Chương 52: Côn Đồ Trong Học Viện

Đội Quy có tổng cộng bảy người tính cả Vy và Không. Những đội khác của lớp thiên tài tư chất A đều có trên mười người, nhiều nhất là đội Long có hai mươi người.

Hôm nay các đội Quy đang luyện tập thực chiến trong khu thực chiến. Toàn bộ không gian ở bên trong tầng thứ năm được sử dụng để làm ra một sàn đấu để các học viên thi đấu với nhau. Sàn đấu này đều được trận pháp gia trì hoàn toàn chịu được công kích của Nguyên Anh Trung Kỳ trở xuống.

Ngoài có khu vực khán đài để những học viên khác quan sát quá trình thi đấu. Khi Trương Khải Lâm đưa Không và Vy đến đây thì đội Quy vs đội Lân đã bắt đầu chiến đầu được một thời gian.

Bên trên sàn đấu có hai người giáo viên có tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, bọn họ vừa làm trọng tài vừa để đảm bảo an toàn cho các học viên.

Đội Quy có năm thành viên gồm ba nam, hai nữ. Thoạt nhìn qua thì người dẫn đội là một thanh niên mười sáu tuổi, gương mặt anh tuấn cùng với chiều cao một mét bảy mươi. Người này có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ nhiệm vụ chủ công, trên tay cầm một thanh cổ kiếm thời nhà Nguyễn, có vài phần giống với kiếm Nhật.

Hai người nam còn lại sử dụng tay không để đánh nhau, dáng người vô cùng cao to lực lưỡng. Mà người này có vẻ vừa lên đài thi đấu cho nên đang ngồi dưỡng thương ở một bên.

Về phía hai cô gái thì một người sử dụng kiếm, dáng người thanh tú, cũng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thương. Người còn lại có vũ khí chuyên dụng là một thanh dao găm sắc bén vô cùng, cô mặc trên người một bộ quần áo chiến đấu bó sát người. Vừa nhìn qua có thể liên tưởng đến ngay đây là một sát thủ chuyên nghiệp.

Đối thủ của họ là đội Lân có mười người, họ bị thương ba người nhưng số lượng người có thể chiến đấu vẫn còn rất nhiều.

Bây giờ đã là trận đấu thứ tư rồi, trên võ đài đang là cô gái sát thủ nọ.

-Cô bé này là đội phó của đội Quy tên là Lưu Minh Tuệ. Là một mỹ nhân mặt lạnh, hai người tốt nhất đừng chọc giận cô ta.

Đối thủ của Minh Tuệ là một thanh niên mười tám tuổi tên Sơn, tay hắn cầm trường thương đỏ như máu. Mỗi một thương đánh ra đều có một ngọn lửa đi kèm làm cho cô không có cơ hội tiếp cận được hắn.

Tầm đánh xa hơn, tu vi ngang bằng nhau, trận chiến này phải xem là ai có sức bền hơn. Nếu thể lực không đủ sẽ nhanh chóng bị đối phương hạ gục.

Minh Tuệ có thân pháp quỷ dị thoát ẩn thoát hiện như linh miêu làm cho đối thủ của cô không dễ dàng đánh trúng.

Lúc này Sơn dùng thương đâm thật nhanh về hướng của Minh Tuệ, cô liền lách mình né qua một bên né tránh. Nhưng mà ngọn lửa từ chiến thương của Sơn lại đột nhiên phừng lên hướng thẳng lên người cô mà đến.

Trong lúc đang nhảy trên không trung không cách nào thay đổi quỹ tích di chuyển, cô ném ra thanh dao găm. Dao găm xoay tròn cản lại ngọn lửa, cô thừa dịp né sáng rồi bất ngờ biến mất. Trong chớp mắt xuất hiện ở phía sau lưng tên Sơn.

Một chưởng vỗ ra đánh vào sau lưng hắn, nhưng mà trên mặt tên Sơn không có chút nào đau đớn ngược lại nở ra một nụ cười quỷ dị. Hắn cầm thương giật mạnh về phía sau, chuôi thương va vào bụng Minh Tuệ làm cho cô ọc ra một ngụm máu tươi rồi liên tục lùi về phía sau.

Thanh dao găm không bị kiểm soát rơi xuống sàn đấu, Sơn cười nhạt cầm lấy thanh dao găm quơ quơ đắc ý.

-Ta nhận thua, mau trả Hắc Kim lại cho ta.

Vị trọng tài tuyên bố trận thứ ba, đội Lân thắng. Bây giờ tỷ số là ba đều, nếu thua thêm hai trận nữa đội Quy sẽ bị thua.

Mà tên Sơn lúc này cầm lấy Hắc Kim ném vào bên trong túi không gian của mình. Hắn cười bỉ ổi quét mắt khắp người Minh Tuệ rồi nói:

-Nếu đã nhận thua thì thứ này thuộc về tôi. Cô muốn nhận lại thì tối nay đến phòng tôi sẽ trả cho cô.

Hai vị giáo viên nghe được lời nói như vậy nhưng vẫn không có xen vào. Bọn họ chỉ quản lý việc các học viên không gẩy tổn hại đến nhau nhưng nếu tranh đoạt tài nguyên thì bọn họ không cấm.

-Ngươi. Tên khốn nạn này. Đừng có nằm mơ.

Minh Tuệ vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ biết ấm ức trong lòng. Lúc này thanh niên đội trưởng của đội Quy tức giận nhảy lên lôi đài quát:

-Sao ngươi lại vô sĩ như vậy. Mau trả lại vũ khí cho sư muội Minh Tuệ cho tôi.

-Đánh thắng tôi đi rồi nói chuyện.

Đội trưởng đội Quy là Nguyễn Trọng Nhân, hắn nhìn về hướng giáo viên trọng tài nói:

-Thầy Khải, bắt đầu trận đấu tiếp theo đi thầy.

Sau khi thầy Khải ra hiệu bắt đầu, Trọng Nhân cầm trường kiếm xông lên trước chiếm thế thượng phong. Tên Sơn không hề sợ hãi dùng chiến thương của mình chặn lại. Mặc dù cảnh giới của hai bên ngang nhau nhưng mà vẫn có sự chênh lệch nghiên về phía Trọng Nhân một chút.

Thêm nữa tên Sơn vừa đánh một trận với Minh Tuệ cho nên sau vài phút liền bị Trọng Nhân đánh văng ra khỏi lôi đài.

-Ngươi thua rồi. Mau trả Hắc Kim lại cho sư muội của tôi nhanh lên.

Tên Sơn mặc dù bị đánh bại nhưng mà cũng không bị thương quá nặng. Hắn đứng dậy lau vết máu trên khoé miệng của mình rồi nói:

-Đánh thắng thì giỏi lắm à? Tôi có nói sẽ trả vũ khí lại cho mấy người sao?

-Ngươi…

Trọng Nhân tức giận muốn chửi thề nhưng mà vẫn còn giữ được bình tĩnh tiếp tục đôi co với tên Sơn.

Nhìn cái bộ dáng đáng ghét của hắn, Vy đứng một bên trừng mắt nhìn hắn rồi kéo tay Không nói:

-Tên đó thật đáng ghét.

Không cười cười sờ mặt của nàng nói:

-Có muốn giúp cô bé kia không?

-Muốn.

-Hôn một cái rồi anh sẽ trừng phạt tên đó cho em xem.

Đứng ở một bên ăn cẩu lương của hai người, Trương Khải Lâm có chút đau đầu rồi. “Cũng may là không chung đội với hai người này nếu không một tên FA như mình làm sao sống nổi đây”.

Vy nhẹ nhàng hôn lên má Không một cái, nó liền vui sướng trong lòng. Trong lúc mọi người đang chú ý đến hai tên kia nói chuyện, Không thi triển Long Tâm Thuật điều khiển cho tên Sơn lấy ra Hắc Kim sau đó ném cả Hắc Kim và chiến thương của hắn về phía của Minh Tuệ. Sau đó còn quỳ gối dập đầu trước mặt của nàng trong sự kinh ngạc của toàn trường.

-Chuyện gì vậy? Tên Sơn này bị điên rồi à? Sao lại đem trả vũ khí có con bé đó.

-Đúng là bị điên thật rồi. Trời ơi, vậy mà còn dập đầu nhận lỗi.

Minh Tuệ cũng hoảng hồn, lúc tên Sơn ném vũ khí qua cô bé còn tưởng rằng hắn tấn công mình. Mãi đến khi vũ khí bay tới gần mới phản ứng lại kịp thời thu lấy hai món vũ khí cho vào túi không gian của mình.

Tại hiện trường chỉ có ba người là biết chuyện gì đang sảy ra là Không, Vy và Trương Khải Lâm. Những người còn lại kể cả hai người giáo viên cũng không hiểu ra sao.

Mà lúc này Trương Khải Lâm nhìn về phía Không có thêm vài phần sợ hãi. Anh ta lắp bắp nói nhỏ:

-Chuyện đó thật sự là cậu làm à?

-Anh nói xem.

Không bình tĩnh nhìn anh ta đáp, Vy thì vui vẻ ôm lấy cánh tay của nó cười hì hì. Trương Khải Lâm không biết Không làm sao làm được nhưng từ biểu hiện của hai người này thì anh ta có thể đoán ra được.

-Huynh đệ! Sau này đừng dùng chiêu này đối phó tôi nha. Tôi thật sự sợ hãi đó.

-Nể tình anh hỗ trợ bọn tôi mấy ngày hôm nay nên sư đệ hứa sẽ không ăn hiếp sư huynh đâu.

“Con bà nó còn dám ăn hiếp mình. Cái tên biến thái này”. Giờ phút này Trương Khải Lâm có chút hoài nghi trận pháp ở Phú Mỹ Hưng không phải do người khác mà chính là được tên quái vật trước mắt bày ra.

-Lâm sư huynh, vì sao bọn họ lại liều mạng đánh võ đài như vậy?

-Cái này là do thi đấu giữa các đội ba tháng một lần. Đội chiến thắng sẽ được nhận điểm tích luỹ. Điểm tích luỹ sẽ cộng trực tiếp vào bên trong thông tin của mỗi người. Sau này có thể dùng để đổi vũ khí hay đan dược ở Phòng giao dịch của học viện.

-Thì ra còn có chuyện tốt như vậy.

-Một lát sư huynh sẽ đưa cho hai người một số tài liệu về điểm tích luỹ này.

-Vậy thì cám ơn Lâm sư huynh.

Lúc này bên ngoài đang cãi nhau ầm ĩ rồi. Tên Sơn liên tục chửi mắng kẻ nào ám toán hắn, đòi Minh Tuệ trả lại chiến thương. Nhưng mà vừa nãy hắn vô sĩ chiếm đoạt Hắc Kim thì bây giờ đội Quy đâu có dễ dàng trả lại.

Thanh chiến thương Hoả Vân Thương này là vũ khí cấp bốn của học viện, số điểm tích luỹ để đổi cần có năm nghìn điểm. Mà chiến thắng trận thi đấu ngày hôm nay cũng chỉ được có hai nghìn điểm. Do đó không ai muốn trả lại món vũ khí này cho tên Sơn cả. Hai vị giáo viên cũng đang cười thầm trong bụng, mặc dù họ không thể trực tiếp tham gia vào tranh đấu của học viên nhưng việc âm thầm ủng hộ người chính trực thì vẫn có. Nếu không đội Quy yếu như vậy chắc chắn đã bị những đội khác ăn sạch rồi.

-MinhTuệ. Mau trả lại Hoả Vân Thương cho tôi. Tôi hứa từ nay sẽ không gây phiền phức cho cô nữa.

-Ngươi đừng có nằm mơ. Vừa rồi cướp mất Hắc Kim, ta kêu ngươi trả, ngươi có trả cho ta hay không?

-Vừa rồi, tôi chỉ là đang đùa với cô một chút thôi chứ nào có muốn lấy thật đâu. Sau đó tôi đem trả cho cô rồi còn gì. Chỉ là lỡ tay ném luôn vũ khí của mình qua. Cô cho tôi xin lại Hoả Vân Thương đi mà.

Suy nghĩ một chút lợi và hại, Minh Tuệ thầm nghĩ: “Nếu mà không trả lại Hoả Vân Thương sẽ gây thù với đội Lân. Nhưng nếu bây giờ trả lại không thì dễ dàng cho họ mà mình cũng không được lợi gì”. Cuối cùng cô mở miệng đề nghị.

-Được rồi. Ta sẽ trả vũ khí lại cho ngươi, nhưng đội Lân phải nhận thua cuộc thi đấu hôm nay.

Sau khi bàn bạc với đội viên của nhóm mình, tên Sơn và đồng đội quyết định nhận thua để nhận về Hoả Vân Thương.

Do đội Lân đã nhận thua cho nên hai nghìn điểm tích luỹ chia đều cho năm người trong đội Quy. Vốn dĩ mỗi người nhận được năm trăm điểm nhưng không ngờ bây giờ trong danh sách có thêm Vy và Không. Mà học viện khuyến khích đội yếu chiến thắng nên đội Quy được tặng thêm một trăm điểm. Tổng cộng hai nghìn một trăm chia cho bảy, mỗi người được ba trăm điểm.

-Hết Chương-