thoả mãn nó.

Từ bây giờ để sớm ngày đột phá Long Tâm Biến nó phải siêng năng hơn. Cũng đã hơn bốn tháng kể từ khi nó bắt đầu tu luyện rồi. Từ một người bình thường trở thành một cao thủ Long Tạng Biến và Kim Đan Trung Kỳ đỉnh điểm có thể đánh ngang tay với tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ làm cho nó cũng có một chút tự mãn với bản thân.

Cũng may mấy lần suýt chết làm cho nó biết rằng mình còn cần phải tu luyện nhiều hơn nữa. Người nguy hiểm nhất mà nó gặp chắc là bóng đen ở trong Lạc Thần Chi Địa ngày trước.

Chỉ còn vài năm nữa là thầy hiệu trưởng phải rời đi rồi, nó còn chưa biết phải làm sao để chạy sang thế giới khác nữa.

Đứng dậy, thở dài một cái, vệ sinh cá nhân rồi gọi đồ ăn sáng lên cho hai người. Bữa sáng xong xuôi, nó và nàng bắt xe trở về lại biệt thự của nó ở Phú Mỹ Hưng. Lần này lại gặp được Liên Tàn và Liên ở đây.

Dạo gần đây hai người thường xuyên đi chung nên rất thân thiết với nhau, Không cũng phát hiện tên Liêm Tàn vậy mà thích con bé Liên này.

Mặc dù lúc đầu Liêm Tàn từng cho người tấn công nó, nhưng đã kịp thời sửa đổi cho nên nó cũng không có nhỏ nhen mà không bỏ qua cho hắn. Thêm nữa tài nguyên tu luyện ban đầu của nó đều đến từ tiền của Liêm Tàn, đây cũng là cơ duyên của hai người. Không tặng thêm cho hắn một bộ công pháp tu tiên để hắn thay mình thành lập một tổ chức nho nhỏ đủ để bảo vệ gia đình nó lúc nó đi xa.

Liêm Tàn dĩ nhiên là vô cùng vui mừng nhận lấy. Tiếp theo nó mang ra một số đan dược cấp một, và năm trăm viên Tinh Thạch tặng cho hai người. Với tu vi của hai người bây giờ thì đã là một lượng cực lớn tài nguyên, có thể hỗ trợ cho họ tăng lên không ít.

Phải biết rằng một mỏ Tinh Thạch sơ cấp mỗi năm chỉ có thể đào ra hơn ba trăm viên Tinh Thạch mà thôi. Mỏ trung cấp thì được khoảng bốn đến năm trăm viên, còn mỏ cao cấp thì cũng tối đa được một nghìn viên mà thôi.

-Anh Không. Tổ chức của chúng ta đặt tên là gì?

Nghe Liêm Tàn hỏi, nó suy tư vài giây rồi nói:

-Đặt là Như Ý Hội đi.

-Dạ. Tên rất hay luôn đó đại ca. Vậy tổ chức của chúng ta chiêu mộ bao nhiêu người?

-Không phải nịnh. Anh chiêu mộ khoảng một trăm người, toàn bộ đều phải lựa chọn người trung thành. Dẫn ông Tám đi theo, ông ấy rất có mắt nhìn người, anh nên học hỏi ông ấy nhiều hơn.

Liêm Tàn cũng biết mặt này mình đúng là không bằng được một góc của ông Tám, cho nên liền gật đầu đồng ý. Dù sao ông Tám cũng là tâm phúc của anh ta mà, không lo ông ấy sẽ phản bội.

-Vậy đại bản doanh mình đặt ở đâu đại ca?

-Tạm thời anh tự sắp xếp nơi ở và luyện tập cho họ đi. Vài ngày nữa tôi sẽ kiếm chỗ bí mật cho mọi người sau.

-Dạ. Tuần sau đại ca có rãnh không vậy?

-Không được rồi. Ngày mai tôi phải ra nước ngoài công tác một chuyến, không biết khi nào mới trở về được.

Liêm Tàn thở dài nói:

-Vậy thì tiếc quá, tuần sau có một buổi đấu giá đồ cổ ở Thượng Hải. Em dự định mời anh cùng đi tham gia với em.

Nói về đồ cổ Không rất có hứng thú, nó biết được từ trong ký ức của Lạc Thừa Khúc rằng Trái Đất chính là đất tổ. Cho nên có rất nhiều báu vật, pháp bảo lưu lạc, nếu có thể tìm thấy và kích hoạt thì sẽ là pháp bảo lợi hại cho tu sĩ sử dụng. Mà thị trường đồ cổ chính là nơi tìm bảo vật tốt nhất nhưng nó chưa từng đi thử qua lần nào.

-Nếu như về kịp tôi sẽ liên lạc với anh qua facebook.

-Dạ. Trưa nay em mời anh chị ăn cơm được không?

Bởi vì nó không muốn cho Vy quá mệt mỏi, căng thẳng cho nên cũng muốn thoải mái hết ngày hôm nay liền không từ chối.

Trưa hôm đó, tập trung rất nhiều người tại một nhà hàng trên đường Bùi Bằng Đoàn, Phú Mỹ Hưng, Quận 7.

Không, Vy, Dự, Lan, Hồn, Nguyệt, Liên, Tàn cùng với tài xế Nam của Liêm Tàn. Tất cả chín người đến một nhà hàng Hàn Quốc để ăn. Bởi vì lần đầu ăn món Hàn cho nên Không cũng không quen miệng lắm, mặc dù cũng không tệ nhưng so với đồ ăn Việt Nam thì quả thật còn thiếu chút.

-Đại ca, nghe nói tên Tài lần trước kiếm chuyện với anh và Liên đã mất tích rồi. Mà cả nhà hắn cũng đột nhiên biến mất. Chuyện này là do anh làm à?

Không lắc đầu nói:

-Không phải tôi. Nhưng chắc là một người bạn đã thay tôi xử lý. Anh nghe ngóng được gì sao?

Liêm Tàn biết chuyện này rất có thể không dính líu gì tới Không nhưng vẫn muốn xác nhận lại. Phải biết rằng với thế lực ở cả Sài Gòn và Vũng Tàu của nhà tên Tài thì không mấy người có thể dây vào. Thế mà bị xử lí nhanh gọn không còn dấu vết thì một người khó lòng làm được.

-Em nghe nói, toàn bộ người nhà của hắn đều bị người ta mang đến Châu Phi làm khổ sai hết rồi.

-Vậy cũng tốt. Đi lên phòng, tôi dạy cho anh cách tu luyện và phương pháp huấn luyện người của chúng ta.

Liêm Tàn gật đầu “OK” một tiếng rồi chạy theo nó lên lầu. Mất mấy tiếng để nói làm hết những thứ này, bên dưới các cô gái cũng đã đi bắt đầu đi chợ mua thực phẩm rồi. Vì bình thường Nguyễn Dự và Hương Lan không thường tích trữ đồ ăn.

Mà Vy còn giữ vài xác yêu thú cua trong Xích Diễm Lưu Ly nên lần này cũng mang ra để bày tiệc luôn. Hôm nay mọi người làm tiệc BBQ ngoài trời, trong sân của biệt thự.

Trưa hôm đó, Trần Khải Lâm, Mạc Tuyết Tình, Minh Tuệ và Nguyễn Trọng Nhân cũng được mời đến. Ngoài việc ăn uống ra, nó còn muốn mọi người chiếu cố cho Vy lúc nó đi làm nhiệm vụ.

Sau đó nó gọi Nguyễn Dự và Hương Lan vào phòng của mình để kể rõ việc tu luyện của nó. Để cho hai người lựa chọn, dù sao hai người còn khá trẻ nên có thể tu luyện đến đâu cũng là do tâm tính mỗi người. Còn nếu không tu luyện nó cũng không cưỡng ép.

-Anh Hai là người tu tiên hả? Vậy tu luyện xong có thể thành được cô tiên… không là ông tiên đúng không anh hai?

Hương Lan mặc dù là cô gái xinh đẹp, siêng năng nhưng lại có phần ngốc nghếch. Cách dùng từ của con bé nhiều lúc khiến cho Không không tài nào đỡ nỗi. Nó nhớ lúc nhỏ, có lần nó và Nguyễn Dự đang làm cỏ xung quanh nhà thì con bé từ nhà nó chạy sang. Vừa nói ra một câu khiến Không và Dự đều té ngửa:

-Anh Hai, anh Ba. Qua nhà em ăn cứt gà.

Thật ra là ăn cháo gà, nhưng do gấp gáp hay sao không rõ con bé vậy mà nói nhầm. Từ đó về sau biệt danh Lan ngáo cũng được Nguyễn Dự đặt cho em ấy.

-Thành tiên hay không thì anh không biết nhưng mấy thủ đoạn dời sông lấp biển, tay bắn ra lửa, sấm sét thì hoàn toàn có thể.

Nói rồi nó gọi ra một quả cầu lửa lơ lửng trên không trung sau đó điều khiển cho nó hoá thành một con Hoả Long bay xung quanh người làm cho Dự và Lan đều hâm mộ.

-Oa! Anh Hai thật là lợi hại.

Lan không chớp mắt nhìn lấy Hoả Long bay múa, nàng muốn chạm thử vào nên đưa tay ra. Nguyễn Dự còn khá tỉnh táo nên kéo cô bé lại sợ cô bị bỏng. Thế nhưng tay cô bé đã chạm vào Hoả Long.

-Coi chừng bỏng.

Nghe Nguyễn Dự nói Hương Lan ngơ ngác quay đầu nói:

-Làm sao lại bị bỏng nha. Rõ ràng đâu có nóng đâu?

Nguyễn Dự còn cho rằng Hoả Long này chỉ là ảo ảnh nên mới không nóng nên hỏi lại:

-Thứ này là ảo ảnh à?

Không nhìn ra được ý nghĩ của nó liền cầm lấy một quyển sách ở trên bàn. Vừa ném lên thì Hoả Long há miệng cắn một phát, quyển sách bùng cháy rồi hoá thành tro tàn tiêu tán bay ra ngoài cửa sổ. Đến lúc này Nguyễn Dự mới xác định anh mình có thể tuỳ ý điều chỉnh nhiệt độ của ngọn lửa kia.

-Anh Hai dạy cho em đi. Em cũng muốn tu tiên.

Nguyễn Dự với Nguyễn Không mặc dù là hai anh em nhưng tính tình cũng như ngoại hình đều rất khác nhau. Trong khi Nguyễn Không lười biếng nhưng sống có tình cảm thì Nguyễn Dự lại siêng năng nhưng chỉ biết đến mình. Nguyễn Không ốm yếu, da trắng thì Nguyễn Dự có nước da ngâm và rất khoẻ mạnh. Nguyễn Dự thông minh còn Nguyễn Không thì có phần ngốc nghếch, làm việc tuỳ tiện. Người ta nói da đen là gen trội còn da trắng là gen lặn thì hoàn toàn phù hợp với hai anh em nhà này.

Nguyễn Dự và Nguyễn Không thường xuyên đối chọi bất đồng ý kiến với nhau. Thường xuyên đánh nhau, người chịu thiệt dĩ nhiên là Nguyễn Không. Không những bị đánh mà còn bị cha mẹ phạt. Nhưng từ lúc nghe được, Không vì cứu nó mà suýt mất mạng nó cũng đã bớt thành kiến của mình với nó.

-Anh Hai. Em cũng muốn tu tiên.

Đây là câu “anh Hai” mà đã hơn chục năm rồi nó chưa từng được nghe từ miệng Nguyễn Dự. Cảm giác có chút lạ, có chút chua cay, ngọt bùi lẫn lộn. Nó cười một cái nói:

-Được.

Sau đó dạy cho cả hai người tu luyện công pháp của Lạc Thần Tộc là Thiên Tinh Đồ, ngoài hấp thu linh khí còn có thể luyện hoá tinh hoa vũ trụ để nâng cao tu vi. Ban đêm tu luyện sẽ tốt hơn ban ngày rất nhiều. Sau khi thấu hiểu quy luật vũ trụ có thể siêu phàm nhập thánh đạt đến Tiên Đế Chi Vị. Sau đó cũng dạy cho họ kiếm pháp Tinh Vân.

Cuối cùng bàn giao cả hai người cho Trần Khải Lâm và Mạc Tuyết Tình. Về sau theo chân hai người đó tiến vào Quốc Tử Giám là chuyện không quá khó khăn. Đó cũng là lý do chính nó mời hai người đến đây hôm nay.

-Hết Chương-