Chương 55: Tử Liên

Tên này chính là tên Tài lúc trước theo đuổi Liên và bị nó đuổi đi ở Hồ Bán Nguyệt.

Lúc nãy hắn ta đi vào đây thì phát hiện ra Không đang dùng bữa với hai cô gái xinh đẹp. Vì còn tức giận chuyện lần trước nên hắn muốn dạy cho Không một bài học. Thêm nữa hắn còn muốn Vy và Mạc Tuyết Tình phục vụ hắn đêm nay. Nhà hàng này là một trong số những nhà hàng của bố mẹ hắn kinh doanh nên hắn gọi phục vụ thay đổi giá tiền tất cả những món mà bàn của Không gọi.

-Mày là thằng nào?

Không không nhớ rõ chuyện lúc trước cho nên mở miệng dò hỏi. Nhưng điều này lại làm cho tên tài tức giận, hắn lạnh lùng nói:

-Hôm trước mày phá hỏng chuyện tốt của tao với Liên, vậy mà còn không nhớ tao là ai à?

-A… Tao nhớ rồi, thì ra là mày. Lần trước tao còn chưa tính sổ vụ mày sai người đến đánh tao, bây giờ còn đến kiếm chuyện. Mày giỏi nhất rồi.

Không đưa cho hắn một ngón tay cái sau đó xoay tay chỉ xuống đất. Tên Tài cười lớn quát lên:

-Còn không giỏi bằng mày. Hôm trước ôm Liên bây giờ lại đi với hai cô gái khác.

Lúc này mấy tên thuộc hạ của tên Tài cũng đã tập trung lại xung quanh bàn ăn của ba người. Toàn bộ khách hàng ở xung quanh đều tranh thủ bỏ chạy, không ai dám ở lại đây xem náo nhiệt nữa cả. Có vài người có lòng tốt, sau khi rời đi đã gọi điện thoại cho cảnh sát cơ động.

Việc Không và Liên quen biết nhau thì nó cũng đã kể với Vy lúc ở trong hang động tuyết rồi, nên không có lo nàng ăn giấm. Chỉ là nó không ngờ thằng này lại lo chuyện bao đồng như vậy.

-Nói tao nghe xem, mày muốn gì?

-Một là mày trả tiền ăn hôm nay, tao sẽ đánh gãy hai chân của mày. Hai là mày không trả tiền tao sẽ băm mày cho cá ăn. Đàn bà của mày tao cũng sẽ thay mày chăm…

Nói còn chưa hết câu một bàn tay đã tiếp xúc thân mật với khuôn mặt hắn, đánh hắn văng ra hơn mười mét. Ngay lão già hộ vệ có tu vi Tiên Thiên trung kỳ cũng không kịp phản ứng.

-Mày muốn chết. Tụi bây đánh chết mẹ nó cho tao.

Mấy chục tên bảo vệ cùng với côn đồ lao lên tấn công Không. Nhưng rất nhanh đám người đều bị Không đánh ngã, chỉ còn lại tên Tài và một ông lão đỡ hắn.

Thấy được tu vi Không chỉ có Trúc Cơ Trung Kỳ, ông lão tên Tòng cũng không sợ hãi mà lao đến với tốc độ cực nhanh. Ông đưa tay muốn đi bắt cánh tay của Không sao đó khống chế nó. Nhưng lại bị nó lật tay khống chế ngược lại. Với thân thể yếu ớt của tu sĩ bình thường hoàn toàn không chống lại sức lực khổng lồ của Long Tộc. Thêm nữa nội lực cũng không bằng được chân khí cộng với Long lực của nó.

Lúc này Mạc Tuyết Tình mới mở miệng nói:

-Chuyện này giao cho tôi xử lý đi. Nhất định không làm cho anh thất vọng.

-Được rồi. Vậy giao cho sư tỷ đó.

Nó xong nó đưa tay vỗ một chưởng phế bỏ đan điền của lão già tên Tòng.

-Ngươi. Vậy mà phế bỏ tu vi mấy chục năm của ta. Ta phải giết ngươi.

Lão già lao lên muốn đánh Không nhưng đan điền phế bỏ, sức lực đã không còn liền bị Mạc Tuyết Tình túm lấy. Cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Thấy tình hình không ổn tên Tài đã lập tức bỏ chạy, nhưng mà đã bị Không bắn ra hai tia linh khí trực tiếp phế đi hai chân của hắn. Với cái tu vi Đại Sư sơ kỳ của hắn thì làm sao chống lại được. Hai chân khuỵ xuống ngã chổng vó trên sàn nhà. Hắn bắt đầu lăng lộn trên mặt đất kêu rên inh ỏi.

Không lâu sau đó tiếng xe cảnh sát cùng với người của Mạc Tuyết Tình cũng đến. Không không tiện ở lại nên đã ôm lấy Vy rời khỏi.

Tối hôm đó bên trong phòng của mình, Không du nhập thần trí tiến vào Hoàng Kim Long Tháp. Tầng thứ ba mở ra, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt nó. Sau khi nhìn quanh bốn bức tường một lượt thì nó từ từ đi đến bức tượng Kim Long ở giữa. Lần này bên trên bức tượng không có bất kỳ vật phẩm gì làm cho nó có chút thất vọng.

Nhưng khi đi đến trước bức tương, từ bên trong hai mắt của Kim Long bắn ra một đạo phù văn chiu thẳng vào đầu của nó.

Không kịp phản ứng thì đạo phù văn kì lạ đã du nhập vào thân thể nó sau đó để lại một ấn ký sấm sét ở trên trán nó. Mà kỳ diệu hơn là Tử Liên Nghiệp Hoả từ bên trong đan điền của nó tự động bay ra sau đó du nhập vào bên trong ấn ký, ấn ký sấm sét bị chuyển hoá thành ấn ký hoa sen màu tím. Mà Tử Liên Nghiệp Hoả cũng tiến hoá trở thành Lôi Liên Thiên Hoả.

Đạo ấn ký sấm sét vừa rồi chính là Lôi Nguyên là nguyên liệu để luyện chế pháp bảo hoặc dùng để tiến hoá linh hoả.

Một đoá hoa sen có lôi điện vờn quanh có thể thiêu đốt vạn vật là khắc tinh của yêu ma quỷ quái. Nếu như ngày trước Tử Liên Nghiệp Hoả chỉ có thể từ từ luyện hoá Thiên Cương Quỷ thì Lôi Liên Thiên Hoả dễ dàng đốt Thiên Cương Quỷ thành hư vô.

Lúc này, Lôi Liên Thiên Hoả từ bên trong ấn ký bay ra ngoài nằm lơ lửng trong lòng bàn tay của Không. Mà giờ phút này đoá hoa sen màu tím đột nhiên nở rộ đến cực hạn sau đó từng cánh sen rơi rụng rồi tan biến. Cuối cùng một cô gái đáng yêu với thân hình chỉ cao hơn một tấc xuất hiện ở đó.

Gương mặt xinh đẹp xuất trần, khí chất như tiên giáng phàm trần. Dáng người hoàn mỹ mặc trên người một chiếc váy màu tím, được thiết kế như một đoá hoa sen. Đôi chân trần nhỏ nhắn đứng trên lòng bàn tay Không, cô mở đôi mắt long lanh chớp chớp:

Trong khoảng khắc Không không kìm lòng được thật muốn ôm cô vào lòng. Âm thanh trong trẻo như âm thanh của thiên nhiên từ khuôn miệng xinh xắn của cô phát ra như rót mật vào trong lòng người nghe.

-Tử Liên xin chào chủ nhân!

-Em là Tử Liên Nghiệp Hoả?

-Tử Liên là Tử Liên Nghiệp Hoả sau khi hấp thụ Lôi Nguyên đã tiến hoá trở thành Lôi Liên Thiên Hoả cho nên mới sinh ra linh trí.

“Thật không ngờ Tử Liên Nghiệp Hoả đúng là có thể tiến hoá, nhưng vừa tiến hoá đã sinh ra linh trí thì đúng là kì lạ. Kim Long từng nói sau khi tiến hoá khoảng vài chục năm mới có thể sinh ra linh trí. Chuyện này đúng là tà môn mà”.

Sau đó nó liên tục quan sát Tử Liên, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích vô cùng.

-Tử Liên cảm nhận được xung quanh đây có tài liệu trợ giúp cho Tử Liên nâng cao sức mạnh.

-Tử Liên muốn đi tìm tài liệu đó à? Vậy để ta mang em đi tìm.

-Tử Liên đi một mình là được rồi. Chủ nhân cứ ở đây tu luyện củng cố tu vi đi.

Thì ra con bé cũng biết được Không vừa đột phá nên cần củng cố tu vi cho vững chắc. Cũng có thể là không muốn làm cho nó hao tổn tâm tư vì nàng.

-VậyTử Liên đi cẩn thận nha.

Do đã có ấn ký liên kết cho nên nó cũng không lo Tử Liên chạy mất. Thêm nữa Tử Liên là thiên hoả rồi, với tu vi dưới Nguyên Anh đều không phải đối thủ của nàng. Mà cấp bậc Nguyên Anh cũng không thể bắt được nàng.

Sáng sớm hôm sau, Vy cùng với Không thức dậy thật sớm. Đôi tình nhân tựa đầu vào nhau trên bờ cát dưới hàng dương ngắm bình minh. Khung cảnh thơ mộng bình yên đến lạ thường.

Đang vùi đầu bên trong ngực của Không, Vy sao đột nhiên nói:

-Lang Nha Bang đã xâm nhập vào nước ta mấy ngày trước.

Không nhớ được lần trước đám người này đến bắt cóc Vy cho nên nó cũng không ưa đám người này. Bây giờ nghe Vy nhắc lại có lẽ nàng sợ đám người đó gây khó dễ cho nhà mình.

-Làm sao em biết được? Đám người đó lại muốn làm gì?

-Em nghe ông nội nói. Nhưng mục đích của bọn chúng thì vẫn chưa biết được, hơn nữa nghe nói còn có rất nhiều cao thủ của TC cũng đã đi qua biên ải phía bắc của nước ta rồi.

-Có lẽ Học viện sẽ biết được tin tức gì đó. Để anh nhờ ông Khải Lâm điều tra xem sao.

Lúc này từ dưới mặt biển đi lên một bé gái, trên người mặc áo Nhật Bình cách tân màu đỏ, trên chân có đeo một chiếc lắc chân có hoa văn hình rắn. Mặc dù từ dưới nước đi ra nhưng quần áo, thân thể đều không dính một giọt nước nào hoàn toàn khô ráo.

Vừa đến trên mặt đất đã nhanh như vó chạy đến bên cạnh Không. Nhìn thấy Vy đang ngồi trong lòng nó, cô bé có chút không vui nói:

-Anh Thừa Không? Cô gái này là ai vậy?

Dòm thấy ánh mắt địch ý của con bé, Vy cũng không có chút nhường nhịn nào, hai tay vòng qua ôm lấy Không rồi nói:

-Chị tên Thuý Vy là bạn gái của anh Không? Cô bé tìm anh có việc gì không?

Không kéo Vy đứng dậy rồi nói:

-Em tìm anh à Minh Nguyệt? Bé cá heo đâu rồi?

Minh Nguyệt chạy đến kéo tay Không đẩy Vy sang một bên rồi mới nói:

-Minh Nguyệt chào chị Vy. Bạn cá heo trở về đàn với mẹ bạn ấy rồi. Minh Nguyệt muốn dẫn anh đến một nơi.

Vy cũng kéo cánh tay còn lại, cả bộ ngực đè ép lên cánh tay của nó sau đó chen lời:

-Hai người đi đâu đó? Em cũng muốn đi cùng.

Minh Nguyệt khinh thường nói:

-Với tu vi cùi bắp như chị không xuống được nơi đó đâu. Haha.

-Minh Nguyệt muốn dẫn anh xuống đáy biển à?

Minh Nguyệt liên tục gật đầu hưng phấn nói:

-Lần trước sau khi bí cảnh ngoài Hoàng Sa biến mất Minh Nguyệt đã dời động phủ vào gần bờ rồi. Nhưng trên đường lại phát hiện ra một nơi rất là thú vị, chắc chắn anh Thừa Không sẽ thích.

Nghe được Minh Nguyệt nói Vy càng có hứng thú hơn Không, nàng hỏi:

-Em cũng muốn đi xem thử.

-Vậy thì ba người cùng đi đi. Em cầm Tị Thuỷ Châu này để đảm bảo an toàn.

Thấy Không mang Tị Thuỷ Châu mình tặng cho cô gái khác Minh Nguyệt vô cùng bất mãn bĩu môi nói:

-Thứ này là của Minh Nguyệt cho anh Thừa Không. Chị Vy không được lấy.

Không xoa đầu cô bé nói:

-Chị Vy tu vi còn yếu, để chị ấy dùng Tị Thuỷ Châu mới đi cùng chúng ta được. Minh Nguyệt không nên nói như vậy

Cuối cùng cô bé chỉ đành gật đầu rồi dẫn hai người lặn xuống nước. Dần dần biến mất dưới đáy biển không còn dấu vết.

-Hết Chương-