Chương 12: Hành Sự Giữa Đường

Mặc dù nghe không hiểu đám người này lải nhải cái gì Đại Sư rồi Tông Sư, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại. Cuối cùng nghe được bồi thường tiền thì hai mắt sáng lên. Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi lại.

Nghe thấy Không đáp ứng bồi tiền thì hai người Liêm Tàn và chú Tám cũng vui vẻ trong lòng. Dù sao Tông Sư không thể phạm là luật bất thành văn trong giới võ đạo mà ai ai cũng biết rồi.

-Tông Sư đại nhân. Tôi nguyện bồi cho ngài ba mươi tỷ để giữ lại mạng sống tất cả mọi người ở đây. Ngài có cảm thấy hài lòng không ạ?

“Ba mươi tỷ. Con bà nó, nhiều tiền như vậy. Lần này giàu to rồi. Haha”. Cười thầm trong lòng một trận sau đó nó dùng gương mặt miễn cưỡng nhận để cho qua chuyện nói.

-Hai ngươi đứng lên đi. Số tài khoản của ta XXXX. Ngân Hàng Saccombank.

Nghe vậy hai người liền đại hỷ đứng dậy. Liêm Tàn mở điện thoại của mình gọi cho một người nào đó để chuyển tiền. Rất nhanh sau đó, Không nhận được tin báo đã chuyển tiền thành công. Nó hài lòng gật đầu nói:

-Rất tốt. Chuyện hôm nay ta bỏ qua. Nếu không còn việc gì, các ngươi giải tán đi nếu không cảnh sát tới thì phiền lắm.

Lúc này Liêm Tàn mới nhớ tới lúc trước tên Dũng Xa Lộ có nói, Không ở trọ ở đây. Cho nên hắn vì muốn lấy lòng vị Tông Sư trước mặt mà chạy đến trước mặt Không đem một cái chìa xâu chìa khoá đưa đến nói.

-Nghe nói ngài đang ở trọ ở đây à? Nhà tôi đang có một căn biệt thự không dùng đến ở trong khu Phú Mỹ Hưng rất là yên tĩnh. Nếu ngài không chê, thì tôi tặng căn biệt thự đó cho ngài.

Tiền tài dâng tận miệng, nếu không thu thì là kẻ đần rồi. Lại nói thêm, biệt thự trong khu Phú Mỹ Hưng rất đắt, nếu như không ở mà đem bán thì cũng được rất nhiều tiền. Thu xong chìa khoá, Không nhìn hắn nói:

-Tốt. Biệt thự ta thu, sau này có gì cần trợ giúp cứ tới tìm ta. Số điện thoại của ta là 0335118882.

Liêm Tàn nhanh chóng lưu số điện thoại vào trong máy rồi cười nói.

-Ngài chắc là chưa ăn sáng. Tôi mời ngài ăn một bữa có được không?

-Đừng có ngài này ngài kia khó nghe lắm. Trực tiếp gọi Không đại ca đi. Còn chuyện ăn uống thì cho qua đi. Hôm nay tao còn có việc. Tao đi trước, nơi này giao lại cho bọn mày giải quyết.

Nói xong, nó đỡ chiếc xe Wave đã tàn tạ của mình lên rồi nhanh chóng rời đi. Không lâu sau đó, cảnh sát ào tới bắt cả đám về đồn. Cuối cùng Liêm Tàn cho một khoản tiền lớn để cho một tên thuộc hạ nhận việc giết tên Toàn đầu trọc vì hắn giết Dũng Xa Lộ. Bản án khép lại vớ mức án tám năm tù cho tên kia và phạt hành chính hành vi tụ tập đánh nhau của những người khác.

Nhưng trên mạng bây giờ rộ lên ba đoạn video được rất nhiều người trong nước và quốc tế quan tâm. Thứ nhất là video một người mặc đồ đen làm ảo thuật lấy mất bảy tấm bia đá đánh nhau với mười cảnh sát và hai vị cao thủ Việt Võ Đạo trên phố đi bộ. Thứ hai là video một người quần ẩu và hạ gục năm mươi người. Thứ bà là video quân đội bắt đám người đánh nhau trước sở chỉ huy quân sự trên ngã ba An Dương Vương – Nguyễn Văn Cừ.

Nhưng rất nhanh video thứ hai đã biến mất không còn dấu vết do có sự can thiệp của người ngoài. Dĩ nhiên là do thế lực của Liêm Tàn. Hắn làm sao dám để bại lộ hành tung của Không. Nếu như vì sự việc này bại lộ thân phận của Không, thì sẽ có rất nhiều người đu bám cái cây đại thụ này. Thêm nữa, ai mà biết có vì việc này mà Không tìm đến hắn gây khó dễ hay không. Cho nên ngay khi video vừa được đăng lên mạng thì sẽ bị người của hắn đánh sập rồi liên hệ với người đăng mua lại cái video gốc đó.

Điều này cũng vô tình giúp cắt đứt manh mối điều tra của cảnh sát về vụ ăn trộm, hay nói đúng hơn là ăn cướp bia đá.

Còn về Không lúc này thì đang chạy đến công ty của mình. Sau khi nộp đơn xin nghỉ việc xong thì nó móc điện thoại ra gọi đi.

-Alo.

-Đưa tao số tài khoản tao chuyển tiền trả cho.

-Chờ chút. Nhắn tin cho.

Thì ra là Không gọi cho thằng em của nó để trả tiền mượn hôm trước. Sau khi cúp máy không bao lâu thì tin nhắn đến. Thuận tiện đem hai chục triệu chuyển cho nó thì Không chạy xe về biệt thự mà Liêm Tàn vừa cho.

Sau khi tìm đúng địa chỉ căn biệt thự bên trên chùm chìa khoá. Không đậu xe trước của nhà, nhưng lúc này có một nhân viên bảo vệ chạy ngang. Thấy Không mặc quần áo rẻ tiền lại đi chiếc xe Wave RSX đã cũ mà còn bị bể dàn áo làm cho người này nghi ngờ hỏi.

-Cậu dừng xe ở đây định làm gì?

Không nhìn hắn ta một cái rồi bình tĩnh đáp.

-Tôi đi vào nhà của mình, có việc gì sao?

-Nhà này của cậu?

Hắn ta giật mình. Mặc dù không tin tưởng lắm nhưng không dám làm càn. Mà lúc này từ sau lưng truyền đến một giọng cười mỉa mai nói.

-Nhà này từ lâu rồi không có người vô ở. Làm sao có khả năng một người như mày có thể sở hữu nó. Nhìn cái bộ dạng nghèo rớt mồng tơi như mày chắc là tính vào đây ăn trộm chứ gì.

Từ phía sau đi đến một người đàn bà gần ba mươi tuổi. Bà ta mặc quần áo sang trọng, túi xách đắt tiền nhưng giọng điệu thì vô cùng chanh chua đáng ghét. Khuôn mặt có phần xinh đẹp, bộ ngực cũng thuộc dạng hàng khủng. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy đây toàn bộ đều là hàng giả đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.

Không lười quan tâm đến mấy con ruồi này. Nó móc chìa khoá ra mở cửa rào rồi dẫn xe đi vào. Sau đó nó nhìn anh bảo vệ cười cười rồi quay đầu sang người phụ nữ kia. Đưa lên ngón giữa sau đó phun ra hai chữ:

-Hàng giả.

Sau đó đóng cửa rồi đi vào bên trong. Nhưng mà con đàn bà kia bị Không trêu tức làm sao có thể nhịn. Lập tức chửi ầm lên mặc cho người bảo vệ ngăn cản thế nào cũng không được.

Mụ đứng sát vào hàng rào mà chửi.

-Con bà mày thằng mất dạy. Đừng tưởng có được căn biệt thự rách nát thì là ngon. Mày coi chừng tao đó....

Người bảo vệ thì cười khổ “Cái gì mà biệt thự rách. Cái biệt thự này là một trong những căn đắt nhất ở đây có được hay không”.

Nhưng mà lúc này Không vừa từ dưới hầm giữ xe đi lên, thấy mụ ta còn ở đó mắng chửi thì không ngần ngại dạy cho mụ một bài học.

Nó sử dụng Long Tâm Thuật điều khiển đầu óc mụ ta. Rồi xông tới ôm tên bảo vệ rồi từ từ cởi hết quần áo trên người mình ra. Tên bảo vệ liên tục đẩy mụ ra, nhưng mụ sau khi lột sạch sẽ quần áo thì đuổi theo không bỏ. Sau khi chộp được, mụ ta liền liên tục sờ soạn tên bảo vệ. Do bị khống chế của Không cho nên sức lực mụ ta tăng đáng kể. Dù tên bảo vệ chống cự cùng không được. Đợi đến khi điều khiển mụ cho môi chuẩn bị chạm môi tên bảo vệ thì Không mới thu Long Tâm Thuật về.

Mụ ta lấy lại tinh thần thì môi hai người đã chạm nhau. Mà tên bảo vệ lúc này cũng đã không chống cự mà rất phối hợp đang sờ mông mụ và mút lấy mút để đầu lưỡi của mụ.

Lập tức một âm thanh như heo bị chọc tiết vang lên. Ngay sau đó mụ nhanh chóng đẩy tên bảo vệ ra. Nhưng lại tên bảo vệ hung hăng ôm lấy hai người quấn thành một đoàn.

Mặc dù trong này đường vắng, nhưng cũng có hơn mười người qua lại. Ai cũng trố mắt nhìn cảnh tượng dị hợp trước mắt. Dĩ nhiên không thiếu người tranh thủ quay phim chụp ảnh lại để làm tư liệu.

Không thì đi vào nhà không quan tâm chuyện bên ngoài nữa. Mặc dù đã lâu không có người ở nhưng mà biệt thự vẫn được quét dọn thường xuyên cho nên sạch sẽ vô cùng.

Phía trước nhà còn có một hồ bơi và một khu vườn nho nhỏ. Trong nhà thì nội thất sang trong, kết hợp tông màu trắng – đen kết hợp rất hài hoà. Không thật sự rất thích nơi đây.

Nơi này chẳng những yên tĩnh, mà xung quanh cây cối cũng thoáng mát, trị an lại tốt. Cộng thêm rất gần cầu Ánh Sao. Lúc bình thường có thể ra đó đi dạo thư giản cũng là ý kiến không tồi.

Không giành cả buổi chiều hôm đó để tu luyện. Phải nói linh khí ở đây tương đối cao hơn so với những khu vực khác xung quanh quận 7. Nghe đồn Phú Mỹ Hưng ẩn giấu một đầu Long mạch khiến cho khu vực này ngày càng hưng thịnh, hấp thụ thêm nhiều tinh hoa đất trời.

Một buổi chiều qua đi, Không hội tụ thêm được hai tia Long lực đạt đến ba mươi bốn tia.

Buổi tối, nhã hứng nổi lên Không đi bộ ra công viên bên cầu Ánh Sao gần đó để tập thể dục và hóng mát. Dù sao tuổi trẻ khí thịnh, vừa đi dạo vừa ngắm gái là nhân sinh thường tình.

Quả thật không phải nói điêu, chứ nói con gái xinh ở đâu nhiều nhất thì chắc chắn là Hàn Quốc. Nhưng nếu như mà nói đến con gái đẹp tự nhiên ở đâu nhiều nhất thì phải là Việt Nam chứ không phải một đất nước nào khác cả. Ở cả ba miền đất nước, không nơi nào là không có mỹ nhân hoạ nước thương dân.

Ở trong khuôn viên hồ Bán Nguyệt lúc này, cứ cách vài mét là sẽ gặp một mỹ nhân. Nhưng ngặt một nỗi là đều có nam nhân đi bên cạnh. Hoặc là đi theo đoàn người, chỉ có mình nó đi một mình có phần lạc lỏng.

Thầm thở dài một tiếng, nó cũng không mấy quan tâm mà chỉ chú tâm ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng trước mắt. Sau đó chọn lấy một vị trí mát mẻ không người mà ngồi xuống.

Nhưng đột nhiên có một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi có gương mặt non nớt đáng yêu pha lẫn chút dã tính và giảo hoạt đi đến ngồi xuống bên cạnh nó. Người này dáng cao mét năm lăm, mặc trên người một cái áo sơ mi trắng có hoa văn hoa màu lam trên ngực đi kèm với váy ngắn màu đen. Tất cả tạo nên một nét thanh tao nhưng không kém phần đáng yêu, xinh xắn.

Người này vậy mà ôm lấy cánh tay nó nủng nịu gọi.

-Ông xã, người ta muốn đi uống trà sữa.

Nghe xong lời cô gái. Không lạnh toát cả người, từng đợt da gà nổi lên cục cục. Nó gầm thét lên trong lòng “Con bà nó. Tình huống cẩu huyết gì đây trời”.

-Hết Chương-