Chương 2: tẩy kinh phạt tủy

“Tiến vào số liệu hóa.”

Trương Ngạn mặc niệm một tiếng, tầm nhìn trước mắt hắn lập tức biến thành một tông màu xám và lạnh. Chỉ có hắn mới nhìn thấy được trang giao diện nhân vật đang xuất hiện trước mắt hắn, và tầm nhìn của hắn giống như một màn hình trò chơi được nhìn từ góc độ khi đeo kính ba chiều vậy.

Tầm nhìn chính, thanh máu, thanh linh lực, thuộc tính nhân vật và thanh trạng thái hiện ra ở trước mặt.

Trạng thái số liệu hóa tuy có thể khởi động bất cứ lúc nào, nhưng không phải là không mất gì. Khi ở trong trạng thái số liệu hóa linh lực sẽ bị tiêu hao đầu tiên, nó cũng chính là thanh lam trong trò chơi, khi thanh lam cạn hết thì sẽ bắt đầu giảm thanh máu.

Nhưng so với việc có được trạng thái đỉnh cao thì chút tiêu hao này không đáng là gì.

Mở ra trang sách, bộ não được số hóa giống như một chiếc máy ảnh, nó chụp lại tất cả những gì hắn nhìn thấy trong nháy mắt, sau đó lưu trữ và sửa sang thành số liệu. Trương Ngạn nhanh chóng lật qua từng trang sách, tất cả nội dung trong Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật bị phân tích, số hóa thành phương pháp tu luyện thích hợp.

Trong vòng chưa đầy ba mươi nhịp thở, lộ tuyến vận công, phương pháp tu luyện đã khắc sâu vào trong đầu hắn.

“Vận chuyển!”

Dưới mệnh lệnh từ ý niệm của Trương Ngạn, trạng thái số liệu hóa lập tức bắt đầu quá trình tu luyện Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật. Khí huyết cả người hắn bị cưỡng chế vận động, và vận chuyển tuần hoàn đều đặn theo đúng lộ tuyến vận công.

Rất nhanh sau đó Trương Ngạn phát hiện thanh máu đang tụt máu dần, tuy tốc độ tụt máu không mau, nhưng rồi trong vòng một giờ thanh máu cũng sẽ cạn hết.

Trưởng lão ở Truyền Công Đường không hề lừa Trương Ngạn, Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật không phải loại công pháp mà kiểu người tư chất kém cỏi như hắn có thể luyện được, thậm chí là đệ tử nội môn bình thường cũng không có tư cách để tu luyện nó. Nếu cứ miễn cưỡng tu luyện không những sẽ thất bại, mà còn sẽ nguy hại tới tính mạng.

Trương Ngạn tu luyện trong trạng thái số liệu hóa thì chỉ là bị tụt thanh máu thôi, còn nếu như mà hắn tu luyện cuốn bí tịch này trong trạng thái bình thường thì e rằng lúc này đang hộc máu không ngừng rồi.

Trương Ngạn miễn cưỡng vận chuyển công pháp một chu thiên, nhìn thấy thanh máu sắp cạn hết hắn liền dừng tu luyện.

Giải trừ trạng thái số liệu hóa, một cảm giác suy yếu lập tức ập tới, Trương Ngạn gian nan đứng dậy nhích từng bước đi đến giường, vừa chạm vào mép giường thì Trương Ngạn không thể chịu được nữa, ngã lăn ra ngất đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Ngạn tỉnh lại với một cái tư thế quái dị, hắn vừa cảm thấy mỏi mệt kiệt sức vừa đau nhức khắp người. Nhưng mà vấn đề không lớn, nhìn thanh máu đã khôi phục được một phần tư, Trương Ngạn quyết đoán bật trạng thái số liệu hóa, tiếp tục tu luyện Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật.

Trong bảy ngày bị cấm túc ở tông môn, ngày đầu tiên Trương Ngạn chỉ mới vận chuyển được hai chu thiên thì thanh máu đã gần cạn. Tới ngày thứ hai thì vận chuyển được bốn chu thiên, ngày thứ ba, ngày thứ tư vận chuyển được mười lăm chu thiên là chuyện thường, mà sau mỗi lần tu luyện cả người Trương Ngạn đều nhễ nhại mồ hôi.

Hơn nữa, Trương Ngạn có thể cảm nhận rõ ràng vóc dáng của mình ngày càng cường tráng, tư chất có tăng lên chút nào hay không thì hắn cũng không cảm nhận được rõ ràng lắm, nhưng thực lực của hắn quả thực đã tăng lên rất nhiều. Tất nhiên, sức ăn của Trương Ngạn cũng tăng dần cùng với sức mạnh.

Sau ngày thứ năm, lúc vận chuyển Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật hầu như đã không còn xảy ra tình trạng tụt máu, nhưng hắn vẫn không thể tu luyện bí tịch này ở trạng thái bình thường.

Tới ngày thứ bảy, sau khi Trương Ngạn vận chuyển xong năm mươi chu thiên, thanh máu cũng đã đầy.

“Trương Ngạn! Chấp Pháp đường truyền lệnh tới, chuyện ở mộ tướng quân trên cơ bản đã điều tra xong, những lời cung ngươi về cơ bản là thật, cho nên lệnh cấm túc của ngươi được hủy bỏ ngay lập tức. Bắt đầu từ ngày mai vẫn làm việc cho tông môn như bình thường.”

“Vâng!”

Trong bảy ngày này, mọi ăn uống sinh hoạt của Trương Ngạn hầu như đều trong ký túc xá, Trương Ngạn bước ra khỏi cửa, đi tới sân, ánh nắng chói chang rơi vào trên mặt Trương Ngạn, hắn xúc động, cảm giác giống như đã trôi qua mấy đời vậy.

“Đã nghe nói gì chưa? Kỳ sát hạch vào nội môn được tổ chúc sớm hơn đấy, hình như tổ chức vào cuối năm nay thì phải.”

“Sớm hơn? Thật hay giả thế? Tin tức đâu ra vậy?”

“Đợt tuyển chọn đệ tử nội môn đều là ba năm một lần, chưa bao giờ thấy tổ chức sớm hơn…… Vì sao lại đột nhiên tổ chức sớm nhỉ?”

“Huynh không biết sao? Ta nghe nói ba tháng gần đây có ít nhất ba mươi tên đệ tử nội môn đã chết trong rừng Vô Vọng.”

“Ba mươi?”

“Xì ——”

Trương Ngạn chợt sững sờ khi nghe tin, hắn vội vã đuổi tới hướng phát ra âm thanh.

“Tần sư huynh, những lời huynh vừa nói có thật không? Kỳ sát hạch đệ tử nội môn sẽ tổ chức sớm hơn hả?”

“Ta cũng là nghe Dư sư huynh trong nội môn nói thôi, hẳn là đúng đấy.” Tần Trường Thọ nói xong thì mới nhận ra người tới là Trương Ngạn, liền cười giễu cợt “Trương Ngạn, chẳng lẽ ngươi có ý kiến với đợt sát hạch đệ tử lần nào sao?”

“Không, không có, ta chỉ là hỏi thăm chút thôi.”

“Trương Ngạn huynh ấy có qua được đợt sát hạch đệ tử ngoại môn ba tháng sau hay không còn là một vấn đề đây, Tần Thọ, lời này của huynh chẳng phải là đâm một dao vào tim của Trương sư huynh rồi sao?” Hà Phương đứng ở bên cạnh cười lạnh nói.

“Trương Ngạn, nghe nói huynh được hủy bỏ lệnh cấm túc rồi hả? Ta đã nói rồi, huynh trong sạch mà, với thực lực của huynh, cho dù có muốn hại đám người Từ Khải thì cũng chẳng được đâu.”

“Hà Phương ngươi ăn nói kiểu gì thế?” một tiếng cảnh cáo vang lên, Hà Phương quay đầu lại xem, thì thấy mấy người Hà Húc ngày thường hay qua lại thân thiết với Trương Ngạn đang đi tới.

Một tia buồn bực thoáng hiện trên mặt Hà Phương, nhưng hắn vẫn đủ thông minh tỉnh táo không lên mặt, mà thản nhiên xua tay, “Là ta lỡ lời, đi thôi, đi thôi.”

Hà Húc nhìn bóng lưng hai người Tần Trường Thọ rời đi, hừ lạnh một tiếng. Sau đó đi đến trước mặt Trương Ngạn, gõ nhẹ hắn một cái. “Không sao chứ, Trương Ngạn?”

“May mắn nhặt về được một cái mạng.”

“Được rồi, thế là được rồi, nhân dịp chúc mừng Trương Ngạn hết hạn phạt được thả ra, đi, chúng ta tới Điền Viên Vạn Gia, ta mời…” Tên mập mạp Ngụy Nhạc ôm Trương Ngạn một cái cười nói.

Bị đám bạn bên cạnh xô đẩy thúc giục, Trương Ngạn theo bọn họ ra khỏi ký túc xá, tuy trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhưng trong lòng lại đột nhiên trầm xuống.

Không phải bởi vì bị sự chế giễu trong lời nói của hai người Tần Trường Thọ khiến hắn không vui, mà là bởi vì hắn cấp bách muốn tăng lên tui vi của mình.

Đợt sát hạch chọn đệ tử nội môn nửa năm sau sẽ tổ chức, nếu để lỡ lần này thì sẽ phải đợi thêm ba năm nữa. Trương Ngạn hắn đã đợi dòng dã suốt mười năm, không thể đợi thêm ba năm nữa.

Thay đổi kế hoạch, mục tiêu đổi từ vượt qua kỳ sát hạch đệ tử ngoại môn ba tháng sau thành Kỳ sát hạch đệ tử nội môn nửa năm sau.

Đệ tử ngoại môn của Linh Hư tông có hàng vạn, mà kỳ sát hạch chọn đệ tử nội môn chỉ lấy có ba mươi lăm người, có thể tưởng tượng được cạnh tranh kịch liệt tới mức nào.

Cho dù có một đại sát khí như trạng thái số liệu hóa, ít nhất tu vi cũng phải đột phá tới Tụ Khí Cửu Trọng mới được. Nhưng mà chỉ có nửa năm… liệu có được không?

Đột nhiên Trương Ngạn nghĩ tới mấy túi Càn Khôn lần trước hắn tiện tay cầm đi, hình như ngoài đống linh thạch hắn đã mang đi đổi điểm cống hiến ra, còn có ba viên Tụ Khí Đan.

Tụ Khí Đan là đan dược sơ cấp của Linh Hư Tông, ăn xong có thể giảm bớt rất nhiều thời gian tu luyện. Dựa vào tư chất của mỗi người khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.

Bái nhập vào Linh Hư tông ba năm, Trương Ngạn chưa từng đổi một viên đan dược nào. Thứ nhất là vì hắn muốn tích cóp điểm cống hiến đổi Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật, không nỡ lãng phí. Thứ hai là vì cái tư chất kém tới không nỡ nhìn của hắn, ăn xong mà còn giữ lại được một phần mười hiệu quả của viên đan dược đó đã là ơn trời rồi.

Tu luyện Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật thành công, hắn nghĩ thầm không biết tư chất của mình có cải thiện được chút nào không? Nếu như đã tốt hơn vậy thì khi ăn đan dược hiệu quả sẽ thế nào nhỉ?

Một bữa cơm này ăn từ trưa tới lúc hoàng hôn, ăn trưa cơm tối ăn một thể luôn rồi. Sau khi cơm no rượu say trở về ký túc xá, Trương Ngạn lập tức lấy ra ba viên đan dược đã giấu đi, khoanh chân ngồi trên giường vội vã nuốt một viên đan dược.

Đan dược vừa vào miệng lập tức tan ra bị nuốt vào trong bụng, ngay sau đó, một đoàn linh lực đột nhiên từ bụng dưới bập bềnh dâng lên.

“Trạng thái số liệu hóa.”

Trương Ngạn lại lần nữa tiến vào trạng thái số liệu hóa, sau đó cẩn thận tỉ mỉ khống chế hệ thống số liệu hóa vận chuyển tuần hoàn công pháp Thôn Linh Quyết của Linh Hư tông.

Huh?