Chương 57: Thạch Sanh

Minh Nguyệt hưng phấn trả lời:

-Chiêu Khai Thiên này của Minh Nguyệt rất ngầu đúng không? Sau khi Minh Nguyệt luyện hoá Cự Phủ thì được anh Sanh đó.

-Anh Sanh là ai?

Không hết sức ngạc nhiên hỏi, “Không ngờ ngoài mình Minh Nguyệt còn quen loài người khác”.

-Anh Sanh là người nằm trong Cự Phủ này nè.

“Chẳng lẽ là khí linh của Cự Phủ. Nhưng lúc trước từng đánh nhau với nó không thấy được khí linh thật sự hiện ra hỗ trợ Thiên Cương Quỷ. Chẳng lẽ mới hình thành hay sao? Nhưng nếu mới hình thành thì làm sao biết mà dạy Khai Thiên cho Minh Nguyệt”. Trong lúc nó đang suy nghĩ một đống vấn đề thì một cái bóng màu xanh lam từ bên trong Cự Phủ bay ra.

Cái bóng như là hình chiếu 3D của một người thanh niên có gương mặt thật thà, cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh. Mặc trên người một bộ đồ chiến giáp cổ bằng đồng.

-Xin chào. Ta là Thạch Sach là hồn linh của chiếc rìu Phá Thạch này.

Không giật nảy mình, “Thạch Sanh? Rìu? Chẳng lẽ thằng cha này thật sự là Thạch Sanh trong truyện cổ tích hay sao?”

Thấy bộ dáng ngạc nhiên của nó Minh Nguyệt nắm tay nó lay động hỏi:

-Anh Thừa Không biết anh Sanh à

Không cười khổ nói:

-Có lẽ là biết nhưng mà không biết. Anh có phải là Thạch Sanh chém Chằn Tinh, sau đó cưới công chúa Quỳnh Nga phải không?

-Khi còn sống ta quả thực từng chém qua một con Trăn tu luyện thành yêu quái. Nhưng cưới Quỳnh Nga công chúa là anh của ta Lý Thông.

Xác định đây là hồn phách của Thạch Sanh mà mình đọc được trong truyện cổ tích nhưng cái kết dường như có phần không đúng lắm. Vy lúc này cũng đã hứng thú đi đến quan sát Thạch Sanh và Phá Thạch. Sau đó ba người nghe Thạch Sanh kể lại về cuộc đời thật sự của mình.

Lúc còn nhỏ anh ta sống ở trong rừng không cha không mẹ, mãi cho đến khi anh ta lên mười thì được một vị tiên nhân truyền cho một cây rìu lớn, một bộ võ công và một bộ công pháp tu luyện. Sau nhiều năm tu luyện và săn giết yêu thú ở trong rừng, đến một ngày anh gặp được một người tên là Lý Thông. Lý Thông là một thương nhân, đi buôn bán qua khu rừng thì bị một con Chằn Tinh (Trăn yêu) giết sạch thủ hạ. Nhờ có thuộc hạ trung thành kéo dài thời gian nên anh mới chạy được đến chỗ Thạch Sanh.

Nghe được có yêu quái giết người Thạch Sanh lập tức đi theo Lý Thông tìm nó chém giết. Sau nhiều lần phục kích không thành cuối cùng Lý Thông tự lấy mình làm mồi nhử thì mới thuận lợi giết chết con Chằn Tinh kia.

Sau đó để đảm bảo an toàn, Lý Thông nhờ Thạch Sanh đưa mình về nhà. Trên đường đi Lý Thông dạy cho Thạch Sanh biết thêm nhiều thứ, hai người nói chuyện rất hợp cho nên kết nghĩa huynh đệ.

Thạch Sanh không giấu giếm chuyện gì, đến cả công pháp tu luyện và võ công của mình đều dạy cho Lý Thông.

Có một lần hai người ra ngoài buôn bán, Thạch Sanh thấy được cảnh công chúa Quỳnh Nga khi bị yêu thú Đại Bàng bắt đi. Lúc này con Đại Bàng thành tinh này có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Thạch Sanh đã tu đến Nguyên Anh trung kỳ, còn Lý Thông mới tu luyện đến Trúc Cơ Trung Kỳ.

Trong lúc Thạch Sanh chiến đấu với yêu thú Đại Bàng thì Lý Thông chạy vào ổ của nó cứu ra công chúa Quỳnh Nga.

Trong trận chiến đó, yêu thú Đại Bàng chết, còn Thạch Sanh thì bị trọng thương nên ở trong tổ của nó để dưỡng thương. Vì thế mới cứu được con trai của vua Thuỷ Tề. Mà lúc này Lý Thông đã mang công chúa Quỳnh Nga trở về và kết hôn với nhau.

Sau này khi hoàn toàn khôi phục, Thạch Sanh trở về thì mới biết được chuyện này. Anh ta cũng không trách anh của mình cướp công lao.

Một năm sau đó, bởi vì công chúa Quỳnh Nga từ chối lời cầu hôn của các nước, các tông môn thế lực lớn khác nên họ tập hợp đội ngũ tấn công nước ta.

Vì để bảo vệ cho đất nước và bảo vệ cho anh trai của mình, Thạch Sanh lãnh binh ra trận. Lực chiến một mình đánh bại tất cả các chư hầu thế lực khác. Nhưng mà đã phải thiêu đốt hết sinh cơ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày ấy, anh quay trở lại túp lều nhỏ khi xưa của mình. Ngồi bên cạnh gốc đa cho đến lúc lìa đời, vì ở cùng Phá Thạch quá lâu có cảm tình khó bỏ nên linh hồn của anh du nhập vào bên trong cự phủ. Từ đó trở thành hồn linh của Phá Thạch cho đến bây giờ.

Về sau bị Lý Thông tìm được, không lâu sau hắn cùng với Quỳnh Nga đã phi thăng lên tiên giới. trước khi đi đã trao tặng Phá Thạch lại cho đứa con duy nhất của họ. Nhiều năm sau đó đứa con này thức tỉnh huyết mạch trở thành Thiên Cương Quỷ. Từ đó Thạch Sanh luôn ẩn mình bên trong cự phủ quyết không hỗ trợ cái ác.

Mà đứa con Thiên Cương Quỷ đó tu luyện nhiều năm cũng không đạt được thành tựu như cha mẹ của mình. Cứ thế mà đất nước bị tiêu diệt, hắn lưu lạc khắp nơi. Cuối cùng đầu quân cho nước TC.

Vào năm 1075, Lý Thường Kiệt đánh sang TC thì bắt được hắn rồi phong ấn vào bên trong vật phong ấn cho đến ngày nay.

Còn Minh Nguyệt, ban đầu anh cũng không muốn gặp mặt con bé. Nhưng sau nhiều ngày quan sát, thấy được mặc dù là yêu thú nhưng cô lại có một trái tim thuần khiết đáng yêu mới được sự chấp thuận của Thạch Sanh. Anh ta chẳng những dạy cho cô bé chiến kỹ Thập Bát Liên Hoàn Bổ, còn dạy luôn công pháp của mình Hạo Nhiên Công.

Sau khi nghe xong chuyện của Thạch Sanh, Không chỉ biết thở dài không biết làm sao. Cũng may Thạch Sanh đã không còn quan tâm đến chuyện này nữa rồi. Bây giờ anh ta chỉ muốn nhìn đồ đệ mới này của mình phát triển đến trình độ nào mà thôi.

Sau khi kể xong chuyện, Thạch Sanh cũng rơi vào trong trạng thái ngủ say. Mọi người lại trở lại với công việc của mình. Vy có mang theo dụng cụ nấu ăn cho nên việc nấu ăn do nàng phụ trách. Không và Minh Nguyệt thì thay phiên nhau tấn công kết giới.

Mỗi ngày nó đánh được tổng cộng hai trăm bốn mươi lần. Muốn hoàn thành một triệu lần tấn công thì cần phải bốn nghìn hai trăm ngày mới xong.

Bởi vì không thể một sớm một chiều có thể phá kết giới cho nên nó muốn quay trở lại học viện sau này thực lực tăng lên rồi tính tiếp.

-Muốn phá cái kết giới này cần anh và em liên tục tấn công trong bốn nghìn hai trăm ngày, tức là gần mười hai năm. Cho nên anh tạm thời trở về nâng cao tu vi sau đó quay lại sau. Còn em thì sao Minh Nguyệt?

Minh Nguyệt nghiên đầu suy nghĩ một lúc rồi cười hì hì ôm lấy cánh tay của nó nói:

-Vậy Minh Nguyệt theo anh đi lên đất liền chơi một chuyến đi. Vừa hay trưa nay là thời gian lực hút suy yếu nhất đó anh.

-Vậy thì tranh thủ ăn một bữa thịt cua rồi quay về thôi.

Buổi chiều hôm đó, ba bóng người xuất hiện trên trên bờ biển. Quay trở về khách sạn trả phòng rồi cùng nhau đi taxi trở về Sài Gòn.

Do Mạc Tuyết Tình không có ở đây nên Không muốn gọi điện thoại báo cho cô ta một tiếng. Nó lấy điện thoại từ bên trong Lam Hải ra, nhìn thấy trên điện thoại có ba mươi cuộc gọi nhỡ của Nguyễn Dự. Nó lập tức gọi lại.

Nhưng mà ngay lập tức bị cúp máy, ngay sau đó có một tin nhắn đến: “Đang học. Có người con gái mấy ngày trước đến tìm chú đó. Hình như cô ta nói là nhờ chú chữa bệnh cho cha cô ta gì đó. Đây là số điện thoại của cô ta 09X.XXX.XXXX.”

Dù sao cũng đã từng hứa sẽ giúp cô ta một lần, nó liền gọi điện thoại:

-Alo! Nghe nói cô đã đến nhà tìm tôi phải không?

Cô gái kia vừa nghe liền nhận ra giọng của nó nên vừa gật đầu (thói quen) vừa nói:

-Anh là người ở XXX Phú Mỹ Hưng đúng không? Tình hình cha của tôi đang rất tệ, nếu anh giúp được thì giúp cha tôi với.

-An tâm. Nếu tôi đã hứa nhất định sẽ giữ lời. Bây giờ cô ở đâu tôi sẽ đến đó, có gì gặp nhau rồi nói.

Mấy ngày nay tu luyện vất vả, bây giờ hai cô gái đang nằm ngủ ngon lành trên đùi nó.

Sau khi để Vy và Minh Nguyệt ở lại nhà mình thì nó lập tức đi qua bên nhà cô gái kia ở khu Trung Sơn bên cạnh quận 7.

Căn nhà ba tầng nằm ở sâu bên trong khu dân cư, trước cửa nhà rồng nhiều loại hoa cỏ rất đẹp. Vừa đến đã thấy cô gái đó đứng ở bên ngoài chờ đợi.

-Chào cô.

-Chào anh. Anh để xe ở dưới hầm đi rồi chúng ta vào nhà nói chuyện.

Để chiếc xe máy của mình bên trong hầm gửi xe sau đó đi theo cô gái lên lầu. Trong lúc đi lên thì Không cũng biết sơ bộ tình hình hiện giờ của cha cô ấy.

Còn về cô gái này thì cô tên Lý Thị Thu Thuỷ, đang quản lý một chuỗi nhà hàng ở khắp thành phố Hồ Chí Minh. Cha cô là người mở ra phà phát triển chuỗi nhà hàng này, mấy tháng trước vì bị trúng ngãi nên bàn giao hết lại cho cô. Ông tên là Lý Văn Chính, còn mẹ của cô thì đã mất mấy năm trước rồi.

Bên trong căn nhà chỉ có cô và một người giúp việc. Lúc đi lên đến nơi thì ba cô đang bị trói trên một chiếc giường lớn ở đó. Bên cạnh có một người khác đang lau trông coi ông ta. Người đàn ông này là bạn trai hiện giờ của cô tên Đào Đức Trung, cũng là một nhân viên trong công ty nhà cô. Anh ta phụ trách bên mảng thu mua nguyên vật liệu.

Thuỷ là con một trong nhà cho nên từ ngày Lý Văn Chính bị bệnh đến giờ chỉ mình cô phải làm mọi thứ. Nhưng cũng may có Đào Đức Trung hỗ trợ cô giải quyết vấn đề của công ty và phụ giúp chăm sóc cha mình nếu không thì cô khó lòng quản lý hết được.

-Hết Chương-