Chương 97: Quyển 2 Chương 1: Huynh Trưởng “ruột Thịt”

Hoàng cung Bắc Minh, cung Vĩnh Thọ lạnh lẽo là nơi ở của người phụ nữ tôn quý nhất cả Hoàng cung, mẹ đẻ của Quân Lâm Uyên – Hoàng đế Bắc Minh — Vương thái hậu của hoàng triều Bắc Minh! Lúc này, mụ đang ngồi trên phượng tọa mơ màng ngủ. Bỗng nhiên, những tiếng bước chân lọt vào tai mụ, chỉ nghe tiết tấu thôi cũng đủ biết người tới mang theo cảm giác vô cùng sung sướng.

“Mẫu hậu, trẫm tới báo cho người biết một tin cực kỳ tốt!” Quân Lâm Uyên nở nụ cười ôn hòa, đứng trước mặt Vương thái hậu.

Thái hậu vốn đang mơ màng ngủ, nghe giọng nói này liền ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ đề phòng nhìn hắn hỏi: “Tin gì?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là Quân Lâm Mộng, đứa con gái mà người yêu thương nhất bị người ta giết chết rồi. Hơn nữa, còn là bị vạn con ngựa đạp thành thịt nát, thật không khéo là nhi thần còn đẩy giúp người ta một phen nữa.” Đôi mắt xếch hẹp dài ánh lên vẻ sung sướng.

Nghe hắn nói vậy, Vương thái hậu trợn trừng mắt, không khống chế được liền đứng bật dậy, gào thét lên như phát điên: “Quân Lâm Uyên, con bé là muội muội ruột của ngươi, ngươi… đồ điên này, ngươi…”

Những lời tiếp theo lại bị chôn dưới cổ họng vì nụ cười tươi diễm lệ của hắn: “Trẫm là đồ điên sao? Mẫu hậu của ta ơi, dù ta có điên, không phải cũng do chính người dồn ép hay sao?” Nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như lửa, hắn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

“Uyên nhi, chuyện năm đó, đúng là mẫu hậu quá đáng, con không tha thứ cho mẫu hậu cũng không sao, nhưng các muội muội của con đều vô tội mà!” Khóe mắt Vương thái hậu chảy xuống một giọt lệ hối hận, hối hận vì lúc trước lẽ ra mình không nên vì quyền thế mà làm ra chuyện như vậy, nhưng mụ đã tỉnh ngộ lâu rồi, còn con trai mụ thì vẫn như trước không chịu bỏ qua!

“Muội muội vô tội sao?” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng lặp lại mấy lời này, sau đó bỗng ngẩng mặt lên, nốt ruồi ở mi tâm chợt lóe sáng màu hồng phấn, kết hợp với nét mặt ngây ngô khờ dại kia, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đôi mắt xếch như phủ lớp sương mờ mơ hồ: “Vậy, mẫu hậu, Uyên nhi đáng chết sao?”

Nét mặt này khiến Vương thái hậu ngẩn người, vội lùi lại phía sau mấy bước. HÌnh ảnh này như trùng khớp với hình ảnh năm đó, khiến mụ hối hận cũng không kịp, đau đớn đến không chịu nổi: “Uyên nhi, mẫu hậu…”

Có điều, đối phương cũng không cho mụ có cơ hội nói tiếp, hắn lột vẻ mặt như con thú nhỏ đi, khóe môi nở một nụ cười lạnh, xinh đẹp đến khiếp người, chậm rãi quay người bước từng bước một rời đi, từ rất xa, câu hỏi của hắn vọng lại: “Mẫu hậu, người nghĩ, khi nào thì Nhã nhi sẽ gặp chuyện không may?”

Vương thái hậu nghe thấy vậy liền ngã quỵ xuống phượng tọa, cười như điên dại: “Oan nghiệt… đúng là oan nghiệt…”

“Hoàng thượng, người của chúng ta đã xuất cung đuổi theo, bên phía Tô Cẩm Bình chỉ có hai người, chắc sẽ nhanh chóng bắt được nàng về!” Một ám vệ quỳ gối bẩm báo trước mặt hắn.

Dung nhan như được thiếp vàng như nhếch lên cười: “Bình nhi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi!” Giọng điệu giống như thâm tình lưu luyến, xưng hô cũng thân thiết tình cảm, nhưng trong ánh mắt lại đầy sát ý. Người con gái chết tiệt đó, nếu không giết nàng, thì đúng là những ngày này hắn sống cũng không yên.”


Cả chặng đường thúc ngựa phi nhanh, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không phái người đuổi theo bọn họ, nên họ đi cũng khá thuận lợi. Đêm xuống, hai người họ lại đi vào một ngọn núi hoang vắng, không có khách điếm, đành phải nghỉ lại ngoài trời. Tô Cẩm Bình tung người xuống ngựa, sau đó đi một vòng xung quanh, nhặt được ít củi khô, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vẫn, nàng nhặt hai miếng đá lửa lên, nhẹ nhàng đánh một cái, tia lửa bắn ra, đống củi khô lập tức được đốt cháy.

Thuần thục như vậy, rõ ràng là kỹ năng phải thường xuyên phải sinh tồn bên ngoài mới có được, nhưng các tin tức hắn ta thu được, thì chỉ nói rằng người con gái trước mặt hắn ta là một người rất nhát gan, sợ phiền phức, là đại tiểu thư lớn lên chốn khuê phòng: “Rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói hơi chất vấn vang lên.

“Ngươi đang thẩm vấn ta?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.

Nghe vậy, Vẫn ôm quyền, cúi đầu nói: “Không dám!” Dù đối phương là ai, cũng là người điện hạ đã thừa nhận, đương nhiên hắn ta không có tư cách chất vấn nàng, nhưng hắn ta lại phải chịu trách nhiệm cho sự an nguy của điện hạ!

Biết hắn ta lo ngại điều gì, nên Tô Cẩm Bình cũng không tức giận, chỉ lạnh giọng nói: “Đừng quan tâm ta là người như thế nào. Ngươi chỉ cần biết rằng, Bách Lý Kinh Hồng là người của ta. Dám động tới chàng, chết! Dám mơ tưởng đến chàng, sống không bằng chết!” Đôi môi đỏ mọng phun ra vài từ lạnh như băng, mang theo luồng sát khí đến tột cùng!

Vẫn ngẩn người, cũng không ngờ một người con gái lại có khí phách như vậy! Hắn ta gật đầu: “Cô nương, ta đi bắt mấy con thỏ về!”

Tô Cẩm Bình nghe vậy liền cầm một cây đuốc đưa cho hắn: “Đi nhanh về nhanh!”

Nhìn cây đuốc kia, hắn ta khẽ nhíu mày: “Cô nương, ta nhìn được.” Người tập võ dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy mọi thứ, nên không cần dùng đuốc.

“Nếu gặp bầy sói thì sao? Cũng bớt đi được một màn chém giết!” Nơi núi non hoang dã thường có nhiều nhất là mấy loại đó, một con sói thì không là gì cả, nhưng nếu cả một bầy thì lại thành phiền phức.

Sự quan tâm bất chợt này khiến Vẫn hơi rung động, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng có thiện ý hơn. Tô Cẩm Bình nhẹ nhàng nói: “Không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi là người của chàng, chàng ở có ở đây. Đương nhiên ta phải trông chừng giùm!” Nói xong, nàng đưa cây đuốc cho hắn ta, sau đó vòng hai tay trước ngực, dựa vào cây chợp mắt một chút.

Vẫn nhận lấy cây đuốc, rồi rời đi săn thú, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cũng không nói rõ được là cao hứng cho điện hạ, hay là… ghen tị nữa!!!

Tô Cẩm Bình dựa vào cây, trong lòng nhanh chóng tính toán, nàng đi Nam Nhạc lần này, nhất định phải báo thù, nhưng diệt trừ cả một phủ Trấn Quốc công tuyệt đối không đơn giản như diệt trừ một mình Quân Lâm Mộng, một đại thế gia như vậy, không chỉ thâm căn cố đế, mà vây cánh cũng trải rộng khắp nơi, không diệt tận gốc, thì phiền phức đến vô cùng vô tận cũng sẽ kéo đến theo. Còn muốn diệt tận gốc thì… trong đầu nàng bỗng xuất hiện một thứ rất hay — là thuốc nổ!!! Thứ đó thì đúng là diệt cỏ tận gốc!!!

Nhưng nàng lại nhanh chóng lắc đầu, ném thuốc nổ ở kinh thành chỉ có hai kết cục, một là bị người ta giết, hai là bị hoàng đế gọi đến hỏi han kỹ càng, chờ hỏi ra phương pháp chế thuốc nổ xong, cũng sẽ giết! Vì thế, cách này không thể thực hiện được, nàng phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn hơn!

Có điều, nàng không quyền không thế, phải làm thế nào mới có thể diệt trừ tận gốc phủ Trấn Quốc công thành công chứ? Bỗng, bàn tay trắng ngọc ngà nhẹ nhàng chạm vào ngực, sau đó, một nụ cười đầy bỉ ổi chợt thoáng lướt qua, nàng vội lấy ngân phiếu trong ngực áo ra, xòe lên đùi mình, a ha ha ha… đêm qua nhận bạc xong còn quên mất chưa đếm nữa chứ. Nếu tên Hoàng Phủ Dạ kia để tờ một nghìn ượng lên trên, còn bên dưới toàn là một trăm lượng thì biết làm sao bây giờ?

Niềm hạnh phúc khi chạm vào ngân phiếu khiến trong lòng Tô Cẩm Bình vui đến lạ kỳ, mà một chiếc vòng ngọc cũng rơi ra từ ngực áo nàng cùng đống ngân phiếu, màu xanh thăm thẳm lóe lên trong đêm đen, thoạt nhìn đẹp đến vô ngần. Tô Niệm Hoa nói thứ này có liên quan đến thân thế của nàng, nhưng nàng xem xét mãi cũng chẳng thấy manh mối gì, có điều, có vẻ rất quý giá, chờ đến Nam Nhạc, nếu có cơ hội nàng sẽ đem bán nó đi! Nghĩ vậy, nàng khẽ gật đầu rồi đeo chiếc vòng ngọc kia lên cổ.

Nàng ngồi đếm đống ngân phiếu trước mặt, nhưng vừa lật tờ ngân phiếu trên cùng ra, nàng liền ngẩn người! Tờ trên cùng là một nghìn lượng, nhưng chín tờ sau đều là một vạn lượng cả. Hoàng Phủ Dạ sợ nàng không chịu nhận nên mới cố ý đổi thành thế này, sau đó lại nhắc với nàng chuyện một vạn lượng ngày ấy sao? Tô Cẩm Bình im lặng một giây, hai giây, ba giây, sau đó, từ trong rừng cây vang lên tiếng quát giận dữ: “Hoàng Phủ Dạ, tên ngốc nhà huynh, vì sao không đổi luôn cả tờ ngân phiếu trên cùng thành một vạn lượng chứ?!” Thế này không phải là tự dưng bị bớt đi mất chín nghìn lượng sao?

Tô Cẩm Bình mím môi, mặt như đổ lệ, chẳng lẽ bình thường trước mặt Hoàng Phủ Dạ, nàng biểu hiện quá thanh cao, nên mới làm cho đối phương cảm thấy mình sẽ ngại nhận sao? Bạc là thứ tươi đẹp như vậy, sao nàng có thể ngại nhận được chứ? Tên ngu ngốc này!!! Nàng chảy nước mắt, cất chỗ ngân phiếu vào ngực, một vạn lượng biến thành chín vạn một nghìn lượng, nhưng tâm trạng Tô Cẩm Bình lúc này vẫn không thoải mái như lúc nãy, ngoài muốn khóc ra, thì cũng chỉ muốn khóc thôi.

Vẫn cầm cây đuốc và bốn con thỏ từ từ đi về phía này, đột nhiên nghe thấy Tô Cẩm Bình hét to một tiếng, khóe môi bất giác run lên vài cái. Đến trước mặt nàng, thấy nàng có vẻ rất đau buồn dựa vào thân cây, hắn ta cũng không biết rõ là nàng đang đau buồn chuyện gì, nhưng tính hắn ta trời sinh vốn lạnh lùng nên cũng không hề có ý muốn hỏi trong đầu, chỉ ngồi bên cạnh nhanh nhẹn lột da thỏ rồi đặt lên đống lửa nướng.

Ngửi thấy mùi thơm, tuy cũng không ngon được như chính nàng nước, nhưng chắc chắn cũng là mỹ vị, Tô Cẩm Bình mở mắt phượng, bụng cũng kêu lên một tiếng rất đúng lúc. Vẫn đưa cho nàng con thỏ đã nướng chín, rồi tiếp tục nướng con khác. Tô Cẩm Bình xé một cái chân ra, thoải mái ăn không hề giữ hình tượng, vừa ăn vừa hỏi: “Vẫn, ngươi đi theo chàng bao nhiêu năm rồi?” Nàng ra vẻ không quan tâm, nhưng thực ra lại vẫn muốn hiểu người kia thêm một chút.

Hắn ta cũng biết đối phương hỏi điều này để làm gì, vừa xoay con thỏ trong tay mình, vừa nói: “Từ sau chuyện điện hạ năm năm tuổi, chúng ta đã đi theo ngài rồi.” Năm đó, vào đúng lễ hoa đăng, điện hạ lẻn ra ngoài cung, cứu mấy huynh đệ bọn họ. Không ai ngờ được một đứa bé mới năm tuổi lại có tài trí và năng lực như vậy. Mười chín năm trước, điện hạ là vị thần trong lòng bọn họ. Mười chín năm sau cũng vẫn là như thế.

“À!” Tô Cẩm Bình lại cắn một miếng, chợt nhớ tới một chuyện: “Vậy ngươi có biết dược mà lần trước chàng cho ta để cứu Thiển Ức là dược gì không?” Nàng vốn đã quên mất chuyện này, nhưng vì hôm qua Hoàng Phủ Dạ bỗng nhiên nhắc lại chuyện một vạn lượng kia, cũng khiến nàng nhớ tới ngày đó, Hoàng Phủ Dạ còn nói một câu, nếu thực sự dược đó là do hắn đưa, thì chính nàng sẽ thiếu hắn cả đời cũng không trả hết.

Nhắc đến chuyện này, Vẫn liền im lặng, toàn thân còn toát ra vẻ thù địch nặng nề, cuối cùng, dưới ánh mắt nghi hoặc và chờ đợi của Tô Cẩm Bình, hắn ta chậm rãi nói: “Đó là bích ngọc hồi hồn đan, nghe nói có công hiệu khải tử hoàn sinh, cũng là loại dược duy nhất có thể chữa được mắt cho điện hạ!”

Vừa nghe xong câu này, ánh mắt Tô Cẩm Bình như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại một chút, giọng nói bất giác run lên mà đến chính nàng cũng không phát hiện ra: “Ý ngươi là, chàng đưa viên thuốc duy nhất có thể chữa khỏi mắt mình… cho ta sao?” Lúc đó không phải hắn rất ghét nàng sao? Luôn hở một tí là hạ lệnh đuổi khách, sao lại…

“Đúng thế! Đây cũng chính là nguyên nhân khiến chúng ta luôn không thích cô.” Vẫn thẳng thắn. Nhưng dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Có điều, nếu biện pháp lần này của cô có thể cứu điện hạ ra, thì chuyện bích ngọc hồi hồn đan cũng không tính nữa!” Một đôi mắt và một mạng người, bên nào nặng bên nào nhẹ bọn họ vẫn có thể phân biệt được.

Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy con thỏ trên tay mình không còn mùi vị gì nữa, cũng không còn hứng thú mà ăn tiếp. Nàng nhìn Vẫn, hỏi: “Bích ngọc hồi hồn đan đó, còn viên nào không?”

“Cả thiên hạ chỉ có ba viên, một viên bị lão thần y dùng, một viên bị thị tỳ của cô ăn mất, viên cuối cùng không biết ở đâu.” Nói xong, luồng khí lạnh ở người hắn ta càng trở nên dày đặc hơn.

Tô Cẩm Bình chợt nhớ đến khi mình gặp hắn lần thứ hai, còn nói nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho hắn. Kết quả cuối cùng lại là vì mình mà khiến hắn mất đi cơ hội nhìn thấy ánh sáng, cảm xúc trong lòng nàng bây giờ vô cùng hỗn loạn, không biết phải nói gì. Nhưng cũng không chờ nàng kịp nói thêm gì, bên tai đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, hơn nữa, số lượng người còn không ít, hiển nhiên là Vẫn cũng nghe thấy tiếng bước chân này, hai người liếc nhìn nhau, không kìm được cùng siết chặt nhánh cây trong tay.

Nhưng Tô Cẩm Bình lại nhanh chóng nghe thấy những tiếng bước chân khác, tiếng bước chân này, khiến trên mặt nàng thoáng ánh lên vẻ hưng phấn. Nàng liếc nhìn Vẫn một cái, sau đó cầm một cây đuốc đưa cho hắn, bản thân mình cũng cầm một cây, rồi dập tắt lửa trên mặt đất, tay còn lại cũng nhặt luôn chỗ da thỏ Vẫn vừa lột ra ban nãy và hai con thỏ còn chưa được nướng lên.

Vẫn hơi khó hiểu, không biết nàng định làm gì, đám người sắp tới rất đông, không cẩn thận một chút thôi, e rằng bọn họ sẽ vùi thân ở đây mất, nhưng nhìn nàng bây giờ lại có vẻ rất hưng phấn! Tô Cẩm Bình nhảy lên cây, ý bảo hắn ta lên theo. Vẫn lại càng mơ hồ hơn, nếu trốn lên cây, không phải là nên dập tắt lửa sao? Cầm cây đuốc khác nào báo cho kẻ địch biết vị trí của bọn họ?

“Còn không lên, để bị xé xác thì đừng trách ta không nhắc ngươi!” Giọng nói lạnh lùng vang lên, lúc này Vẫn mới phi thân lên trên cây.

Không bao lâu sau, một đám hắc y nhân xuất hiện, ngẩng đầu nhìn lên hai người đang ngồi trên cây, có cảm giác muốn cười ầm lên, hai người này trốn mà cũng không biết trốn sao? Còn cầm đuốc trốn trên đó, sợ bọn họ không biết hai người ở đâu, hay là vì trời đã tối, nên sợ tối? Nhìn thấy vẻ giễu cợt trong mắt bọn họ, Vẫn cũng cảm thấy mất thể diện.

Hơn bốn mươi hắc y nhân, mỗi người đều là cao thủ thượng đẳng, Vẫn có thể lấy một địch mười, mà Tô Cẩm Bình đối phó với ba mươi người còn lại cũng không thành vấn đề, nhưng sau khi đánh xong, ít nhất thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương, việc làm ăn này không có lãi. Hơn nữa, trợ thủ của nàng sẽ đến ngay tức thì rồi!

“Ngươi là Tô Cẩm Bình?” Thủ lĩnh hắc y nhân hỏi.

“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Tai nàng vẫn đang lắng nghe tiếng bước chân truyền tới, chỉ còn cách nơi này khoảng ba mươi thước thôi.

Thủ lĩnh hắc y nhân bước tới từng bước: “Phải, thì ngoan ngoãn mà theo chúng ta về, chúng ta có thể cam đoan không làm tổn thương ngươi. Nếu không phải, thì chỉ có chết!” Hành động của bọn họ không thể để bất luận kẻ nào biết được.

“Nếu ta nói phải, nhưng lại không muốn đi theo các ngươi thì làm sao bây giờ?” Tô Cẩm Bình ôn hòa nói, ngữ điệu như chỉ đang hỏi đối phương xem tối nay đã ăn cơm tối chưa vậy.

“Vậy chúng ta không khách khí!” Hắc y nhân nói rồi bắt đầu rút đao ra.

Nhưng đúng lúc này, Tô Cẩm Bình lại ném thứ gì đó trong tay mình về phía họ. Ban đầu bọn họ thoáng kinh hãi tưởng ám khí gì, nhưng vừa nhìn thấy thứ đó là mấy con thỏ đã chết cùng với da thỏ, thì cả đám lại không khỏi cười ầm lên, xem ra cô gái này đã sợ đến váng đầu rồi! Có điều, chỉ ngay sau đó thôi, một tiếng kêu hoảng hốt vang lên: “Chó sói! Chó sói!”

Trong bóng đêm, những ánh sáng xanh lục chớp tắt, hơn mười đôi mắt đang tham lam nhìn chằm chằm bọn họ. Thủ lĩnh hắc y nhân vừa thấy vậy liền giận dữ nói: “Kêu la cái gì, không phải chỉ là mười con sói thôi sao? Giết là xong!”

Y vừa dứt lời, một con sói lập tức lao về phía y, y giơ kiếm lên, đâm một chiêu, thân hình con sói kia cong lên như cánh cung, dừng hẳn lại trên không trung, dễ dàng bị giết chết! Nhưng hành động này rõ ràng đã chọc giận những con sói còn lại. Bầy sói thi nhau lao tới, điên cuồng cắn xé, không bao lâu sau, trên người vài hắc y nhân đều bị cắn đến da bong thịt tróc, hơn mười con sói ban đầu, giờ bị giết không còn được mấy con!

Ba con sói còn lại hung dữ nhìn bọn họ, trong mắt đã không còn vẻ tham lam nữa, mà chỉ có thù hận!

Lúc này Vẫn mới hiểu Tô Cẩm Bình định làm gì, hắn ta quay sang nhìn nàng: “Cô đã biết sẽ có sói tới sao?” Hơn nữa, chắc chắn là bầy sói này bị mùi máu tươi của mấy con thỏ kia dẫn tới, nên nàng mới cầm da thỏ và thịt thỏ lên, chờ sói vừa tới là ném về phía hắc y nhân kia phải không?

“Ừ.” Nhìn tình cảnh phía dưới, khóe môi nàng nhếch lên cười lạnh, vô cùng xinh đẹp.

“Nhưng chỉ có hơn mười con sói, hơn nữa còn sắp chết gần hết rồi!” Hơn bốn mươi hắc y nhân chỉ mới chết ba người, bị thương tám người.

Tô Cẩm Bình chậm rãi lắc đầu, quay sang nhìn hắn ta cười: “Không, ngươi quá coi thường bầy sói này rồi!” Thấy hắn ta lại có vẻ nghi hoặc, nàng nói tiếp: “Đừng nói nữa, xem tiếp đi!”

Đám hắc y nhân kia thấy chỉ còn lại ba con sói, đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi, bỗng nhiên, một con sói bắt đầu không ngừng cào đất, sau khi hung hãn cào đất vài cái xong, nó chợt ngẩng đầu tru lên một tiếng: “À ú ú ú ú ~”

“À ú ú ú ú ~” lại một tiếng tru nữa vang lên, hai con sói khác cũng cùng tru theo.

Ngay sau đó, từ phía xa, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng sói tru, Vẫn hoảng sợ trợn trừng mắt: “Chẳng lẽ, chúng nó đang…”

“Đúng thế, đang cầu cứu đồng loại.” Không bao lâu sau, hơn mười đàn sói nhanh chóng lao về phía này, ước chừng cũng phải lên tới vài trăm con. Có một con nhìn rõ ràng là to khỏe hơn những con sói khác một chút, đứng trên đầu, chắc hẳn là Lang vương của rừng xanh!

Ba con sói còn lại kia “grao” vài tiếng nhìn vô cùng ấm ức, Lang vương nhe hàm răng trắng ởn ra, hung dữ nhìn đám hắc y nhân kia. Lúc này, đám hắc y nhân mới biết mình gặp phiền phức như thế nào, thoáng nhìn nhau một cái, lại nhìn Tô Cẩm Bình trên cây, rồi vô cùng không cam lòng quay người chạy trốn. Đùa gì chứ, hơn mười con sói thì bọn họ còn đối phó được, mấy trăm con sói thế này, hơn nữa, từ bốn phương tám hướng vẫn còn những con sói khác đang lao tới, ở lại đây mà chịu chết à?! Đuổi bắt cô gái này, nếu bọn họ không đuổi được, thì còn các huynh đệ khác của bọn họ đuổi theo, giữ mạng đã rồi nói sau!

Bọn họ vừa đi, Lang vương kia lại ngẩng đầu nhìn hai người đang cầm đuốc ở trên cây, lè chiếc lưỡi dài thật dài ra nhìn họ, phải đến khoảng nửa phút, đến tận khi mà Vẫn thầm tự hỏi có phải bầy sói này định tấn công bọn họ không, thì Lang vương kia mới quay người, kéo theo một đám sói đuổi theo đám hắc y nhân kia!

Lúc này Vẫn mới thở phào, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng trở nên phức tạp hơn: “Cô không sợ bầy sói tấn công chúng ta sao?”

“Sói là loài động vật có thù tất báo, dù đám người kia có chạy xa bao nhiêu cũng sẽ bị giết chết, không chết không ngừng! Nếu muốn đuổi theo bọn họ, ngươi nghĩ chúng còn có tinh lực mà tấn công chúng ta sao? Hơn nữa, trên tay chúng ta còn đang cầm đuốc.” Nói xong, Tô Cẩm Bình lập tức nhảy xuống đất.

Nàng tung người lên ngựa: “Đi thôi, không có thời gian nghỉ ngơi đâu. Chưa biết chừng đám người khác lại sắp đuổi tới nơi!” Có điều, nàng thật sự rất muốn biết ai muốn đuổi bắt nàng, không phải là tên mỹ nhân rắn rết kia chứ?

Vẫn cũng không nói nhiều, cùng thúc ngựa đi theo nàng, trong lòng vô cùng kinh hãi, rốt cuộc người con gái này là ai? Biết nhiều thứ như vậy, còn cả khí chất ngạo nghễ thiên hạ, thậm chí là kỹ thuật cưỡi ngựa tuyệt hảo kia cũng khiến người ta theo không kịp, nàng thật sự là Tô Cẩm Bình sao?

Rời khỏi hoàng cung, Tô Cẩm Bình như con chim ưng mạnh mẽ tung cánh, chí khí bao la, chôn giấu toàn bộ những uất ức trong hoàng cung Đông Lăng, “Yêu nghiệt” tái xuất, từ nay về sau, trên thế gian này sẽ không còn một Tô Cẩm Bình của ngày xưa nữa, là bậc vương giả đứng trên cao mà nhìn xuống người đời, là con chim phượng hoàng rực cháy chói lòa, cũng là… một kẻ vô cùng thô tục coi tiền tài hơn mạng sống!

Ra khỏi rừng xây, quả nhiên hai người lại gặp một đám hắc y nhân khác, đôi môi đỏ mọng không kìm được, liền phun ra một từ đã lâu không dùng đến : “Fuck!” Nàng giơ roi quật mạnh vào mông ngựa, lúc trước, vì muốn giết tên bá tước ở trường đua ngựa Tây Ban Nha kia, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng đã luyện đến trình độ đứng đầu thế giới, mấy người này muốn đuổi theo nàng đúng là nằm mơ nói chuyện không tưởng!

Chạy khoảng hơn một nghìn thước, người truy đuổi phía sau mới bắt đầu đề nghị: “Thủ lĩnh, có cần bắn tên không?”

“Hoàng thượng nói là bắt sống!” nếu bắn tên mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Có điều, nhìn thấy khoảng cách giữa bọn họ và mình càng ngày càng xa, trong lòng y cũng hơi cuống.

Tô Cẩm Bình và Vẫn chạy thẳng một đường, không bao lâu sau, trước mặt lại xuất hiện một đám người mặc đồ trắng, cũng cưỡi ngựa, chẳng lẽ là chặn đầu chặn đuôi sao? Bàn tay nắm dây cương hơi siết chặt lại, có điều, rõ ràng là nàng đã đoán nhầm, đám bạch y nhân trước mặt lao vút qua bọn họ, tiến thẳng về phía sau họ, giao đấu với đám hắc y nhân kia.

Thủ lĩnh bạch y nhân bịt mặt đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình nói: “Đi thôi!” Nói xong, hắn liền quay người thúc ngựa đi trước, xem ra có vẻ muốn hộ tống họ.

Tô Cẩm Bình và Vẫn liếc nhìn nhau, rồi vung roi, nhanh chóng đi theo hắn. Chạy suốt cả ngày đường, ba người cũng không ai nói với ai một câu nào, không ăn không uống đến tận hoàng hôn ngày hôm sau bọn họ mới tới biên giới Đông Lăng. Người đàn ông áo trắng phía trước lấy ra một tấm kim bài, lính canh ở Nhạn Môn Quan vừa nhìn thấy, cung kính cúi người rồi để họ ra ngoài. Ra khỏi Nhạn Môn Quan, đi thêm một đoạn đường nữa, người phía trước mới dừng lại.

Hắn nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình và Vẫn: “Ra khỏi Đông Lăng, hai người phải tự đi rồi. Ta đã ngăn cản hết những người muốn đuổi theo hai người.” Hắn cố ý biến đổi giọng nói để đối phương không nhận ra hắn rốt cuộc là ai.

Nhưng Tô Cẩm Bình lại nhìn ra manh mối từ ánh mắt quen thuộc của đối phương: “Thượng Quan Cẩn Duệ?”

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe vậy thoáng ngẩn người, thật không ngờ hắn lại không giấu được ánh mắt của nàng. Hắn kéo khăn bịt mặt, cười nói: “Sao không đoán là Hoàng Phủ Dật?” Nói xong, hắn còn liếc nhìn cây sáo ngọc mình cố tình đeo bên hông.

“Vì cây sáo của Hoàng Phủ Dật đã bị vỡ lâu rồi, hơn nữa, ánh mắt ngươi đã bán đứng ngươi. Vì sao lại giúp ta?” Tô Cẩm Bình nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Vì…” Hắn trầm ngâm một lát, lại nhìn Vẫn. Vẫn vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, liền biết điều nhảy lên ngựa chạy ra xa chờ Tô Cẩm Bình.

Chờ hắn ta đi thật xa, Thượng Quan Cẩn Duệ mới nói: “Nàng đi Nam Nhạc, là vì Bách Lý Kinh Hồng sao?”

Tô Cẩm Bình cũng không giấu diếm: “Đúng vậy!”

Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng nhoẻn miệng cười, cũng không biết rốt cuộc nụ cười đó có ý gì. Một lúc lâu sau, đôi mắt dịu dàng như khóa chặt lấy người nàng, chậm rãi nói: “Ta là huynh trưởng của muội!” Nếu nàng đã chọn Bách Lý Kinh Hồng, vậy thì để chính mình làm huynh trưởng của nàng đi.

“Ca ca ruột sao?” Tô Cẩm Bình nhướng mày.

Thượng Quan Cẩn Duệ dừng lại một chút, rồi đáp: “Ca ca ruột!” Cũng coi như huynh muội ruột nhỉ?

Bất chợt nghe thấy mình có một người ca ca, hơn nữa còn là ca ca ruột, Tô Cẩm Bình có cảm giác vô cùng hạnh phúc. Đối với nàng mà nói, tình thân vẫn luôn là thứ muốn mà không thể cầu được. Hơn nữa, hắn có thể giúp nàng như vậy, chắc cũng sẽ không lừa nàng đâu. Nàng nhìn gương mặt ôn nhu nhã nhặn của đối phương, nói: “Vậy, huynh có thể nói cho muội biết, thân thế của muội không?”

Thượng Quan Cẩn Duệ mấp máy môi, muốn nói, nhưng rồi lại vùi tất cả trong lòng, dịu dàng đáp: “Cẩm Cẩm, không biết sẽ tốt cho muội hơn. Biết rồi, thì sau này chỉ là sự phiền phức đến vô tận. Muội chỉ cần biết rằng, dù ở đâu, ca ca cũng sẽ bảo vệ muội là được!” Nói xong, hắn lấy một miếng ngọc bội màu trắng hình ngọn lửa từ trong ngực áo ra: “Ở bất cứ cửa hàng nào có ký hiệu này, muội chỉ cần đưa chiếc ngọc bội này ra, người ở đó sẽ giúp muội vô điều kiện.”

Tô Cẩm Bình nhận lấy miếng ngọc bội đó, lại nhìn hắn một cái: “Huynh thật sự là ca ca ruột của muội sao?” Rõ ràng hắn là Thừa tướng Đông Lăng, sao còn có thế lực ở Nam Nhạc?

Hắn khẽ cười, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, quả thực là loại tình cảm cưng chiều của một huynh trưởng dành cho muội muội mình: “Nha đầu ngốc, không phải là ca ca muội, thì ai lại không thèm bận tâm đến việc đối đầu với Quân Lâm Uyên, chạy tới đây giúp muội trốn thoát chứ?”

Quân Lâm Uyên à? Tô Cẩm Bình nghiến răng, quả nhiên là tên chết băm chết vằm kia, vừa rồi nàng cũng đã nghĩ rồi mà!

“Được rồi, tiễn người đi ngàn dặm cũng phải có lúc chia ly. Muội đi đi, chỉ cần ca ca còn sống, thì ắt sẽ là hậu phương vững chắc mạnh mẽ nhất của muội!” Nói xong, Thượng Quan Cẩn Duệ thu tay lại, ý bào nàng đi đi.

“Ca…” Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình không kìm được, thoáng bật thành tiếng, mũi cũng hơi cay cay. Tình thân, đáng quý biết bao nhiêu. Đã mười mấy năm nàng không cảm nhận được tình cảm này rồi. Nhưng vừa biết được ca ca, thì đã phải chia lìa ngay: “Huynh không thể đi cùng muội sao?”

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe vậy, ra vẻ thoải mái cười nói: “Cẩm Cẩm không nỡ xa ca ca sao?”

“Có một chút!” Tô Cẩm Bình thẳng thắn.

Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười, nói: “Được rồi, tiểu nha đầu, mau đi đi! Ca ca còn có chuyện cần làm, có cơ hội, ta sẽ tới Nam Nhạc thăm muội!”

“Vâng!” Nàng khẽ gật đầu, cảm giác không nỡ chia lìa càng nồng hơn, không ngờ cảm giác có ca ca lại tốt như vậy. Tô Cẩm Bình tung người lên ngựa, Vẫn đang đứng ở phía xa chờ nàng. Bỗng nàng quay đầu nhìn hắn, chợt nhớ tới một chuyện: “Trong cung luôn có người trợ giúp muội, có phải cũng là huynh không?” Ba lần có người giúp nàng, chẳng lẽ đều là do huynh ấy phái tới?!

Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu, giọng nói mang đầy ý cười: “Đúng là ta, nhưng mà, sau này tới Nam Nhạc rồi, sẽ không có ai thu thập tàn cuộc giúp Cẩm Cẩm nữa, làm việc gì cũng phải thỏa đáng một chút, biết chưa?”

“Biết rồi ạ! Ca, muội đi đây!” Giọng điệu Tô Cẩm Bình đã trở nên vô cùng vui sướng, quay người thúc ngựa đi, mặt cười tươi như hoa.

Chờ nàng đi xa, một ông lão xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ: “Thiếu chủ, vì sao vừa rồi ngài…” Hai người họ rõ ràng là quan hệ phu thê chưa cưới, cái gì mà huynh muội ruột chứ?

“Cẩm Cẩm thích Bách Lý Kinh Hồng, nàng không cần vị hôn phu. Nhưng nàng lại muốn có một người huynh trưởng. Ta, tình nguyện theo ý nàng!” Nói xong, hắn hít sâu một hơi, lên ngựa đi về hướng ngược lại.

Ông lão phía sau hắn khẽ lắc đầu, làm như vậy không biết là phúc hay họa đây…