Chương 68: Thầy Hiệu Trưởng

Do đã được thầy hiệu trưởng cho phép từ trước, thêm lệnh bài của Vy nên hai người dễ dàng đi đến tầng cuối cùng.

Vừa mở cửa đi vào, Không cũng hoàn toàn kinh ngạc vì hoàn cảnh ở đây. Đây nào có phải là dưới tầng hầm đâu, cứ như là đi đến một nơi nào đó trên Trái Đất vậy. Phía trên cũng có ánh mặt trời chói chang. Phía dưới là rừng cây che mát, nhìn ra phía xa chỉ thấy chân trời rộng mở.

Lúc trước Vy đến vào ban đêm không quan sát được rõ, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cũng không khỏi giật mình.

-Cứ như đi vào vùng không gian khác đúng không anh?

Không gật đầu đồng ý, nó nắm tay nàng thật chặt, khẽ giọng nói:

-Bản lĩnh của thầy hiệu trưởng đúng là không nhỏ.

-Đúng vậy. Em nhìn thầy ấy không hiểu vì sao lại suy nghĩ đến một nhân vật trong chuyện cổ tích.

-Nhân vật nào vậy em?

-Ông Bụt đó anh. Thầy cũng có gương mặt phúc hậu, hiền lành, lại có tu vi cao cường. Pháp bảo trong tay thì toàn là báu vật vô giá.

-Hình như bên kia có trận pháp ngũ hành đúng không? Lần trước vì sao em vào được vậy?

Vy ngẩn đầu kiêu ngạo nói, dĩ nhiên là em nghĩ ra rồi.

-Em mang theo Trường Sinh Thảo có khí tức hệ Mộc là có thể theo quy luật ngũ hành tiến vào trung tâm trận pháp rồi. Nhưng mà em đã tặng nó cho thầy hiệu trưởng rồi, lần này không biết làm sao để vào nữa. Hay để em gọi thầy ấy ra đi.

-Không cần đâu.

Nói rồi, Không nắm tay của nàng tiến hề hướng trận pháp. Nó đi theo quy luật, năm tiến một lùi, cứ như vậy đi theo hình chữ S rồi tiến vào đến ngôi nhà tre.

Thầy hiệu trưởng đã ngồi ở trước mái hiên nhà chờ nó. Một bàn trà được bài sẵn ở đó. Khi vừa nhìn thấy Không thì ông ấy đã giật mình trong thoáng chốc sau đó nở nụ cười. “Thì ra là như vậy. Thời đại mới đã bắt đầu rồi. Xem ra ta cũng phải xuất quan rồi”.

-Mời hai vị ngồi.

-Dạ.

Không và Vy đồng thanh đáp rồi cùng ngồi xuống bên cạnh. Vy nhẹ nhàn rót trà cho thầy hiệu trưởng và Không.

-Hôm nay học trò đến là đẻ cám ơn thầy đã tặng Thần Khí cho hai người bọn con. Con nghe Vy nói thầy có hứng thú với Trường Sinh Thảo cho nên con có mang đến hai gốc. Coi như hiếu kính thầy.

Thầy hiệu trường cũng không có từ chối mà phất tay thu vào sau đó mới điềm nhiên nói:

-Những thứ đó vốn dĩ của hai đứa con. Ta chỉ là người giữ hộ mà thôi.

Sau đó thầy hiệu trưởng phất tay nói tiếp.

-Cơ Hoành Vũ. Ngươi đi ra đi, không cần trốn nữa.

Lời nói vừa ra, một đám linh hồn từ trên tóc của Không bay ra ngoài làm cho nó giật mình đứng dậy phòng thủ. Vy cũng rất khẩn trương đứng cạnh nó. Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho nó bình tĩnh ngồi xuống rồi mới nhìn về đám linh hồn kia nói:

-Ngươi gặp được chủ nhân rồi. Vì sao còn chưa hiện thế?

Đám linh hồn kia tụ lại thành hình một người nho nhỏ sau đó mở miệng nói:

-Cái tên nhóc này rõ ràng không có tin tưởng tôi, nhất quyết không chịu nhận mình là người đó. Tôi phải đi theo dõi thì mới xác định được gần đây thôi. Kim Quy tiền bối. Ngài nói xem tôi phải làm sao?

Thầy hiệu trưởng cười to nói:

-Cái bộ dạng của ngươi có phải là hù doạ người ta rồi không?

Không lúc này mới phát hiện là hai người này vậy mà quen nhau từ trước, nó mới dò hỏi:

-Thầy hiệu trưởng nhận biết tên Cơ Hoành Vũ này sao?

Thầy hiệu trưởng gật đầu nói:

-Quen nhau từ rất lâu rồi. Năm đó còn xem cho hắn một quẻ.

“Thì ra thầy hiệu trưởng là Kim Quy. Chẳng lẽ là Thần Kim Quy trong truyền thuyết hay sao”. Nó mở miệng dò hỏi:

-Thấy hiệu trưởng. Có phải trong tay ngài có một thanh kiếm tên là Thuận Thiên Kiếm?

Thầy hiệu trưởng cười vô cùng sản khoái làm cho mọi người không khỏi tròn xoe đôi mắt nhìn. Cơ Hoành Vũ ngày trước biết qua thầy hiệu trưởng nhưng chưa từng thấy qua ông cười như vậy.

-Tên nhóc nhà ngươi đoán ra được rồi đúng không. Đúng là trong tay ta có một thanh Thuận Thiên Kiếm. Nhưng con rùa dâng kiếm thì là đồ tôn của ta mà thôi.

“Ồ! Thì ra là như vậy”. Không và Vy được mở rộng thêm kiến thức còn Cơ Hoành Vũ thì chả hiểu mô tê gì cả. Hắn có chút vội nói:

-Tiền bối. Ngài mau nói giúp vài lời đi. Ta ở đó nhiều năm như vậy, ta sắp điên mất rồi.

Nhìn bộ dáng túng quẩn đáng thương của hắn, thầy hiệu trưởng cũng nghiêm túc nói:

-Cơ Hoành Vũ này có duyện với con. Con nên thu nhận hắn làm thuộc hạ đi theo bảo vệ con trong thời gian tới. Sau đây ta có một việc cực kỳ quan trọng phải nói với con.

Thầy hiệu trưởng phất tay tạo ra một kết giới nhỏ ngăn cách xung quanh, chỉ có Không và ông ở bên trong.

-Có việc gì vậy thầy?

Thầy hiệu trưởng vuốt chòm râu dài của mình, thở dài nói:

-Kỳ hạn của ta sắp đến rồi. Cho nên trong vòng mười năm tới ta phải rời đi nơi này. Đến lúc đó ta cũng không biết mình có tránh khỏi được kiếp nạn của bản thân hay không. Bây giờ trên Trái Đất có ba thông đạo tiến vào giới vực khác. Một cái thông đến Ma Vực, một cái thông đến Yêu Vực và một cái thông đến Nhân Tiên Vực. Nhưng về sau có người động tay chân phong ấn tất cả lối đi từ hai phía để người trên Tiên Giới không thể gây hoạ nhân gian nữa. Mà cũng vì vậy người ở Nhân Giới không thể tự do tiến vào Tiên Giới mà phải độ xong thiên kiếp Tiên Nhân Cảnh, sau đó vũ hoá phi thăng mới có thể đến được nơi đó.

Nói thêm về Ma Vực. Ngày trước ở cảng Thiên Môn, Mun đã triệu hồi Lệ Quỷ từ Ma Vực. Nhưng mà cái gương kia chỉ chịu áp lực truyền tống quỷ vật cấp thấp, hoàn toàn không triệu hồi được quỷ vật cao cấp.

-Những nơi đó thầy có biết vị trí hay không?

Không rất hứng thú về vấn đề này, bởi vì nó nhớ được Kim Long từng nói, Long Vực nằm ở giữa Yêu Vực. Mặc dù vậy nhưng nơi này cũng là Thánh Địa mà những yêu tộc khác không dám xông vào.

-Ta chỉ biết được cổng đi đến Ma Vực nằm bên trong thành phố Atlantis đang chìm sâu dưới Đại Tây Dương. Cổng Tiên Vực thì nằm ở bên trong tu viện Paro Taktsang tọa lạc ở vùng núi Himalaya. Còn riêng cánh cổng dẫn đến Yêu Vực thì nằm Long Cung Địa Vực của Lạc Long Quân Hoàng Đế. Nhưng bây giờ Long Cung Địa Vực nằm ở đâu thì ta cũng chưa tìm được.

Nghe được như vậy Không có chút hứng thú vội vàng hỏi:

-Vậy sao chúng ta không trực tiếp đi đến đó.

Thầy hiệu trưởng lườm hắn một cái nói:

-Con đừng gấp gáp, sự việc không đơn giản như vậy, nếu như dễ dàng đến được những nơi đó như vậy thì ta cũng đã tìm thấy rồi. Về phần Ma Vực, Yêu Vực chưa tìm thấy thì không nói. Còn Tiên Vực ở Butan do ba mươi sáu vị Phật môn cao thủ cùng với tên Diệp Bất Phàm trông coi, muốn xông vào thì đúng là ngại sống quá lâu mà.

Không lúc này mới nhớ đến một việc là nếu ở nước mình có cao thủ như thầy hiệu trưởng thì những nước lớn khác chắc cũng không thiếu.

-Tu vi của thầy hiện giờ mà còn sợ bọn họ hay sao? Hơn nữa còn có tên Cơ Hoành Vũ trợ giúp ngài mà.

Đây không chỉ là thắc mắc của nó mà cũng là bí mật mà bất kì ai cũng muốn biết. Nhất là các thế lực thù địch ở bên ngoài. Thầy hiệu trưởng có hơi thất thần, những cảnh tượng ngày xưa lần lượt lướt qua trước mắt ông.

Một nam thanh niên thân cao mét tám, trên lưng mang theo một cái Mai Rùa Hoàng Kim, tay cầm Kim Quy Thần Bia nện chết không biết bao nhiêu tai to mặt lớn. Thế nhưng một ngày bị thất bại trước “người kia” làm cho thanh niên trốn đông trốn tây, đến Mai Rùa Hoàng Kim cũng bị đoạt mất. Cuối cùng thi triển bí pháp phá vỡ hư không quay trở lại cố hương. Tu vi sụt giảm xuống còn nửa bước Tiên Nhân cảnh giới mà thọ nguyên cũng chỉ còn vỏn vẹn một nghìn năm. Thân thể cũng từ một thanh niên khoẻ mạnh trở thành một ông lão râu tóc bạc phơ. Cũng may những pháp bảo mà ông có được cũng theo ông quay trở về. Lúc đó cũng là lúc Quốc Tử Giám được thành lập vào năm 1070 SCN dưới thời Lý Thánh Tông nhà Lý của nước ta.

Những năm sau đó, thầy hiệu trưởng dạy dỗ ra rất nhiều anh tài cho đất nước nhưng không lâu trước đây. Lại bị mấy lão quái vật lẩn trốn ở Địa Cầu vây đánh. Vết thương cũ chồng vết thương mới ngày càng nghiệm trọng làm cho Quốc Tử Giám cũng ẩn vào trong bóng tối không còn lộ diện ở bên ngoài nữa.

Hơn bốn mươi năm trước lại bị cao thủ của nước TC tập kích năm 1979 làm cho vết thương trầm trọng thêm một phần. Cuối cùng chỉ có thể trốn ở trong Quốc Tử Giám ngày ngày điều dưỡng, ngày ngày trị thương.

-Hiện tại ta là nửa bước Tiên Nhân cảnh nhỏ bé mà thôi. Ba mươi sáu vị Phật môn cao thủ đều là Độ Kiếp Kỳ. Còn có Diệp Bất Phàm kia càng không phải hạn người tầm thường, hắn cũng là nửa bước Tiên Nhân.

Trên Trái Đất hiện giờ nửa bước Tiên Nhân đã có thể một lời định đoạt thế cục. Thế nhưng trong miệng của thầy hiệu trưởng lại là “nhỏ bé mà thôi”. Lời này không khỏi làm cho Không chấn động trong lòng. Càng làm nó chấn động hơn là không ngờ thực lực của đám người kia kinh khủng như vậy.

Nhưng mà thầy hiệu trưởng không có kể rõ mọi chuyện cho nó nghe. Tiếp theo ông lại nói sang chuyện khác.

-Bây giờ trong nước không chỉ có một mình ta, mà còn một người khác cũng đạt đến nửa bước Tiên Nhân mà chỉ có một mình ta biết. Chỉ cần người đó chịu ra tay thì chúng ta không phải không thể đánh một trận với bọn họ. Thế nhưng mà cho dù đánh thắng cũng không có cách nào phá giải trận pháp bảo vệ của cánh cổng trong thời gian ngắn được.

Những thông tin mà thầy hiệu trưởng nói làm cho Không mở rộng đầu óc quá nhiều. Thật không ngờ lại còn nhiều cao thủ ẩn tàng như vậy. Không biết những nơi khác trên Trái Đất còn có bao nhiêu lão quái vật như vậy nữa. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho người ta sởn tóc gáy mà.

-Hết Chương-

-