Chương 32: Hòn Đảo Bị Địch Chiếm

- Làm sao có khả năng. Muốn trở thành luyện đan sư, người nào không là lão quái vật mấy chục, mấy trăm tuổi mài dũa trong ngành. Cộng với số dược liệu khổng lồ mới có thể thành công chế ra đan dược. Theo như tài liệu ta điều tra được thì nhà của cậu ta chỉ là gia đình bình thường. Hơn nữa chính xác là còn rất trẻ, dù cho không biết từ đâu tu luyện ra võ công nhưng cũng không thể nào là luyện đan sư được.

Vy cũng chỉ là suy đoán cho nên không dám nói bữa, nhưng nàng muốn ông nội mau chóng khôi phục đi cứu người yêu của mình.

-Ông nội à. Dù sao ông cũng phải khôi phục vết thương đi. Để còn đi cứu anh ấy, chứ tên quái vật kia rất mạnh. Con sợ.

-Được rồi. Ông nội nghe lời con. Dù sao đứa cháu trai này ông nhận rồi. Chỉ cần nó mạng lớn không chết trong tay quái vật kia thì ông nhất định sẽ cứu nó về cho con.

-Ông nội yên tâm. Con tin là anh ấy không dễ chết như vậy đâu.

Lúc này, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện. Không không nói với nàng nó luyện chế đan dược trị thương này, nhưng mà có một thứ anh ấy nói là anh ấy luyện chế ra.

-Đúng rồi ông nội, anh ấy còn cho con một thứ. Thứ này là do anh ấy làm ra.

Vy mang ra một cái bình nhỏ chứa đầy dung dịch màu đen đưa đến cho ông nội của mình. Ông cầm cái bình nhỏ lên, lắc lắc thì phát hiện đây là dung dịch màu đen sềnh sệch. Mở nắp bình ra thì một mùi thối đập vào mặt hai người làm cho ông suýt tí làm rơi cái bình xuống đất.

-Đây là cái gì? Thối như vậy?

Vy cũng không hiểu ra sao nói:

-Đây là thuốc tăng cường thể chất cơ thể. Nhưng tại sao lại thối như vậy?

-Có khi nào thằng nhóc lừa con hay không? Thứ này trông như vừa múc ra từ dưới cống ấy.

Ông đậy lại nắp bình rồi đem trả lại cho Vy, có chút nghi ngờ nói. Ông thậm chí nghi ngờ viên đan dược trị thương kia có phải là thật hay không nữa.

-Con tin anh ấy không lừa con. Hay là để con sử dụng thuốc này ngâm mình thử xem nếu có tác dụng luyện thể thật sự thì ông nội hãy uống đan dược chữa thương nha.

-Ây. Nếu con đã tin tưởng thằng nhóc đó như vậy thì thử một lần xem sao.

Ba mươi phút sau, Vy và ông nội có mặt tại một biệt phủ ở quận 2. Từ phía ngoài nhìn vô cực kì sang trọng. Phía trước có vườn cây cảnh với nhiều hình thù kì lạ đẹp mắt, bên cạnh đó là hồ bơi lộ thiên và cả một hòn non bộ khổng lồ.

Căn biệt phủ được thiết kế với gam màu trắng chủ đạo, bên trong nội thất thì đều sản phẩm từ gỗ quý. Trên tường treo nhiều bức hoạ và cổ kiếm.

-Con lên phòng ngâm mình một lát xem có kết quá không. Ông nội kêu dì Tư chuẩn bị đồ ăn dùm con luôn nha.

-Ừa.

Sau khi chuẩn bị bồn tắm xong xuôi, Vy cho nửa muỗng cà phê dung dịch thuốc luyện thể vào bên trong. Sau đó cởi bỏ quần áo rồi từ từ ngồi vào bên trong.

Ban đầu, dược dịch hoà vào với nước tạo cho nàng cảm giác ấm áp dễ chịu vô cùng. Nhưng càng ngâm nàng càng cảm thấy đau đớn, từng dòng năng lượng chạy khắp cơ thể, cải tạo dần dần cơ thể của nàng.

Mặc dù đau đớn nhưng nàng vẫn cố chịu đựng ngâm cả đầu mình vào trong dung dịch.

Cứ như vậy cắn răng chịu đựng suốt hai giờ đồng hồ thì dược dịch cũng hoàn toàn mất đi tác dụng. Mà cơ thể nàng trở nên rắn chắc hơn trông thấy, ngày trước vẫn còn một tí mỡ thừa ở bụng nay đã không còn. Làn da của nàng trở nên săn chắc hơn, cảm giác thể lực của mình đã được nâng cao rõ rệch. Nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ quần áo kín đáo rồi chạy đi xuống nhà tìm ông nội mình.

Vừa nhìn thấy Vy đi xuống nhà thì ông Siêu đã biết là thứ thuốc kia có tác dụng. Ông cảm nhận thân thể nàng giống như được qua một lần thanh lọc tạp chất, khiên cho cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ngoài ra cốt cách được nâng cao khiến cho tu vi của nàng cũng có phần tăng tiến thêm một chút.

-Vậy mà thật sự là dung dịch tẩy tuỷ. Xem ra bé Vy nhà chúng ta nhặt được bảo vật rồi.

Vy tiến lại gần, ngồi lên ghế sofa vội vàng nói:

-Vậy ông nội mau dùng đan dược chữa thương đi. Sau đó còn phải nhờ ông nội cứu bảo vật của con về.

-Ừa. Cứ giao cho ông nội. Ông sẽ nhờ tất cả các nhánh bộ đội khác đi dò tìm tung tích của nó. Con an tâm, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.

Sau đó ông liền ngay tại chổ uống đan dược vào, tiến hành vận công luyện hoá dược lực.

Còn lúc này, tên quái vật và Không đã xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Khung cảnh hoang sơ, chỉ có một hai căn nhà là nơi ở và làm nhiệm vụ của vài anh bộ đội. Vừa đi đến nơi, tên quái vật đã thả Không xuống rồi tự mình tiêu diệt hết người ở đây để hút lấy tinh huyết và linh hồn để khôi phục tu vi.

Nhưng mà vào hắn vừa quay trở lại chỗ Không nằm thì một luồng năng lượng cực lớn từ bên dưới biển xông tới với tốc độ cực nhanh. Một cái cột nước bắn xuyên qua người tên quái vật để lại mỗi lỗ thủng thật to ở giữa bụng hắn nhìn rất là đáng sợ.

Máu tươi không ngừng chảy xuống, sau đó một con bạch tuột khổng lồ từ từ trồi lên mặt nước. Nó dùng cái tua của mình túm lấy tên quái vật kéo đi.

Nhưng mà tên quái vật tức giận gầm lên, tay cầm Cự Phủ chém đứt cái tua của nó. Vết thương ở bụng dần dần lành lại với tốc độ khiến người ta sợ hãi.

Hắn bắt đầu cuồng hoá xông về phía con yêu thú Bạch Tuột. Tay cầm Cự Phủ không ngừng chém rời xúc tua của Bạch Tuộc. Nhưng mà nó cũng không hề yếu thế, xúc tua vừa đứt lập tức khôi phục tấn công liên tục.

Giữa lúc hai bên tranh đấu thì có một thanh niên cơ hội đang thu thập máu của tên quái vật cho vào một cái chai nước ở gần đó rồi cho vào dây chuyền không gian của mình. Mặc dù Không không biết đây là đâu nhưng mà nó biết đã đến lúc nó trốn đi rồi. Do có thể cảm nhận được mọi vật bán kính mười mét nên cũng không khó để nó di chuyển. Nó cầm điện thoại của mình ra nhìn thì biết đang trên Biển Đông. Còn vị trí cụ thể thì nó không rõ.

Nó lấy điện thoại nhắn một cái tin nhắn vị trí của mình cho Vy sau đó gửi tiếp một tin nhắn báo bình an rồi lập tức chạy đi.

Nó lập tức chạy ra bên ngoài, tìm thấy được một chiếc tàu của bộ đội nơi này. Nhưng mà nó không biết làm sao sử dụng cái thứ này. Với tu vi bây giờ của nó không thể nào bay đến hòn đảo khác nữa đừng nói đến bay vào bờ. Nó chỉ còn một cách phá con tau lấy ra một tấm ván gỗ to làm bè, sau đó sử dụng Long khí làm động cơ là lướt đi trên mặt nước.

Tên quái vật đang rơi vào trạng thái cuồng bạo chiến đầu nên không chú ý đến Không đã bỏ chạy.

Mà nếu có phát hiện thì cũng bị Bạch Tuột quấn lấy không bỏ. Bởi vì trên người tên quái vật có một thứ làm cho nó rất khó chịu, nhất định phải đánh chết hắn.

Lần đầu tiên nó đánh lén thành công, nhưng những lần sau này khi dùng Pháo Nước Cao Áp đều bị tên quái vật dùng Cự Phủ chặn lại. Không biết cây Cự Phủ được làm bằng vật liệu gì mà vừa cứng rắn, vừa sắc bén vô cùng. Phòng ngự của Bạch Tuột cũng không phải là yếu, vậy mà Cựu Phủ lại có thể cắt xuyên qua. Dù vậy tốc độ hồi phục của Bạch Tuột phải nói là biến thái vô cùng.

So với tốc độ phục hồi của nó thì tốc độ phục hồi của tên quái vật chỉ là trò trẻ con. Cuộc chiến giữa hai con quái vật cứ tiếp diễn, còn Không thì đã chạy trốn ra một hòn đảo khác ở gần đó.

Hòn đảo này chỉ có mấy trăm mét vuông và đang bị quân đội của nước TC ngang ngược chiếm đóng. Trên đảo có một tiểu đội gồm sáu người đang đóng quân ở đây.

Khi Không còn chưa có lên đảo thì đã bị bọn chúng nả súng tấn công. Bởi vì tầm nhìn hạn chế cho nên nó bị trúng mấy viên đạn. Rất may có Long khí hộ thể, viên đạn chỉ đi qua lớp da một chút nên vết thương cũng không nghiêm trọng.

-Cái con bà nó.

Tự dưng bị người khác bắn, nó vô cùng tức giận chửi ầm lên. Nhưng ngay sau đó nghe được tiếng loa từ xa vọng lại thì nó cũng hiểu phần nào. Thì ra đảo này của Việt Nam đã bị bọn TC chiếm.

Không chút chần chừ, nó nhanh chóng tiếp cận vào bờ. Du Long Bộ thi triển đến mức cực hạn tiếp cận phương hướng mà đạn bắn tới. Cuồng Huyết trên tay cắt lấy yết hầu tên thứ nhất đang cầm tiểu liên QCW-05. Tiếp sau đó, lách mình né qua một viên đạn rồi xông đến giết chết hai tên khác đang sử dụng súng trường QBZ-95.

Nhưng vào lúc này nó nghe được một tiếng rít chói tay, một quả cối đang bay thẳng vào người nó. Do không có tầm nhìn nên khi quả cối đến gần nó mới kịp thời phát hiện, nhanh chóng kết ấn tạo ra Long Quang Hộ Thuẫn chặn lại trước người.

“Ầm…”

Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, sau đó là liên tục hai ba quả lựu đạn được ném chung vào một chỗ, khói bụi bay mù mịt.

Tên chỉ huy đang cầm súng phóng lựu đứng ở một bên lẩm bẩm cái gì đó. Nhưng rồi đột nhiên cái đầu của hắn rơi mất, vòi máu bắn lên cao. Một thanh niên quần áo tả tơi, máu me khắp người đang đứng sau lưng hắn. Thân thể của hắn đùng đùng ngã xuống.

Nhờ có Long Quang Hộ Thuẫn chặn lại một quả cối kia mà nó có thời gian để chạy đi khỏi nơi đó. Nếu không ăn trọn mấy quả bom kia chắc nó cũng không còn sống nổi nữa rồi.

Mà tiếng nổ vang trời lúc nãy đã đánh thức người cuối cùng trong tiểu đội kia. Bởi vì đêm qua hắn là người canh gác cho nên hôm nay hắn vẫn còn đang ngủ để lấy lại sức. Hắn là một tên lính bắn tỉa, sau khi thức dậy, hắn không kịp thay đổi y phục mà nhanh chóng chạy đi lấy thanh QBU10 của mình.

-Hết Chương-